Sam Sam Đến Đây Ăn Nè!

Chương 48

Sam sam đến đây ăn nè! - Chương 36

Sam Sam không có đi học, khóa học này cũng sắp kết thúc rồi, chỉ trừ những tiết cuối cùng cần đi để nghe giáo viên đoán đề, những ngày khác không đi cũng được.

Vậy là tới cuộc thi diễn ra vào tháng 9. Ngày thi đầu tiên thì Phong Đằng làm tài xế cho cô, qua ngày hôm sau anh lại có việc, anh vốn an bài tài xế đưa cô đi thi, nhưng Phong tiểu thư sợ mình quá nhàn rỗi nên tự đề cử mình chở Sam Sam đi.

Buổi chiều hôm sau Sam Sam đã thi xong, Phong tiểu thư đến đón cô đúng giờ.

“Ba môn thi xong hết rồi, cảm giác thế nào? ”

Sam Sam vui vẻ trả lời, ”Trên cơ bản thì tôi làm cũng ổn, nhưng mà CPA rất khó, không nói trước được gì cả.”

Phong tiểu thư xem như chưa nghe được câu sau, cao hứng nói: “Vậy tốt quá rồi, chúng ta ăn mừng một chút đi. ”

“Ách, tôi chỉ thấy mình làm được thôi, chứ có biết kết quả thế nào đâu, nếu như….”

“Sợ cái gì, có kết quả rồi thì mình đi ăn mừng lần nữa, đi thôi đi thôi, để xem nào.” Phong Nguyệt nhìn đồng hồ, “Chúng ta ăn cái gì trước đi, xong rồi đi dạo phố, buổi tối chờ anh hai với Ngôn Thanh tham dự hội nghị xong, chúng ta cùng họ ăn khuya.”

“=.=, được rồi, cô sắp xếp đi, ngươi sống phóng túng tối ở hành.”

Sam Sam vì cuộc thi này mà chịu áp lực rất lớn, nên lúc hoàn thành cuộc thi này thì hoàn toàn thấy nhẹ nhõm, sức lực đi dạo phố cũng thực đáng sợ, kết quả hai người đi dạo phố đến nổi quên cả giờ giấc. Họ hẹn Phong Đằng và Ngôn Thanh lúc 8h30, nhưng lo mua sắm nên tới đó cũng hơn 9h.

Phong tiểu thư đến muộn là chuyện bình thường như cơm bữa, không hề có cảm giác áy náy, nhưng Sam Sam có vẻ ngượng ngùng, bị Phong Đằng kéo ngồi xuống bên cạnh anh.

“Thi thế nào?”

“Em nghĩ chắc cũng qua được.”

“Ừh.” Phong Đằng gật gật đầu. “Nếu có rớt một môn thì sau này cũng đừng thi lại.”

Sam Sam 囧 囧, “Chẳng lẽ anh muốn em thi rớt ba môn luôn sao?”

Phong Đằng giọng nói có vẻ thiếu thành ý trả lời: “Làm gì có, tương lai anh còn nằm trong tay CPA mà.”

Phong tiểu thư cười trộm. Phong gia hai vị tiểu thư, thiếu gia đều lười xem menu, làm Ngôn Thanh phải vất vả chọn món, hỏi từng người muốn ăn cái gì, Phong tiểu thư sợ làm phiền anh, “Anh cứ chọn món đi, đúng rồi, phải có rượu chứ, không có rượu thì làm sao mà ăn mừng được.”

Sam Sam ngăn cản: “Không cần, tôi không uống rượu.”

Phong Nguyệt nói: “Sao lại không uống chứ, cô sợ say rồi thì anh tôi làm gì cô hả?”

Phong Đằng lười biếng trả lời: “Anh cần phải chuốc say cô ấy sao?”

Sam Sam tưởng chừng như sắp lật bàn: “Này, hai người thôi đi!”

Phong Đằng vỗ vỗ cô, trấn an một chút: “Được rồi, không uống rượu.”

Anh lấy thực đơn, tùy tiện chỉ trỏ giúp cô chọn đồ uống, Sam Sam đã từng đến đây ăn, đồ ăn rất ngon, duy nhất chỉ có trang 13 viết toàn tiếng Anh, cô không có đem từ điển nên chẳng biết trang đó ghi cái gì, chỉ nghe loáng thoáng Phong Đằng nói “tea” gì đó, cô cứ nghĩ là anh đang gọi trà, vội vàng gật đầu nói: “Được, gọi cái này đi, uống trà cũng tốt lắm.”

Phong Đằng cười cười.

Quả nhiên một tiếng sau, Phong Nguyệt lo lắng nhìn Phong Đằng đang ôm Sam Sam say khướt lên xe, cô xoay người nói với Ngôn Thanh: “Anh nghĩ anh hai định làm gì Sam Sam?”

Ngôn Thanh nhìn cô mỉm cười: “Em mong anh ấy làm gì và không làm gì?”

Phong Nguyệt mưu tính sâu xa thở dài nói: “Em cảm thấy, con chúng ta cũng cần phải có anh em để chơi cùng.”

Phong Đằng lái xe về nhà anh.

Sam Sam mắt say lờ đờ mơ màng nhìn cửa ra vào, kỳ quái hỏi: “ Vì sao lại tới nhà anh?”

“Em say như vậy còn muốn đi đâu nữa?”

Sam Sam ừ hử một tiếng rồi gật gật đầu, nghiêm trang nói: “Vậy anh phải cam đoan sẽ không say rượu loạn tính.”

Phong Đằng bật cười, cô đã say như vậy mà còn lắm chuyện thật: “Được, nhưng mà anh khó đảm bảo lắm.”

Sam Sam hiển nhiên nghe anh nói vậy đang nửa mê nửa tỉnh nhìn anh, nhíu mày suy nghĩ một hồi, giương mi cao hứng nói: “Em đây cũng không đảm bảo.” Sau đó cô bồ nhào vào người anh, hai tay quàng qua cổ anh, đặt lên môi anh một nụ hôn.

Phong Đằng có phần dở khóc dở cười, tùy cô loạn thân bát tao (muốn làm gì thì làm), ôm thắt lưng cô. Một chút hương vị ngọt ngào của rượu làm anh mê loạn, ôm cô thật chặt, đầu lưỡi mềm mại uyển chuyển trong miệng cô, dần dần anh cảm thấy người mình nóng ran, không thể kiềm chế được du͙© vọиɠ đang chực chờ tuôn trào.

Anh ôm cô, một tay lấy chìa khóa từ trong túi ra mở cửa, đem người nào đó đang làm loạn trên người anh vào nhà, sau đó quay người đá cửa, đang muốn đảo khách thành chủ (ý là từ bị động sao chủ động ấy) thì….. Tiết Sam Sam buông anh ra.

Cô dời môi, ngáp vài cái, có chút ghét bỏ nói: “Không chơi nữa, mệt quá. Em muốn đi ngủ.”

Nói xong, cô dựa vào vai anh, qua một lúc anh nghe được tiếng thở đều đều của cô, nhìn đạn đã lên nòng rồi mà không bắn được, anh nhìn cô nghiến răng nghiến lợi

Buổi sáng tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trong khuôn ngực rắn chắc trần trụi của Phong Đằng, gối đầu lên tay anh, môi cách thân thể cường tráng chỉ trong gang tấc, tay còn ôm lưng anh, nên làm gì bây giờ?

Phản ứng của Tiết Sam Sam là – nhắm ngay mắt lại. Ai da, sao lại là mộng xuân chứ? Mà đã mộng xuân sao cảm giác lại thật tới như vậy, nhất định phải nhắm mắt ngủ tiếp, mơ thêm 1 tí.

Sau đó, đầu óc Sam Sam dần dần tỉnh táo….. Tỉnh táo… Sam Sam phát hoảng….

Tay run run lùi lại phía sau, chậm rãi ngẩng đầu, từ từ rời khỏi hiện trường phạm tội, nhưng mà chưa bước được xuống giường thì đã bị ai đó kéo lại, ôm chặt cứng.

“Chạy cái gì?” Người nào đó vừa tỉnh lại nên giọng nói trầm thấp mà khàn khàn.

“Em em có chạy gì đâu.” Phòng hờ anh lại hỏi cô nữa, Sam Sam đánh đòn phủ đầu trách cứ anh: “Sao anh ngủ mà không mặc áo thế!”

Phong Đằng nheo nheo con mắt, cười tủm tỉm: “Như thế nào là không mặc, em cảm giác được sao?”

Nói xong chân anh liền động đậy, lập tức đem Sam Sam lâm vào tình huống quẫn bách.

Này này, cô nói là áo ngủ, chứ không phải quần…. (ý là anh í k mặc áo, chứ có mặc quần, mà động động cái chân làm cô tưởng anh đang cởϊ qυầи ra ấy mà ta cũg “trong sáng” lém cô =]]) Hơn nữa anh như vậy, làm cho người nghĩ rằng quần của anh…. Cảm nhận anh vận sức chờ hoạt động, hai gò má Sam Sam nóng lên, nhỏ giọng nhắc nhở anh: “Anh hôm qua hứa là không say rượu làm bậy mà….”

“Em còn nhớ rõ vậy sao.” Tay đang để ở mông cô, anh không chút khách khi mà đánh mạnh một cái, “Ngày hôm qua là ai bắt đầu trước?”

“Mặc kệ là ai, nhưng đã hứa thì phải làm.”

“Đương nhiên rồi.”

Sam Sam mới vừa yên tâm thì người nào đó chậm rãi nói: “Nhưng mà, Sam Sam, hiện tại chúng ta có say rượu đâu.”

“……” Sam sam hết chỗ nói rồi. Kinh nghiệm cho cô biết, hôm nay không cho anh vận động một chút, chắc chắn anh sẽ không tha cho cô, Sam Sam chỉ biết cam chịu, ngoan ngoãn chui rúc vào lòng anh.

“Vậy anh làm gì thì làm đi, nhưng mà một chút thôi đó nha T___T”

Kỳ thật cô biết anh cuối cùng sẽ không làm gì cả, nên mới để anh làm gì thì làm….. Từ phòng ngủ chạy vô toilet, mặt Sam Sam đã đỏ bừng bừng!

Đại Boss tuy rằng vừa mới làm gì đó…. Nhưng mà căn bản là chưa thỏa mãn…. Lại nói tiếp, Đại Boss đúng thật là quân tử, tính tới thời điểm hai người ở cùng với nhau hơn nửa năm, thật nhiều lần cô cảm giác được du͙© vọиɠ của anh gần như bạo phát, nhưng cuối cùng anh lại kiềm chế, chẳng có phát sinh chuyện gì cả. Cô không biết vì sao anh lại nhẫn nại, nhưng mà nhìn anh đối với mình như thế làm cô vô cùng an tâm.

Sam Sam rửa mặt xong, trợn tròn hai mắt nhìn mình trong gương….

Ngày hôm qua thi xong CPA cô chưa gọi điện thoại cho cả nhà biết, trọng điểm chính là…. Đây cũng là lúc cô phải nói ba mẹ nghe chuyện cô và Phong Đằng. Tuy rằng cô quyết định nói cho ba mẹ nghe, nhưng mà phải cân nhắc xem nói thế nào, vậy mà Sam Sam cân nhắc đúng một ngày. Ở trong nhà cùng Phong Đằng đến tối muộn, thừa dịp anh ở phòng sách coi tư liệu hội nghị, Sam Sam gọi điện thoại về nhà. Báo cáo tình trạng thi cử xong, Sam Sam khẩn trương nhập đề.

“Đúng rồi, mẹ, con nói mẹ nghe chuyện này.”

“Chuyện gì?”

“Con có bạn trai rồi.”

Vừa nói xong, Sam Sam theo quán tính đưa di động ra xa một chút. Quả nhiên, di động bỗng vang lên giọng nói của mẹ Tiết, “Cái gì?!!! Con có bạn trai?”

Mẹ Tiết vui sướиɠ nói: “Có phải đồng nghiệp của con, trợ lý Phương không?”

Xem đi xem đi, không gọi điện thoại trước mặt Đại Boss thật là sáng suốt!

“Không phải! Nhưng mà cũng coi như là đồng nghiệp…”

Mẹ Tiết an ủi cô, “Không phải cũng không sao, trợ lý Phương nhìn rất tốt, nhưng mà chính vì quá tốt nên con không xứng với anh ta, đồng nghiệp bình thường thì điều kiện cũng không khác nhau mấy, môn đăng hộ đối.”

“……” Sam sam trầm mặc.

Mẹ Tiết hết nói cái này đến cái nọ, kết quả đầu dây bên kia lại không có tiếng động gì cả, cảm thấy kì lạ liền hỏi, “Đâu rồi? Làm gì mà im re vậy? Mới nói vài câu mà con thẹn thùng rồi hả?”

“Không có = =, cái kia, mẹ, con nghĩ….. Chức vị của anh ta cao hơn trợ lý Phương một chút, là, là ông chủ của con.”

Lúc này đến phiên mẹ Tiết im lặng, ông chủ của Sam Sam…. Im lặng cả nửa ngày, mẹ Tiết liền quát lớn: “Sam Sam không phải con gặp kẻ lừa đảo chứ?”

“….. Mẹ, chẳng lẽ là ông chủ của con mà con còn không biết hay sao?”

“Cái này khó nói lắm, con hồi đó con nhận lầm người khác là mẹ nữa mà”

Sam Sam bực bội, “Khi đó con mới có mấy tuổi mà, làm sao mà nhớ rõ được chứ.”

“Ba tuổi đã vậy, bây giờ cũng vậy.”

“Thật sự không phải là lừa đảo mà.”

Nói đến khan cả cổ họng mà mẹ Tiết thủy chung vẫn không tin, Sam Sam bất đắc dĩ nói: “Quên đi, để anh ta nói chuyện với mẹ.”

Vừa nói xong cô liền chạy vọt vào phòng sách, cầm di động đưa cho Phong Đằng: “Mẹ em, làm ơn, mau chứng minh anh không phải lừa đảo.”

Phong Đằng nhận điện thoại, không vội vã cùng mẹ Tiết nói chuyện, phân phó Sam Sam: “Em xuống lầu pha cho anh ly cafe đi.”

Gần nửa đêm rồi mà uống cafe gì chứ, rõ ràng là muốn cô đi ra ngoài, không cho cô nghe lén đây mà! Sam Sam bằng mặt không bằng lòng ngồi xổm trước cửa phòng sách, dán lỗ tai lên tường, đáng tiếc là cái gì cũng không nghe được.

Được một lúc, Sam Sam bỗng nhớ tới chuyện Phong Đằng đã giúp đỡ gia đình mình, đáng lẽ cô phải nói mẹ nghe chứ. Ai nha! Sao lại quên mất việc này, cô thật sự bị mẹ làm cho hồ đồ.

Cô vội vàng đẩy cửa ra, định nhắc nhở Phong Đằng thì đã thấy anh vừa mới cúp điện thoại.

Sam Sam chờ mong hỏi: “Thế nào? Mẹ em tin anh không?”

“A?”

“Dù sao điều đó cũng không quan trọng.”

“Sao lại không quan trọng? Mẹ em nghĩ anh là kẻ lừa đảo!”

“Tiết Sam Sam, bây giờ là mấy giờ?”

Hỏi cái này làm gì chứ? Sam Sam nhìn đồng hồ trên tường rồi trả lời, “10 giờ 20.”

“Buổi tối?”

“Vô nghĩa!”

Phong Đằng gật gật đầu, “Hiểu rồi chứ?”

“Hiểu được cái gì?”

“Buổi tối, 10h, em ở nhà của anh…. Cho nên, hiện tại anh có phải là kẻ lừa đảo hay không không còn quan trọng.” Phong Đằng bình tĩnh nói, “Mẹ em bây giờ chắc cũng đã biết, nếu như anh mà lừa em, thì cũng đã lừa hết rồi.”

……….Sam Sam rốt cuộc hiểu được, sau đó cầm lấy di động, “A a a, phải gọi lại ẹ, không được, em phải nói rõ, em trong sạch mà!”

Phong Đằng bất thình lình ôm cô vào lòng, “Không cần, lập tức sẽ không còn trong sạch.”

“A?”

Sam Sam cảm giác nguy hiểm đang ở trước mắt, có bàn tay ôm chặt eo cô, làm cho cô không thể nào động đậy, hơi thở nam tính phả lên mặt cô….

“Tiết Sam Sam, em nói với mẹ rằng em rất tin tưởng anh?”

Sam Sam yếu ớt trả lời: “Em làm sao mà không tin tưởng anh.”

Phong Đằng “ừ” một tiếng, bàn tay khẽ vuốt ngực cô, “Chỗ này.”

Tuy rằng cách một lớp quần áo, nhưng tay anh nóng rực như bàn ủi, làm Sam Sam bủn rủn tay chân….

Không cần nhân cơ hội này giở trò lưu manh chứ! Tay chân luống cuống nắm tay anh, kết quả khiến cho quần áo càng thêm lộn xộn, nút áo đều bung ra hết.

Phong Đằng cười cười, dừng lại động tác, “Chuyển qua đây ở đi.”

“A?”

“Hôm nay.”

“…..Nửa đêm rồi mà.”

“Chuyển người trước.”

Ba chữ cuối cùng làm cô mơ hồ không hiểu rõ, anh tiến lại gần, đôi môi nóng bỏng khẽ in lên cổ cô một nụ hôn, trực giác Sam Sam biết sắp có chuyện gì xảy ra, cả người bủn rủn, vô lực chống cự.

Mỗi lần anh như thế, cô lại thấy anh quá đáng, nhưng cuối cùng anh vẫn chẳng làm gì cả, giống như sáng nay vậy đấy. Nhưng mà…. Lần này…. Không giống như những lần trước….. Có lẽ, Đại Boss, anh luôn chờ đợi ngày này…. Chờ cô dẹp bỏ mọi băn khoăn, tin tưởng anh và lớn tiếng tuyên bố với mọi người là họ đang yêu nhau. Anh là người kiêu ngạo mà lại nhẫn nhịn tới ngày hôm nay thì đâu phải chuyện dễ gì!

“Phong Đằng….” Khoảng cách thân mật rất gần, Sam Sam thở hổn hển gọi tên anh.

“Sao?”

“Ngày mai giúp em chuyển nhà, còn phải đi gặp chủ nhà nữa.”

Đây là câu trả lời sao? Phong Đằng cười: “Không cần, chủ nhà của em là anh.”

Cái gì, cái gì? Sam Sam thật lâu mới phản ứng, tuy bị vây trong tình cảnh thân mật thế này, cô cũng không nhịn được mà căm phẫn chỉ trích anh: “Đúng thật là nhà tư bản hủ bại! Phát lương cho em rồi mà còn lén lút thu lại 1/3 số tiền nữa!”

Phong Đằng cười khẽ, “Hiện tại nhà tư bản có thể thu luôn cả người không?”

Sam Sam rúc vào trong lòng anh, “Không cần ở phòng sách.”

Sau đó cô nhẹ nhàng nói: “Có thể.”