Edit: Huyền Trân
Beta: Ano
Sáng hôm sau, Lạc Thanh Y rủ Thời Diên đi ăn trưa cùng nhau.
Đến quán cà phê đã hẹn, Thời Diên nhìn thấy mái tóc đỏ bắt mắt của Lạc Thanh Y từ xa.
Mái tóc dài màu đỏ sẫm của cô được cuộn thành sóng lớn và xõa qua vai, khiến cô ấy trông hoang dã và ngổ ngáo hơn, thoạt nhìn không dễ chọc vào.
Khi Thời Diên bước tới, Lạc Thanh Y vẫn đang chụp ảnh tự sướиɠ.
Lạc Thanh Y thấy cô đi tới, liền cất điện thoại đi, gấp không chờ nổi mà chìa tay về phía cô
“Nhanh lên, nhanh lên, cho tôi xem giấy đăng ký kết hôn!”
Thời Diên cảm thấy buồn cười, “Ở chỗ Bùi Kỵ, anh ấy một hai muốn giữ lại.”
Lạc Thanh Y chậc lưỡi hai cái, không khỏi trêu chọc: “Bùi Kỵ luôn sợ cô sẽ hối hận về cuộc hôn nhân của mình, chậc chậc chậc chậc, giấy đăng ký kết hôn phải để bản thân giữ lại.”
Cô nhíu đôi mày thanh mảnh, trong mắt ẩn chứa ý tứ: “Lần đầu làm vợ cảm giác thế nào?”, Bùi phu nhân?”
Cô không kịp đề phòng, lại nghe thấy xưng hô này, vành tai đỏ lên.
Lạc Thanh Y lại hào hứng vỗ tay: “Còn nữa, cô định khi nào thì công khai? Siêu thoại cp đã im lặng vài tháng rồi.”
Thời Diên nghĩ một lát, dừng một chút, sau đó nghiêm túc nói:
“Đợi phim chiếu.”
Cô muốn đợi thời điểm lý tưởng nhất rồi mới nói cho toàn thế giới biết.
*
Hai người đang trò chuyện vừa ăn thì điện thoại di động của Thời diên đột nhiên rung lên.
Cô liếc nhìn các ghi chú nhảy trên màn hình, ngẩn ra, ý thức nhìn Lạc Thanh Y..
Cảm nhận được ánh mắt của cô, Lạc Thanh Y nhướng đôi mi mảnh cong vυ't, “Sao vậy?”
“Là cảnh sát Giang gọi.”
Lạc Thanh Y suýt nữa làm đổ cà phê trong tay.
Cô giống như máy đọc lại, vội vàng ngăn Thời Diên: “Đừng trả lời, đừng trả lời, đừng trả lời…”
Thời Diên cố nén cười và nhấc điện thoại: “Không trả lời là không lịch sự.
” Chào–“
Những lời mà Lạc Thanh Y chưa kịp nói đã bị mắc kẹt trong cổ họng.
Cô nín thở trong giây lát, nhìn Thời Diên nhấc điện thoại.
“Cảnh sát Giang.”
“Thanh Y đâu?”
Thời Diên ngước mắt lên, nhìn thấy Lạc Thanh Y đang chắp tay cầu nguyện đối diện mình, bộ dạng đáng thương.
Cô dừng một chút, vẫn nói dối: “Ừm… Gần đây tôi không biết cô ấy ở đâu.”
“Được, tôi sẽ nói cho anh biết. Không sao đâu.”
Không lộ ra, Lạc Thanh Y cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, hỏi: “Anh ta nói gì?”
“Cảnh sát Giang hỏi tôi có biết cô ở đâu không.”
“Anh ấy nói, cô chờ đấy đi.”
Lạc Thanh Y không thể tin mở to hai mắt: “?”
Thời Diên bất đắc dĩ nhìn cô: “Cô lại làm cái gì, lại để cho cảnh sát nhân dân muốn tìm cô như vậy. ”
“Không có gì, là lỗi kỹ thuật. Gửi tin nhắn gửi nhầm cho anh ta. “
“Cô gửi gì?”
Lạc Thanh Y nhướng mày, không cảm xúc nói:,“Anh trai à, bên này “mưa lớn” quá, anh có “lớn” như vậy không”
Thời Diên gần như sặc một ngụm nước.
Cô nghẹn ngào, đột nhiên cảm thấy giọng điệu vừa rồi của Giang Ngộ Bạch trên điện thoại có thể tha thứ.
Thời Diên nghiêm mặt: “Cô đang quấy rối cảnh sát nhân dân, khó trách cô bị truy nã.”
Lạc Thanh Y rất thẳng thắn nói: “Tôi đã nhận sai rồi, tôi vốn muốn gửi cho nha đầu Tưởng Thanh, bảo cô ấy nói như vậy với crush, kết quả tay run lên gửi nhầm, tôi đã giải thích cho anh ta nhưng anh ta không tin, sau đó tôi block anh ta, nếu không chơi nổi vậy không chơi nữa.”
“…”
Thời Diên không nói nên lời.
Cô chưa từng thấy ai náo nhiệt hơn hai người họ.
“Chờ đã, cô vừa mới nói anh ta bảo tôi chờ đấy?”
Lạc Thanh Y cắn răng, cười lạnh một tiếng, gằn từng chữ.
“Anh, mơ đi, mơ đi.”
Vừa nói cô vừa cầm chiếc kính râm trên bàn lên, mái tóc gợn sóng của cô vẽ một đường cong ngổ ngáo trong không trung.
Thời Diên sửng sốt vội vàng gọi cô lại: “Sao cô lại đi?”
Lạc Thanh Y ngẩng đầu lên, đẩy kính râm lên, đôi môi đỏ mọng tự tin cong lên, tư thế cực kỳ kiêu ngạo.
“Đặt vé máy bay xuất ngoại, tôi không tin anh ta có thể tìm được tôi.”
Thời Diên: “…”
Hi vọng như vậy.
*
Cuối tháng 4, nhiệt độ ở Bắc Thành dần ấm lên, một mảng xanh mới lặng lẽ nở rộ trong thành phố, tạm biệt tia giá lạnh cuối cùng của mùa đông, bắt đầu chào đón cái nóng riêng của mùa hè.
Khi thời kỳ quảng bá cho “Đắm Chìm” đang đến gần, cuộc sống trong khuôn viên trường yên bình và ngắn ngủi của Thời Diên buộc phải kết thúc, một đợt quảng bá khắp cả nước sắp bắt đầu. Về cơ bản, một tháng này cô sẽ không ở nhà.
Về phần Bùi Kỵ, sau khi đã xử lý ổn thỏa tất cả các dự án ở nước ngoài, anh vẫn phải giải quyết công việc trong nước.
——Ở một mình trong căn phòng trống.
Hai người đều bận rộn hơn đối phương, thậm chí có mấy lần Bùi Kỵ bay đến thành phố cô tham dự hội nghị điện ảnh, hoặc bay về Bắc Thành, để hai người có thể ở bên nhau trong ngày cuối tuần. Một ngày trước khi bộ phim chính thức ra rạp, Bùi Kỵ vốn định đặt 200 suất chiếu trước, nhưng bị Thời Diên ngăn cản.
Ngày 1/5, “Đắm Chìm” chính thức được công chiếu tại các rạp trên toàn quốc.
Doanh thu phòng vé trong một ngày là 70 triệu nhân dân tệ, một loạt các mục liên quan đến phim thống trị danh sách tìm kiếm nóng, số lượng đăng lại các đoạn phim đã vượt quá 300.000, nhanh chóng càn quét Internet với tốc độ nhanh kinh khủng.
# Phim “Đắm Chìm” #
# Thời Diên- Ninh Ý #
# Bộ phim tốn nước mắt nhất#
# Đau lòng Ninh Ý#
# Ninh Ý nhảy xuống biển #
Tính đến ngày 8 tháng 5, doanh thu phòng vé trong bảy ngày của “Đắm Chìm” đã vượt quá 600 triệu nhân dân tệ, đã giành được quán quân phòng vé trong 14 ngày, độ thảo luận trên Internet vẫn ở mức cao.
” Ở rạp chiếu phim suýt chút nữa khóc chết tôi rồi a a a a.”
“Cảnh nhảy xuống biển diễn tốt quá, tôi ngồi ở trước màn hình xem đến hít thở không thông, ô ô ô ô tôi đau lòng nữ chính.”
“Cảm giác Ninh Ý và Thời Diên giống như nhau, là tôi suy nghĩ nhiều quá sao?”
“Diễn xuất thực sự tốt. Đoạn tôi nhảy xuống biển khiến trái tim tôi tan nát. Cảm giác buộc phải từ bỏ ước mơ của mình thực sự rất đồng cảm. Tôi cũng đã từ bỏ việc vẽ tranh yêu thích của mình vì nhiều lý do, cái loại cảm giác này thật không ai có thể hiểu. Giả vờ thờ ơ, thực ra trong lòng đã nhiều lần sụp đổ.”
“Trong bộ phim, Ninh Ý là thiên tài ba lê, bộ phim cuối cùng một câu đã làm nước mắt tôi chảy, ở rạp chiếu phim trực tiếp khóc hết một bịch khăn giấy.”
“Một ngôi sao thực sự sẽ chỉ bị phủ bụi trong một khoảng thời gian ngắn, mãi mãi sẽ không mất đi ánh hào quang.”
“Dù bạn có đang chìm trong biển sâu, thì hãy cứ là ngôi sao dưới đáy biển sâu, chờ ngày trỗi dậy.
Sẽ luôn có một ai đó đi ngược dòng hải lưu, chỉ vì bạn mà đến.”
——Tôi muốn dành tặng bộ phim này cho tất cả những ai đang phải vật lộn trong hoàn cảnh khó khăn nhưng không bao giờ chọn bỏ cuộc.
Trong rạp chiếu phim, màn hình tối đen, ngay tại khán giả nước mắt lưng tròng sắp rời đi, màn ảnh lại sáng lên, mọi người lập tức dừng lại, ngẩng đầu nhìn.
Đó là một đoạn phỏng vấn từ bộ phim.
Trên màn hình, đôi lông mày và đôi mắt của người phụ nữ đẹp như tranh vẽ, trên môi khẽ cong lên, nhìn có vẻ yếu ớt nhưng ánh mắt lại dịu dàng và cương nghị, trong đôi mắt hạnh ngấn nước dường như ẩn chứa vô số sức mạnh.
Đầu tiên, cô cúi đầu thật sâu trước máy ảnh, giữ nguyên tư thế đó trong vài giây, đứng dậy nhìn vào máy ảnh một lần nữa.
“Xin chào các bạn, tôi rất vui được gặp các bạn theo cách này. Trước tiên, xin cảm ơn các bạn đã ủng hộ cho bộ phim “Đắm Chìm”. Tôi có vài lời muốn nói, và đây có lẽ là cách thích hợp nhất để nói những lời sau đây, đó là điều mà Ninh Ý muốn nói với mọi người cũng như điều mà Thời Diên cũng muốn nói. Đôi khi, những biến số của cuộc đời luôn đến bất ngờ. Vài năm trước, tôi bị tai nạn và bị thương ở mắt cá chân, không thể hỗ trợ tôi tiếp tục trên con đường đó. Xin lỗi, tôi đã quá muộn để giải thích. “
” Trong lần đầu tiên khi tôi nhìn thấy kịch bản của “Đắm Chìm”, tôi đã nhìn thấy hình ảnh thu nhỏ của chính mình trong Ninh Ý, kể từ khi vào ngành, tôi đã diễn cuộc sống của nhiều người, và lần này, mọi thứ bạn thấy trong phim không chỉ là cuộc đời của Ning Ý mà hầu như là cả nỗi bi kịch của tôi.”
“Điều tôi muốn nói với các bạn là có lẽ tất cả những người ngồi trước màn hình đều đã từng trải qua tình trạng khó khăn tương tự. Do nhiều yếu tố và lý do khác nhau, chúng ta đành phải thỏa hiệp với số phận. Nhưng dù thế nào đi nữa, xin đừng mất tự tin và đừng lùi bước, hãy tin vào chính mình, và cũng tin tưởng vào người yêu thương bạn.”
“Giống như kết cục phim điện ảnh trung giống nhau, Ninh Ý nhảy xuống biển cũng không phải là kết cục, Lục Chấp đã lao vào biển rộng cứu cô ấy. Nếu một cái gì đó không kết thúc tốt đẹp, thì nó không phải là kết thúc. Một khi đã như vậy, chúng ta hãy cố gắng hết sức để kiên trì. Mỗi khoảnh khắc được yêu thương có thể giúp chúng ta trở thành những người mạnh mẽ và dũng cảm hơn. “
Cuối cùng, Thời Diên mỉm cười, giọng nói của cô mềm mại và mềm mại: “Tôi hy vọng mọi người có thể dũng cảm đối mặt với cuộc sống một lần nữa như Ninh Ý, và tôi cũng hy vọng mọi người có thể gặp Thiếu Lục Chấp của chính mình.”
Đoạn ngắn ngoài lề được tung ra, hơn 50 vạn lần đăng lại trên Internet.
“Ô ô ô ô tôi thật sự đã khóc chết, dịu dàng tràn màn hình, đó chính là Thời Diên.”
‘Thực sự lời nói này rất khích lệ, nay thi lên thạc sĩ thất bại, đi tìm việc làm với sơ yếu lý lịch nhưng vấp phải trắc trở, tôi đã nhiều lần nghĩ tới từ bỏ cuộc đời, dù sao cũng không thành, nhưng ngày hôm qua nghe mẹ gọi điện, nghe được bà ấy khuyên nhủ, bỗng nhiên cảm thấy, vẫn có thể kiên trì tiếp.”
“Thật cảm thấy không còn nhiều thời gian nữa, hãy nghĩ nhiều hơn đến những người yêu thương các bạn.”
“Mọi người đừng buồn, đừng cảm xúc, như Thời Diên đã nói, chỉ cần đợi thêm một thời gian nữa, bạn nhất định sẽ chờ được hạnh phúc của chính mình!”
*
Giữa tháng 5, tại Pháp, Liên hoan phim Cannes diễn ra đúng như dự kiến. Hàng nghìn máy quay được dựng trong và ngoài địa điểm, ánh đèn nhấp nháy không ngừng, phát sóng trực tiếp sự kiện lớn.
Hôm nay nên được coi là một trong những ngày quan trọng nhất trong cuộc đời của Thời Diên.
Ba năm rưỡi trong làng giải trí, không ngắn cũng không dài, vẫn là sự nghiệp diễn xuất rực rỡ nhất của cô. Vào những ngày đầu từ bỏ khiêu vũ, cuộc sống của cô trong làng giải trí thực sự khó khăn, cô thậm chí không được coi là có tài năng diễn xuất.
Vô số đêm khuya, cô cầm kịch bản trong khách sạn, nhớ lại những lời giễu cợt giễu cợt cô trên trường quay ban ngày, những lời nói xấu trên mạng, sự trống trải, tất cả những điều đó sẽ khiến cô vô cùng mệt mỏi, cô đã từng cho rằng mình không thể chịu đựng được.
Nhưng cũng chính vì nhận được quá nhiều tình cảm từ người hâm mộ nên cô muốn mang đến cho họ những thứ tốt nhất, trong lần cuối cùng này, cô đã có được một chiếc cúp.
Điều đáng tiếc duy nhất có lẽ là Bùi Kỵ có một hợp đồng rất quan trọng cần ký kết ở Trung Quốc, vì vậy cô sợ rằng anh sẽ không thể đến đây kịp thời.
Tuy nhiên, cô vẫn còn một việc quan trọng phải làm hôm nay.
Trước khi xuống xe, Thời Diên lại hít một hơi thật sâu để trấn áp sự căng thẳng trong lòng.
Khoảnh khắc cửa xe mở ra, ánh đèn nhấp nháy nối tiếp nhau nhấp nháy, khóe môi cô cong lên thành một vòng cung nhẹ bước xuống xe.
Chiếc váy đỏ trải dài trên thảm đỏ, cô hiếm khi mặc một màu rực rỡ và nóng bỏng như vậy, khiến nước da trắng như tuyết, hơi xõa vài vòng cung, rủ xuống vai mềm mại.
Chiếc váy dài là thiết kế áo ống, có thể tôn lên bờ vai của cô một cách hoàn hảo, đường nét mảnh mai mềm mại, trang nhã quý phái như thiên nga trắng, mang khí chất xuất thần.
Một số phương tiện truyền thông tinh mắt đã chú ý đến chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út của cô, ngay lập tức như được tiếp thêm động lực điên cuồng chụp ảnh.
Một chiếc máy ảnh quét qua, hàng loạt buổi phát sóng Internet trực tiếp cũng bùng nổ ngay lập tức.
“Ngón áp út!! Đó là nhẫn cưới sao?! Nói cho tôi biết tôi không nhìn lầm đúng không!!”
“ Lầu trên bạn không nhìn nhầm, tôi cũng nhìn thấy, vậy khoảng thời gian trước Thời Diên mai danh ẩn tích là đi kết hôn. Công khai!!!!!”
“Cp tôi đang ship thực sự đã đến Cục Dân chính!”
Khâu Duệ và Phó Tư Niên đã chờ sẵn trên thảm đỏ, Thời Diên đi trên đôi giày cao gót, mỉm cười bước đến.
Đêm xuống thấp, những ngôi sao lấp lánh, điểm xuyết trên bầu trời đêm đen kịt, giống như một tấm lụa sa tanh lấp lánh, tỏa sáng rực rỡ.
Lễ trao giải bắt đầu đúng giờ, ánh đèn trong địa điểm sáng như ban ngày.
Thời Diên ngồi vững vàng trên ghế, vẻ mặt bình tĩnh lãnh đạm, nhưng đầu ngón tay đã vô thức co lại, đây là động tác nhỏ mà cô chỉ làm khi căng thẳng.
Vô tình, các đề cử cho Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất đã bắt đầu xuất hiện trên màn ảnh.
Ánh mắt Thời Diên dán chặt vào màn hình lớn, cô căng thẳng đến mức quên cả thở.
Cho đến khi người dẫn chương trình đọc tên của mình, tiếng vỗ tay vang lên như sấm dậy.
Ánh đèn chói lóa, và cô thậm chí còn choáng váng trong giây lát.
Phó Tư ở một bên cười nói: “Tiến lên nhận giải, Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.”
Thời Diên thở phào nhẹ nhõm, vén váy bước lên sân khấu.
Ánh sáng tỏa sáng, dệt thành những dải ngân hà lấp lánh.
Vào một ngày đặc biệt như vậy, cô đã nở rộ trong tất cả ánh sáng của mình.
Thời Diên nhận lấy chiếc cúp, điều chỉnh góc micrô, hít một hơi thật sâu và nhìn vào hàng ngàn máy ảnh.
Cô nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn các bạn đã yêu thích tác phẩm này. Đây cũng là tác phẩm yêu thích nhất trong sự nghiệp diễn xuất của tôi, cũng là tác phẩm cuối cùng. Bởi vì tôi muốn theo đuổi cuộc sống mà mình thực sự mong muốn.”
“Vài năm trước, tôi buộc phải từ bỏ sự nghiệp mà mình yêu thích vì chấn thương nặng ở chân, sau đó tôi mới đến con đường này, tôi xin lỗi vì đã không giải thích điều này cho mọi người.”
Thời Diên cúi xuống và cúi đầu thật sâu trước khán giả.
Vài giây sau, cô đứng thẳng dậy, chậm rãi nói tiếp: “Một phần nguyên nhân khiến tôi lựa chọn kịch bản này thực ra là vì tôi nhìn thấy bóng dáng của chính mình trong Ninh Ý. Điểm khác biệt có lẽ là tôi không phải là một một người đủ dũng cảm. Vì sự rụt rè và hèn nhát của mình, tôi đã có nhiều lựa chọn sai lầm và phải trả giá rất đắt.”
“Khi đứng trước nhiều lựa chọn, tôi có quá nhiều lo lắng, tôi sẽ do dự, tôi sẽ vô thức suy nghĩ, nếu vì tôi lựa chọn, cuối cùng lại mang thêm đau khổ cho người mình yêu, có đáng không?”
“Tôi cũng nghĩ, mình có xứng đáng với tấm lòng của anh ấy dành cho mình không? Cho nên, tôi lại thu mình lại hết lần này đến lần khác.”
“Ninh Ý trong phim đã lại gặp cậu bé từng cứu vớt cô ấy, Thiếu Lục Chấp, và tôi cũng vậy, cũng đã gặp được Thiếu Lục Chấp của tôi.”
Cô hít một hơi chậm, đôi mắt hơi đỏ.
“Anh ấy cố chấp hơn rất nhiều so với Thiếu Lục Chấp trong phim. Anh ấy đã chịu quá nhiều đau khổ, nhưng anh ấy luôn im lặng. Bề ngoài anh ấy lạnh lùng, nhưng cái ôm của anh ấy luôn ấm áp.”
“Anh ấy hiểu những suy nghĩ, yêu sự do dự và bất lực của tôi. Rõ ràng tôi đã làm tổn thương anh ấy hết lần này đến lần khác, nhưng anh ấy vẫn lựa chọn ôm tôi thật chặt. Anh ấy luôn cảm thấy rằng tôi đã đưa anh ấy ra khỏi vực thẳm của quá khứ, nhưng trên thực tế, anh ấy mới là người đã soi sáng cho tôi không biết bao nhiêu lần.”
Cô cầm chiếc cúp, chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út tỏa sáng rực rỡ hơn dưới ánh đèn, ánh mắt dịu dàng như nhìn người mình yêu.
“Những năm qua, anh ấy đã bước chín mươi chín bước về phía tôi. Bước cuối cùng, đã đến lúc tôi bước về phía anh ấy.”
Hôm nay không chỉ là ngày cô đoạt giải.
Cô đã lên kế hoạch này từ lâu, cô muốn dành cho anh lời tỏ tình đẹp nhất.
*
Ra khỏi Hội trường, Tưởng Thanh ở một bên nhìn thấy điều gì đó, đột nhiên trở nên phấn khích.
“Chị Thời Diên, nhìn nhanh lên!”
Thời Diên sững sờ ngẩng đầu lên và nhìn về hướng ngón tay của Tưởng Thanh.
Cách đó không xa, có một bóng dáng mà cô vô cùng quen thuộc, lẽ ra đã cách xa vạn dặm.
Cầm bó hoa hồng đỏ rực, anh đang lặng lẽ chờ đợi.
Trái tim của Thời Diên dường như bị thứ gì đó đột ngột đập vào.
Cô vén gấu váy chạy về phía anh, chiếc váy vẽ nên một đường cong tuyệt đẹp trong không trung rồi đâm sầm vào cánh tay anh.
Bùi Kỵ ôm lấy cô, khóe môi anh hơi cong lên.
“Chúc mừng Ảnh hậu.”
Hương hoa hồng thoang thoảng trong mũi, sưởi ấm trái tim cô.
Thời Diên ôm lấy anh, đột nhiên mở miệng: “Bùi Kỵ, em yêu anh.”
Cánh tay Bùi Kỵ đột ngột siết chặt.
Có một chút ý cười trong giọng nói của anh.
“Đây là bài phát biểu nhận giải hôm nay của em sao?”
Cô ôm anh chặt hơn, giọng nghẹn ngào: “Ừm. Anh có nhận không?”
Anh khẽ nhướng hàng mi dài, đôi mắt đen láy tràn đầy tình yêu.
Sau một lúc im lặng, Bùi Kỵ thấp giọng nói.
“Vinh dự của anh.”
*
Sau khi Liên hoan phim Cannes kết thúc, lịch trình bận rộn của Thời Diên trong làng giải trí cũng kết thúc.
Ban đầu Bùi Kỵ muốn tận dụng hai ngày này để cùng cô ở Pháp vài ngày, nhưng đột nhiên thị trường chứng khoán Mỹ có biến động, anh phải bay đến New York càng sớm càng tốt để giải quyết.
Thời Diên không có gì khác để làm, vì vậy cô bay đến New York với Bùi Kỵ.
Hai ngày đầu sau khi đến, Bùi Kỵ bận rộn với công việc, nên đã nhờ Chu Cảnh Lâm tìm một nữ thư ký để cùng Thời Diên ra ngoài đi dạo.
Đây là lần đầu tiên Thời Diên đến Hoa Kỳ, nữ thư ký đã chọn trung tâm mua sắm xa hoa nhất trên Đại lộ số 5.
Bùi Kỵ để lại cho cô một thẻ đen không giới hạn, Thời Diên đi mua sắm hết một ngày, nhưng cô không cảm thấy thú vị. Trước đây khi là người nổi tiếng, mẫu mới của các nhãn hiệu khác nhau sẽ được gửi đến cho cô, cô đã quen rồi, không nghĩ đó là thứ đáng vui.
Sau khi đi mua sắm xung quanh, thứ Thời Diên thích nhất là chiếc khuy măng sét đen, cô đã chọn nó cho Bùi Ky.
Buổi chiều, cô nhờ thư ký trực tiếp đưa mình đến công ty.
Bản thân New York là một thành phố có nhịp độ nhanh, trong các tòa nhà văn phòng, nhân viên bước đi vội vã.
Vừa bước vào sảnh, một người đàn ông Trung Quốc cầm tài liệu dừng lại, ngập ngừng nhìn nữ thư ký: “Vicky, đây là…?”
Nữ thư ký hạ giọng: “Là phu nhân.”
Nam trợ lý hít hà một hơi, vội vàng khom lưng cúi chào: “Xin chào, phu nhân.”
Thời Diên vẫn còn chưa kịp thích ứng với cách xưng hô này, mỉm cười với anh ta.
Đi theo nữ thư ký đến tầng cao nhất trong thang máy, cô tình cờ đυ.ng phải Bùi Kỵ đang đưa một khách hàng ra ngoài.
Khi khách hàng người da trắng nhìn thấy Thời Diên, đôi mắt anh ta lộ ra sự kinh ngạc.
“Anh Bùi, cô ấy là ai? Cô ấy rất đẹp!”
Ánh mắt của Bùi Kỵ dán chặt vào hướng cô đang đi, đôi mắt đen của anh dịu đi ngay lập tức.
Giọng anh trầm và từ tính: “Cô ấy là vợ của tôi.”
Sau khi tiễn khách, Bùi Kỵ đi về phía Thời Diên, nắm tay cô một cách tự nhiên.
Thời Diên bị anh dẫn đi ra ngoài, ngơ ngác hỏi: “không phải anh đang làm việc sao?”
Chất lượng không khí ở New York rất tệ, cả thành phố tràn ngập những tiếng ồn khó chịu, Central Park giống như thiên đường duy nhất ở Manhattan, cách biệt với mọi ồn ào náo nhiệt của thế giới bên ngoài, không khí trong lành dễ chịu.
Trong khu rừng rậm rạp tán lá xum xuê, có gió thoảng qua, họ dắt tay nhau đi trên đường, tận hưởng khoảnh khắc yên bình và ấm áp này.
Cảnh sắc bên hồ càng đẹp hơn, ánh tà dương buông xuống, ánh vàng nhàn nhạt hòa cùng mặt nước hồ xanh thẫm lấp lánh, với những ánh sáng lấp lánh. Thời Diên giơ điện thoại di động lên để chụp ảnh, trong khoảnh khắc cô quay lại, cảnh tượng phía đối diện bất ngờ lọt vào máy ảnh. Trong máy ảnh, cổ tay áo sơ mi của người đàn ông được xắn lên đến khuỷu tay, đeo chiếc đồng hồ màu bạc.
Cầm mái chèo, ngay cả động tác chèo thuyền cũng uyển chuyển, lộ ra cảm giác mây trôi nước chảy, rất vui mắt. Ánh hào quang biến mái tóc đen nhánh của anh thành một màu nâu nhạt mềm mại, bao quanh khuôn mặt anh, hàng mi dài rũ xuống che đi cái bóng nhỏ dưới mắt.
Sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng mím lại, không còn u ám, đẹp đến khó tin. Trái tim của Thời Diên lỡ một nhịp.
Cô lặng lẽ quay lại, giơ cao chiếc điện thoại, bất ngờ phát ra âm thanh.
“Bùi Kỵ.”
Lúc anh vừa ngẩng đầu lên,
Thời Diên ấn nút chụp ảnh.
Trong máy quay, cô đang híp mắt cười, người đàn ông cũng đang nhìn chằm chằm vào máy, trong đôi mắt sắc bén thường ngày của anh hiện lên một tia hoang mang.
Bùi Kỵ nhướng mày hơi nhíu mắt lại: “Chụp anh?”
Thời Diên chớp mắt: “Không thể sao?”
Anh đột nhiên cong môi: “Thu phí”
Cô còn chưa kịp phản ứng lại, Bùi Kỵ đã phóng mái chèo thuyền, cúi người hôn xuống
Hơi thở bị lấy đi ngay lập tức, tâm trí của Thời Diên trở nên trống rỗng.
Những ngón tay thon dài của anh giữ chặt cằm cô, đôi môi mỏng của anh phủ xuống, hôn cô một cách dịu dàng.
Cô dùng đầu ngón tay nắm chặt cổ tay áo anh, cẩn thận đáp lại anh.
Mặt trời lặn bao phủ mặt hồ, đẹp và ấm áp như một bức tranh sơn dầu.
Cắt, đây chính là tình yêu vĩnh cửu.