Khê Lan Tẫn hơi tưởng tượng đến vẻ mặt cao quý lãnh đạm của Tiểu Tạ khi đưa tay qua
vuốt ve khuôn mặt của chính mình......
Hình ảnh đó thật sự là quá mức kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Hắn thoáng cái giật mình, quyết định cự tuyệt: “Không được.”
Tạ Thập Đàn không vui nhíu mày: "Vì sao?”
Khê Lan Tẫn im lặng nói không nên lời.
Bởi vì rất kỳ quái đó! Một đại nam nhân lại đi sờ vào mặt một đại nam nhân khác? Hơn nữa tiểu Tạ còn trông như thế này….Như vậy...... Lại càng không được.
Nghe Khê Lan Tẫn quyết đoán từ chối, Tạ Thập Đàn tiếp tục trầm mặc.
Tuy rằng hắn một câu cũng không nói, Khê Lan Tẫn lại từ trong sự trầm mặc đó như có như không nghe lời buộc tội mà vừa rồi hắn mạnh miệng khoác lác “Có gì cứ nói với ta”.
Khê Lan Tẫn giãy dụa ba giây vẫn không thể đáp lại được, yêu cầu này có chút biếи ŧɦái vì vậy hắn quyết định đưa ra đề xuất còn tệ hơn, xua tan ý nghĩ kỳ quái của Tiểu Tạ: “Sờ mặt ta cũng được, hay là như vầy đi tiểu Tạ nếu ngươi trở về nguyên hình, cho ta sờ một lát vậy ta cũng sẽ cho ngươi sờ mặt ta thế nào.”
Tạ Thập Đàn: "..."
Quả nhiên không đồng ý.
Ngoài cửa truyền đến tiểu nhị đang gõ cửa. Khê Lan Tẫn giành được thắng lợi đắc ý đứng lên: “Được rồi, đột nhiên để ý đến dáng vẻ của ta như vậy làm gì, ăn một chút gì đó đi, đã mấy ngày ngươi không ăn gì rồi thân thể làm sao chịu nổi”.
Tuyết y thiếu niên mặt không biểu cảm ngoảnh đi, chỉ để lại nửa bên khuôn mặt lạnh lùng cô độc, rõ ràng là không muốn tiếp tục nói chuyện với hắn nữa. Khê Lan Tẫn cảm thấy có chút buồn cười, tiểu Tạ nhìn như bất cận nhân tình thế nhưng khi đã quen thuộc hơn một chút thì rất dễ dàng nhận ra tiểu tính khí của y.Người bên ngoài cảm thấy thế nào hắn không biết nhưng hắn cảm thấy như vậy thực sự rất đáng yêu.
Sau khi thưởng thức mỹ thực đặc sắc của Vọng Tinh Thành do tiểu nhị dọn lên xong, hắn mới hứng thú lấy ngọc bội ra cẩn thận nghiên cứu sách công pháp muốn tu luyện.
Thiên lí thuận phong hành, hẳn cũng không phải là công pháp cao thâm gì, Khê Lan Tẫn đọc xong cũng không cảm thấy khó hiểu, chỉ một lúc sau liền biết cách vận hành linh lực tu luyện. Hắn dựa vào tư thế được vẽ trong sách, ngay ngắn ngồi xếp bằng nhắm mắt lại, yên lặng vận chuyển pháp quyết.
Dẫn dắt linh mạch, linh lực luân chuyển, linh khí thuận lợi vận chuyển khắp cơ thể từ từ tập trung lại đan điền. Tu luyện một hồi linh lực tựa hồ nồng đậm hơn không ít.
Nếu như ban đầu giống như bôi một vệt nước lên thành cốc vậy bây giờ đã thành một lớp nông nhỏ. Cảm thụ được linh lực đang chảy vào đan điền của mình, Khê Lan Tẫn chợt nảy ra ý nghĩ muốn thâm nhập vào linh thức.
Trong sách rõ ràng viết chỉ khi đến kim đan kỳ mới có thể nhìn vào đan điền vậy mà hiện tại hắn đã có thể làm được, cũng không biết có phải nguyên nhân là vì hắn bị xem đoạt xá hay không.
Tại đó, Khê Lan Tẫn nhìn thấy một biển sương trắng có một đóa hoa băng lam sắc đang kí sinh bên trong. Đóa hoa tinh xảo mỏng như cánh ve, phía trên còn có những đường vân như được chạm khắc từ ngọc băng nào đó, xa hoa lộng lẫy.
Khê Lan Tẫn có thể cảm nhận được đóa hoa này đang dựa vào sức mạnh tinh thần của hắn từng chút từng chút một lớn lên. Hơn nữa vật này hình như còn không có hoan nghênh hắn lắm, chưa đợi thần thức đến gần hắn đã cảm nhận được một cỗ hàn khí lạnh thấu xương. Khê Lan Tẫn nhìn đóa hoa thở dài một lúc lâu mới thu hồi thần thức, mở mắt ra.
Lúc hắn nhập định thời gian chỉ mới là buổi chiều, bên ngoài vẫn còn sáng. Khi hắn lần nữa mở mắt ra trời đã tối đen như mực.
Trong phòng không có đốt đèn. Bên ngoài vầng trăng cô độc mỏng như sương đã treo cao, ánh trăng bạc từ khe cửa sổ chiếu rọi vào phòng làm cho căn phòng càng thêm tĩnh mĩnh. Không nghĩ tới chỉ tu luyện một chút mà thời gian lại trôi qua nhanh đến vậy.
Không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc trong tầm mắt, Khê Lan Tẫn khẽ dừng lại ngước mắt lên.
Ánh trang phản chiếu, trên đầu giường xuất hiện một cục lông trắng được ánh sáng nhàn nhạt bao phủ.
Giữa hơi thở dưới ánh trăng lay động, hắn dường như nghe thấy âm thanh sắc bén rít gào, đôi tai nhẹ nhàng di chuyển, bộ lông trắng mềm mại tán loạn dưới ánh trăng. Bồng bềnh um tùm như nhung rõ ràng là vừa thánh khiết vừa đáng yêu.
Khê Lan Tẫn nhịn không được đến gần, tham lam nhìn cái đuôi bông xù của Tiểu Tạ. Đuôi chó con có thể mềm mại như vậy sao? Hắn không tin! Cho hắn sờ một cái hắn mới tin.
Nhìn thấy Tiểu Tạ chỉ khẽ động đậy tai cũng không còn có động tĩnh gì nữa. Khê Lan Tẫn lúc này cũng không hề nhận ra dáng vẻ nhìn chằm chằm của mình, ánh mắt không ngừng liên tục di chuyển qua lại giữa chóp tai và đuôi xù của con thú tuyết trắng đó, cuối cùng vẫn không nhịn được rục rịch muốn ra tay.
Còn chưa kịp chạm vào cái đuôi trắng tuyết xõa tung kia, giọng nói của thiếu niên lạnh lùng như ngọc đã rơi vào tai hắn trước.
“Như thế nào, ngươi muốn cho ta sờ mặt sao?”
Giọng nói nhẹ nhàng, Cục lông nhỏ chậm rãi mở mắt, con ngươi màu vàng kim như bị sương mù bao phủ lạnh lùng nhìn qua.
Tạ Thập Đàn “nhìn” về phía Khê Lan Tẫn hơi nhíu mày khó hiểu hỏi: “Không phải ngươi thích dáng vẻ này của ta sao, vì sao không muốn giao dịch”
Khê Lan Tẫn nghe vậy cũng không biết phải trả lời thế nào. Hắn cũng không biết tại sao trong tiềm thức vẫn luôn không mong muốn Tạ Thập đàn biết được diện mạo thật sự của mình. Thậm chí loại phản kháng vô cứ này còn lớn hơn cảm xúc hấp dẫn muốn sờ sờ lông xù của hắn.
Khê Lan Tẫn nháy mắt liền quyết định tự hủy hình tượng, thở dài nói: “Bởi vì ta tự ti”
Tạ Thập Đàn: “?”
“Bộ dạng ta xấu xí, ngũ quan méo mó, lại còn có hai vết bớt, sợ sẽ dọa đến ngươi”
Tạ Thập Đàn hóa lại hình người ngồi ở trên giường, ngữ khí thản nhiên: “Ta không sợ”
Ở ngoài thành Nhân Tiên, thiếu chủ của Phi Hồng Môn còn muốn bắt hắn, Khê Lan Tẫn càng trốn tránh lòng hắn lại càng nghi hoặc, Khê Lan Tẫn nghẹn họng quyết định bắt đầu đạo lí: “Ta từ nhỏ đã bị trêu là xấu xí, lớn lên lại có rất nhiều kẻ thù, cuộc sống như liếʍ máu trên lưỡi đao, lại có thêm vết sẹo từ khóe mắt trái đến khóe miệng phải, ai, trên đời này thực sự không có đồng cảm đâu, Tiểu Tạ à, ngươi trời sinh một thân lệ khí làm sao có thể hiểu được nổi khổ của ta”
Tạ Thập Đàn nói im lặng nói không nên lời.
Thấy Tạ Thập Đàn không nói lời nào Khê Lan Tẫn cảm thấy Tiểu Tạ hẳn là đã cho qua chuyện này rồi, đuôi mắt cong lên ngáp một cái: “Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, mau ngủ thôi, lệnh ở cũng sắp hết hạn, sáng sớm ngày mai phải rời khỏi Vọng Tinh Thành”
Tu sĩ kim đan mới có thể không ngủ không nghỉ, hắn chỉ mới luyện khí kỳ hơn nữa lại còn lăn qua lộn lại lâu như vậy cơ thể sớm đã mệt lả. Khê Lan Tẫn vừa nói vừa lấy tấm đệm từ ngọc bội ra trải lên trên sàn.
Tạ Thập Đàn lãnh đạm hỏi: “Đã có giường vì sao lại ngủ dưới đất”
Khê Lan Tẫn phủi phủi chăn, tùy ý nói: “Giường đương nhiên là để cho ngươi rồi, nếu bây giờ ta lên nằm ngươi sẽ không ghét bỏ ta chứ?”
Tạ Thập Đàn: “Không ghét bỏ”
Khê Lan Tẫn: “…” Cảm ơn ngươi không ghét bỏ ta ha.
Tạ Thập Đàn khẽ nâng càm, trong ánh đèn tóc bạc như gấm, khuôn mặt sáng tỏ, vừa lạnh lùng vừa xinh đẹp: “Hay là..Ngươi ghét bỏ ta”
Âm thanh nhẹ nhàng bình thản lọt vào tai Khê Lan Tẫn khiến hắn cảm thấy mình đúng là tự nhấc đá đập vào chân mình, trong lúc nhất thời không biết phải làm sao.
Tạ Thập Đàn ngồi trên đầu giường tiếp tục nói: “Còn không tới?”
Khê Lan Tẫn yên lặng một lát, sau đó thu hồi tấm đệm vừa mới trải dưới sàn, bước chân nặng nề đi qua, cảnh giác nhìn Tạ Thập Đàn: “ Vậy ngươi không được thừa dịp ta ngủ mà sờ ta, ta tuy xấu nhưng rất để ý danh tiết, chờ tìm được một cô nương tốt sẽ thành thân”
Tạ Thập Đàn: “Ừm” một tiếng. Nếu không phải nghi ngờ thân phận của Khê Lan Tẫn hắn vốn cũng không muốn cùng người khác tiếp xúc.
Tiểu Tạ vừa nhìn liền biết là người sẽ tuân thủ hứa hẹn khiến Khê Lan Tẫn cảm thấy có chút yên lòng.
Sau khi bấm một pháp quyết khiến thân thể sạch sẽ, liền muốn lướt qua Tạ Thập Đàn tiến đến giường nằm xuống. Thế nhưng một mùi thơm lạnh lẽo đột nhiên xộc vào mũi.
Tạ Thập Đàn không nói một lời, trực tiếp vươn tay đè Khê Lan Tẫn lại, hướng mặt hắn sờ tới. Khê Lan Tẫn kinh hãi, vội vàng né tránh.
“Tiểu Tạ, ngươi chơi xấu!”
Tạ Thập Đàn yên lặng tiếp tục ra tay.
Giường trong phòng vốn không lớn lại bị chấn động đến cót két kêu lên.
Khê Lan Tẫn hoàn toàn không ngờ tới Tạ Thập Đoàn hai mắt không nhìn thấy, trên người lại trọng thương, thế mà vẫn còn nhanh nhẹn và mạnh mẽ như vậy, lại sợ hoàn thủ sẽ khiến y bị thương, chỉ có thể một mực trốn tránh.
Trong không gian nhỏ hẹp giao tranh, cuối cùng trong lúc vô ý vẫn là bị ấn xuống giường. Khê Lan Tẫn thực sự quá mệt, y phục trên người hỗn loạn, mái tóc đen nhánh dán ở một bên sườn mặt, hàng mi dài rũ xuống, hai hạt châu đỏ trên trán cũng sắp rơi ra. Hắn nhíu mày thở hồng hộc: “Tiểu Tạ, ngươi như vậy ta thực sự sẽ tức giận đó”
Tạ Thập Đàn so với Khê Lan Tẫn hô hấp vững vàng hơn nhiều. Hắn nửa đè lên người Khê Lan Tẫn, nghe vậy động tác thoáng dừng lại. Vải lụa trên mắt bị lỏng lẽo rơi xuống. Trên mũi lộ ra đôi mắt ảm đạm tựa như một loại thủy tinh vô cơ. Đôi mắt kia khẽ mở im lặng nhìn chằm chằm vào người mình đang ôm. Con ngươi bởi vì không nhìn thấy mà chỉ có thể không ngừng thôi diễn cùng tưởng tượng. Cảm giác quen thuộc không ngừng tra tấn, khiến hắn cảm thấy lo lắng tất cả lại chỉ là một hồi ảo mộng.
Thấy Tạ Thập Đàn đột nhiên trầm mặc, khê Lan Tẫn cũng nhẹ nhàng thở ra, cơ thể dần dần thả lỏng, lúc này mới nhận ra, tứ chi day dưa, bộ dáng của hai người bọn họ có bao nhiêu mập mờ không rõ. Dựa vào nhau quá mức thân cận, nhiệt độ trên cơ thể cơ hồ đều có thể xuyên qua quần áo thoát ra ngoài. Khoang mũi bây giờ đều tràn ngập mùi hương lãnh đạm của thiếu niên.
Khê Lan Tẫn nhất thời cảm thấy đầu choáng mắt hoa, không khỏi nuốt nước bọt. Đang định nhắc nhở Tạ Thập Đàn thì đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đập mạnh, kèm theo một tràng chửi bới: “Muốn chết thật mà! Đã hơn nửa đêm rồi, các ngươi điên loan đảo phượng cũng phải khẽ khàng một chút chứ, lầu dưới đều bị các người chấn đến muốn sập rồi!”
Bầu không khí trong phòng đột nhiên bị phá vỡ, cổ tay Khê Lan Tẫn phát lực, đẩy Tạ Thập Đàn ra: “Khụ, đừng náo loạn nữa, ta đi giải thích rõ ràng với bọn họ”
Tạ Thập Đàn chỉ kịp khẽ chạm vào tóc hắn lại mơ chạm phải vật trang trí trên tóc. Còn Khê Lan Tẫn lúc này lại tựa như một con cá trơn, vèo một cái đã nhảy lên vọt ra ngoài. Nhịp tim của hắn bây giờ đang đập rất nhanh, vội vàng tránh đi muốn đàng hoàng xin lỗi người ta. Nửa đêm làm phiền thực sự là quá thiếu đạo đức rồi.
Khê Lan Tẫn nhìn người trước cửa. Vẻ tức giận trên mặt đối phương đột nhiên biến mất, người nọ nhìn hắn lâm vào trầm mặc quỷ dị.
Khê Lan Tẫn trốn rất mau, ngay cả quần áo tóc tai cũng chưa kịp chỉnh đốn lại gọn gàng, thắt lưng cũng lỏng lẽo đã vội ra ngoài gặp người. Nhìn qua giống như chuyện tốt đang làm nửa chừng bị người khác phá hoại. Mỹ công tử nhướng mi, liếc mắt nhìn qua, có thể bởi vì dưới mắt hắn có một nốt ruồi nên khi nhìn qua vô cùng diệu dàng mềm mại.
Đối phương khuôn mặt đỏ bừng lắp bắp nói: “K..lần sau chú ý hơn một chút là được, không, không có việc gì” Nói xong liền quay đầu bỏ chạy.
Khê Lan Tẫn khẽ vuốt càm, còn chưa kịp mở miệng. “?”
Hắn nhìn dọa người đến vậy sao?
Khê Lan Tẫn nghĩ mãi không ra chỉ có thể chốt cửa lại.
Sự tình vừa rồi có chút xấu hổ, Khê Lan Tẫn vẫn chưa sẵn sàng nằm lại trên giường. Không biết tại sao hắn hiện tại lại có chút không dám nhìn thẳng Tạ thập Đàn liền dựng nên một tấm chắn đề phòng, lần nữa trải đệm ra, nằm xuống sàn: “ Tiểu Tạ, ngủ ngon”
Nói xong liền dùng một đạo chỉ phong thổi tắt ánh nến trên bàn. Chất lượng giấc ngủ của Khê Lan Tẫn vẫn luôn rất tốt. Trong quá trình quay phim quái dị ở đoàn phim, mọi người trong đoàn đều bị dọa cho sợ đến không ngủ được, dưới mắt ai cũng có quầng thâm tinh thần uể oải, chỉ duy có mình hắn là ngủ ngon lành, mỗi ngày tinh thần đều phơi phơi sáng sủa, chưa bao giờ gặp qua tình trạng mất ngủ.
Tối nay cũng vậy, chỉ khác một điều là hôm nay hắn có một giấc mơ rất kì lạ.
Có lẽ đó là một ngày xuân, khi những cánh đào xuân lần đầu tiên nở rộ, thi nhau lất phất đung đưa trong gió, tiên sơn mờ ảo, lúc ẩn lúc hiện thấp thoáng trong sương mù, giống như có một bàn tay to lớn đang múa bút vung lên vài nét vẽ ít ỏi.
Đó là một khung cảnh mờ ảo, hắn tựa hồ đang ngồi xổm trước một khóm hoa, đang nói chuyện với thứ gì đó bên trong, dùng giọng nói trầm thấp dỗ dành: “Chân của ngươi hình như có máu, có phải là bị thương rồi không?”
Ở sâu bên trong bụi hoa, một con ấu thú lông trắng bị làm phiền đã lâu cuối cùng mở ra đôi mắt màu vàng kim lạnh lùng nhìn hắn.
Khê Lan Tẫn càng phấn khởi, duỗi tay ra: “Đừng sợ, đến đây với ca ca, ca ca giúp ngươi băng bó, sẽ cho ngươi ăn đồ ăn ngon”
Ấu thú tựa hồ không chịu nổi bị phiền nhiễu nữa gian nan đứng dậy muốn rời đi. Nhưng có lẽ là vì chân trước bị thương nên di chuyển rất khó khăn. Theo động tác không ngừng di chuyển máu cũng từ đó mà chảy ra, nhiễm đỏ bộ lông trắng tuyết, nhìn mà phát hoảng.
Khê Lan Tẫn thấy vậy lại càng thêm lo lắng, không chút giải thích liền tiến đến gần đem nó ôm vào trong ngực, nhanh chóng chạy đi: “Trong phòng của ta có thuốc, ngươi kiên trì một chút”
Ấu thú xinh đẹp trong lòng đôi mắt đã đỏ rực không ngừng vùng vẫy dữ dội. Khê Lan Tẫn sợ đυ.ng trúng vết thương liền nắm lấy bộ lông sau gáy của nó, giọng điệu nghiêm túc: “Ngươi là nam hay là nữ vậy, sao lại ngang bướng như thế, nếu ở Minh Dương Châu chúng ta sớm đã bị đem đi thiến rồi”
Cục lông nhỏ cứng đờ không tiếp tục vùng vẫy nữa, thấy nó ngoan ngoãn trở lại khê Lan Tẫn hài lòng xoa xoa đầu nó, tiếp tục trở về nơi ở của mình.
Trong sân có người đang đợi Khê Lan Tẫn, thấy hắn cuối cùng đã trở lại, thì vui mừng gần như kêu lên: “Thiếu gia, ngài đã đi đâu vậy? Những lão nhân ở Minh Dương châu đó cố ý phái ngài tới đây, rất có thể sẽ có nhiều người đang cố gắng nghĩ cách hãm hại ngài? Sao ngài lại tránh thoát tầm mắt của thuộc hạ mà chạy loạn khắp nơi như vậy!”
Toàn bộ lực chú ý của Khê Lan Tẫn hoàn toàn đều đặt ở trên người tiểu tử đang ôm trong lòng, đầu cũng không nâng lên: “Được rồi, ta biết tu vi của ngươi cao hơn ta. Mau, đi mang loại thuốc trị thương tốt nhất đến đây”
Người nọ bị nói cho có chút tức giận, đưa ra thuốc trị thương: “ Ngài lại ở bên ngoài nhặt loạn rồi, đây là cái gì? Tiểu cẩu sao?”
Trên trán tiểu gia hỏa ấu thú còn có một đạo văn ấn kim sắc rực rỡ, kim đồng lạnh lùng nhìn chằm chằm Khê Lan Tẫn mang theo vài phần sát khí.
Hắn không những không sợ ngược lại còn nở nụ cười: “Nghe hiểu ta nói à? Vậy giơ chân ra đây”
Ấu thú “…”
Sau một hồi giằng co, nó cũng không tình nguyện mà đưa chân phải đang bị thương ra. Khê Lan Tẫn cẩn thận bôi thuốc trị thương sau đó có thi thuật tẩy đi vết bẩn trên người, trái nhìn phải nhìn càng nhìn lại càng cảm thấy đáng yêu, trong lòng vui sướиɠ: “Sau này ta sẽ chăm sóc cho ngươi tuyệt đối sẽ không để ngươi bị thương nữa. Nhìn lông ngươi xù như vầy rất giống quả cầu không bằng, gọi ngươi là Cầu Cầu đi.”
Cầu Cầu không chịu nổi sỉ nhục nữa chuyển thân liền muốn chạy thoát. Đáng tiếc lúc này nó đang bị thương, chưa chạy được bao xa đã bị Khê Lan Tẫn ôm trở về châm chọc giáo huấn: “Chạy cái gì?”
Giấc mộng này của Khê Lan Tẫn rất dài, hắn mơ thấy chính mình mỗi ngày đều ôm tiểu Cầu Cầu ở trong lòng, đêm đến cũng muốn ôm tiểu tử kia, mạnh mẽ xoa xoa bộ lông xù xù. Tiểu tử kia cũng không chịu thua ở trong lòng hắn giãy dụa muốn chạy thoát lại bị hắn bá đạo ôm trở về.
Ngay cả người bên cạnh Khê Lan Tẫn cũng không nhịn được nói: “Thiếu chủ à, vật nhỏ này bài xích ngài như vậy, không bằng ngài thả cho nó đi đi, không phải ngài cũng từng nói cưỡng ép không có kết quả tốt đẹp hay sao?”
Khê Lan Tẫn luyến tiếc để Cầu Cầu rời đi muốn giữ nó bên người tiếp tục bồi dưỡng tình cảm.
Kia cũng là một khoảng thời gian đầy sóng gió, nghe nói hình như là có người mất tích, ngay cả Tông chủ cũng tự mình chạy khắp nơi tìm y. Người ngã ngựa đổ, loạn thành một đống.
Khê Lan Tẫn nhàn nhã tản bộ xem náo nhiệt, tò mò hỏi: “Cầu Cầu ngươi nói thử xem bọn họ là đang tìm ai chứ?”
Tiểu Mao Cầu trong lòng ngực: “…”