Giấc mộng kết thúc khi Cầu Cầu đột nhiên biến mất. Khê Lan Tẫn khổ sở khóc đến hai mắt đỏ bừng. Ngồi ở trên mái hiên tại diễn võ trường, cúi đầu, hạt châu trên trán đỏ rực, đuôi tóc khẽ đung đưa trong gió.
Xung quang đột nhiên vang lên tiếng huyên náo thảo luận: “Nghe nói người mất tích nửa tháng trước khi trở về cũng không giải thích lời nào vậy mà chưởng môn cũng không chất vấn…Thật sự quá bất công”
“Ngươi nếu mười tám tuổi cũng kết kim đan chưởng môn khẳng định cũng sẽ thiên vị ngươi”
“Nhưng ta cũng không muốn mang trên lưng tội danh gϊếŧ cha…”
Khê Lan Tẫn lơ đãng nghe đám người bên dưới bàn luận, ánh mắt cũng theo phương hướng đó dò xét.
Thiếu niên tuyết y tóc bạc đang từng bước đi xuống bậc thềm, lưng đeo trường kiếm. Gió núi lạnh thấu xương thổi đến tóc mái của y có chút tán loạn tựa hồ có thể nhìn thấy được đôi mắt trong trẻo lạnh lùng đang khẽ nâng lên. Bất ngờ không kịp đề phòng đυ.ng phải đôi mắt vàng vô cùng quen thuộc..
Khê Lan Tẫn mơ mơ màng màng mở mắt ra. Đêm qua hắn có một giấc mộng rất mơ hồ, hình ảnh giống như hoa trong sương, không quá rõ ràng. Lại giống đã từng xảy ra, cảm giác vô cùng chân thực. Nhưng khi hắn cố gắng muốn hồi tưởng lại lại chẳng nhớ nổi đã xảy ra chuyện gì. Tựa như một khối ngọc lưu ly bị khói bụi năm tháng phủ lên dày đặc đến mức không biết rõ hình dạng bên dưới là gì.
Hắn càng nghĩ càng trống rỗng, thậm chí còn có chút khổ sở.
Khê Lan Tẫn mở to mắt, ngơ ngác một lúc lâu mới chậm rãi dụi dụi mắt đứng dậy thấy Tạ Thập Đàn từ lúc nào đã ngồi trên ghế cạnh cửa sổ.
Khê Lan Tẫn tính tình rất tốt, chỉ cần không thực sự chọc giận hắn mọi chuyện đều có thể ngủ một giấc liền cho qua, cho nên chuyện tối qua hắn cũng không còn để trong lòng.
“Chào buổi sáng Tiểu Tạ”
Tạ Thập Đàn quay đầu lại, đường quai hàm dưới ánh nắng ban mai đặc biệt đẹp đẽ. Hắn trầm giọng “Ừm” một tiếng, nhìn không ra biểu cảm. Nhưng Khê Lan Tẫn lại nhìn ra y có vẻ không vui.
Không lẽ không được sờ mặt mình nên không vui sao? Không vui cũng không cho sờ.
Khê Lan Tẫn vờ như không thấy, thi chú làm tẩy rửa trên người, sắp xếp quần áo: “Lệnh tạm thời sắp hết, chúng ta ra ngoài dạo một chút xem xem tin đồn như thế nào rồi” Hôm qua đã đem tin tức này truyền đi xa, tu chân giới không có internet cũng không biết tốc độ truyền bá bát quái như thế nào?
Sự thật đã chứng minh Khê Lan Tẫn vẫn khinh thường nhân sĩ tu tiên. Năng lực truyền tin xuôi gió ngàn dặm đi rất nhanh. Tốc độ truyền bá điên cuồng, oanh động nhất vẫn là Vọng Tinh Thành. Năm trăm năm trước, sau khi thảm họa Ma Tổ kết thúc không lâu, Tạ Thập Đàn thân mang trọng thương cầm theo trường kiếm, tiến hành thanh tẩy các môn phái chính đạo, huyết nhiễm trường giai. Những người bị thanh toán trong đó có tu sĩ chính đạo, có kẻ phản bội, có kẻ cấu kết với ma tu còn không thiếu người của Đạm Nguyệt Tông các vị trưởng lão từng nhìn hắn lớn lên, Tạ Thập Đàn vẫn có thể gϊếŧ người không chớp mắt.
Vốn dĩ có rất nhiều người muốn tìm hắn báo thù, nhưng không lâu sau, Tạ Thập Đàn thành công tiến vào Đại thừa. Từ đó về sau ai nhắc đến hắn cũng đều sợ hãi. Tu vi càng cao trên lệch lại càng lớn tỷ như Hợp Thể Kỳ cùng Đại Thừa Kỳ.
Khái niệm về Đại Thừa Kỳ là gì chứ?
Chỉ cần Tạ Thập Đàn nguyện ý, y liền có thể tàn sát cả giới Tu Chân. Tu sĩ Hợp Thể Kỳ có thể ở trước mắt y, toàn thân trở ra vô cùng ít ỏi.
Lấy ưu vọng từ xưa đến nay của Tạ Tiên Tôn, chỉ có hai khả năng. Một là người tên Đàm Khê trong chuyện thật sự không muốn sống nữa, không những muốn chết mà hắn còn muốn thần hồn bị chôn vùi. Hai là chuyện này có thật.
“Mọi người thử hỏi xem có ai dám đem sự tình này ra để đùa giỡn không? Chẳng lẽ đám người Ma Giáo muốn kɧıêυ ҡɧí©ɧ Vọng Sinh Tiên Tôn?”
Đại bộ phận tu sĩ cũng không cần phải ngủ nghĩ như phàm nhân bình thường. Mới sáng sớm tại trà lâu đã tụ tập đông đủ đang kịch liệt bàn luận sôi nổi về tin đồn nóng hổi hôm qua. Lời vừa nói ra đã có người lập tức phụ họa.
“Ngươi nói xem có phải là thuộc hạ dưới trướng của Thiếu Chủ Ma Môn Khê Lan Tẫn, ma quân Giản Minh Trầm làm không? Ta cảm thấy rất có thể bởi vì Khê Lan Tẫn chết dưới tay của Tạ Tiên Tôn nên hắn mới hận y như vậy”
“Đúng vậy, chuyện đã qua năm trăm năm rồi vậy mà Giản Minh Trầm kia vẫn luôn không thể buông bỏ mối thù của Khê Lan Tẫn, dù cho là ám sát, hay là trắng trơn kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Cũng không biết tại sao Tạ Tiên Tôn vẫn còn giữ lại mạng của hắn.”
“Giảm Minh Trầm kia không phải là người cùng Khê Lan Tẫn đến Đạm Nguyệt Tông tu hành sao? Có lẽ là Tiên Tôn nhớ đến một tia tình cũ kia đi”
“Bỏ qua vấn đề lập trường ta lại cảm thấy Giản Minh Trầm này rất trung thành, dám hướng cường giả Đại Thừa Kỳ rút kiếm, dũng khí này không phải ai cũng có được, các ngươi xem chuyện năm đó các môn phái bị thanh tẩy đến nay có ai có gan lên tiếng nói lời nào.”
Nghe vậy một tu sĩ khác đè thấp âm thanh, mờ áp nở nụ cười: “Cái này mà người cũng không biết sao? Giản Trầm Minh và Khê Lan Tẫn không chỉ đơn giản là chủ tớ thôi đâu, nghe đâu hắn và Khê Lan Tẫn có quan hệ mờ ám..”
Bỗng nhiên bên tai ‘rắc’ một tiếng vang lên.
Khê Lan Tẫn nghi hoặc quay đầu, thấy Tạ Thập Đàn tay không bóp nát chén trà tựa hồ cũng không chú ý đến mình, nhìn y bình tĩnh buông tay ra:
“Không có gì”
Khê Lan Tẫn nhướng mày, không có việc gì mới là lạ đó.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy vẻ mặt chán ghét như vậy của Tiểu Tạ.
Khê Lan Tẫn từ trong ngọc bội lấy ra một chiếc khăn tay đưa tới, tò mò hỏi: “Tiểu Tạ, Giản Minh Trầm là ai?”
Tạ Thập Đàn tiếp nhận khăn tay, chậm rãi trên đầu ngón tay lau đi vết nước, nhẹ nhàng nói: “Một tên phế vật vô dụng”
Đánh giá và giới thiệu như vậy thực sự là…Khê Lan Tẫn nhịn không được lại hỏi: “Ngươi rất ghét hắn à?”
Tạ Thập Đàn không hé răng. Rất tốt, xem ra y vô cùng ghét cái người tên Giản Minh Trầm kia.
Khê Lan tẫn tiếp tục hỏi bách khoa toàn thư Tiểu Tạ: “Vậy chuyện bọn họ nói Khê Lan Tẫn cùng Giản Minh Trầm kia có quan hệ..”
Hay chữ “Mờ ám” còn chưa nói xong Tạ Thập Đàn đã mặt không cảm xúc ngắt ngang: “Không có”, Hắn dừng một chút sau đó lại nhấn mạnh thêm lần nữa: “Không có”
Nhấn mạnh như vậy làm gì? Khê Lan Tẫn chỉ “Ồ” lên một tiếng, sau đó tiếp tục chăm chú lắng nghe bàn bên cạnh nói chuyện.
Cách vách trọng điểm nói chuyện cũng đã thay đổi. Phương hướng mới được nhắc tới là ‘âm mưu của Giản Minh Trầm’ có điều suy đoán này cũng bị bác bỏ.
“Giản Minh Trầm làm vậy thì có lợi gì cho hắn chứ?”
“Đúng vậy, Tiên Tôn không thích người khác bàn luận về chuyện riêng của mình. Ta thấy cho dù đại địch của y, Khê Lan Tẫn còn sống cũng không dám làm như vậy.”
“Nói như vậy có khi nào chuyện này là thật không?”
“Ta cảm thấy rất có thể nha! Ngươi xem người truyền ra tin tức này thậm chí còn biết được Vọng Sinh Tiên Tôn thích gì nữa kìa!”
Khê Lan Tẫn trắng trợn nghe trộm một lát, hài lòng gật đầu: “Xem ra mọi người đều nguyện ý tin đó là sự thật”
Chỉ hơn nửa ngày, câu chuyện này liền từ Vọng Tinh thành nhanh chóng khuếch tán. Đầu đường cuối hẻm đều đang thảo luận. Tiên sinh kể chuyện trong trà lâu hôm nay cũng tạm thời thay đổi sắp xếp, kể về cốt truyện mới.
Qua mấy ngày nữa phàm là tu sĩ tin tức linh thông liền sẽ biết được Vọng Sinh Tiên Tôn cùng người tên Đàm Khê kia có một đoạn yêu tình cố sự động lòng người.
Ánh trăng lên cao, Khê Lan Tẫn rời khỏi trà lâu, lại mang theo Tiểu Tạ đi dạo vài vòng trong thành. Tạ Tiên Tôn thực lực mạnh mẽ danh tiếng đủ to, lại chưa bao giờ có scandal đào sắc nào. Siêu sao như vậy, đột nhiên tiết lộ cùng người qua đường có một đoạn sinh tử gắn bó, triền miên đau khổ, yêu đương chia lìa, muốn không oanh động cũng không được.
Mọi người ai nấy cũng đều tập trung thảo luận về hai vấn đề: một là chuyện này có phải sự thật không? Thứ hai lại nói đến người tên Đàm Khê này, rốt cuộc là thần thánh phương nào? Sở trường là gì? Tu vi ra sao? Xuất thân thế nào? Nhà có mấy người? Trong túi có bao nhiêu linh thạch? Học được bao nhiêu thuật pháp?... Mọi chuyện chung quy cũng đã trần ai lạc định.
Trong khi mọi người đang bàn tán xôn xao về “Đàm Khê” thì Khê Lan Tẫn đã cùng Tạ Thập Đàn rời khỏi Vọng Tinh Thành đi về hướng Dược cốc.
Nghĩ đến tình cảnh địch nhân sau này muốn động thủ với nguyên thân còn phải cân nhắc đến phân lượng của Tạ Tiên Tôn. Tương lai đều tràn ngập hi vọng.
Tâm tình Khê Lan Tẫn vô cùng tốt, nghĩ đến chuyện này đều là do Tạ Thập Đàn đề xuất liền chân thành hướng hắn tạ ơn: “Tiểu Tạ, đều nhờ có ngươi nhắc nhở”
Tạ Thập Đàn cũng không muốn nói chuyện.
“Chuyện cọ nhiệt ta đã quá quen thuộc rồi”
Tạ Thập Đàn: “…”
“Làm sao vây?” Khê Lan Tẫn cũng không chút chột dạ thẳng thắn nói: “Dù sao Tiên Tôn cũng không biết. Ta cọ cọ tí thì có làm sao”
Tạ Thập Đàn trầm mặc thật lâu: “……Ngươi”.
Tạ Thập Đàn im lặng nhéo nhéo mi tâm, cuộc đời của y chưa bao giờ cảm thấy bất đắc dĩ như vậy, cũng không biết phải đáp lại như thế nào.
Khê Lan Tẫn lại lần nữa thổn thức: “Chẳng trách mọi người đều muốn cọ nhiệt, tuy rằng chưa từng gặp qua Vọng Sinh Tiên Tôn, nhưng hiện tại ta đơn phương hướng hắn thể hiện sùng bái cùng kính ý, ta trước gọi hắn một tiếng cha”
Tạ Thập Đàn: “.”
“Đừng nói hưu nói vượn”