Cuồng Si

Chương 47

Edit: Huyền Trân

Beta: Serein

Sau vài giây, cuối cùng Thời Diên đã nhận ra ý tứ trong lời nói của anh.

Sao anh lại có thể nói chuyện với cô bằng cái giọng điệu lưu manh một cách vô cùng nghiêm túc như vậy…

Giọng cô nhỏ nhẹ như muỗi kêu: “Em… em không mặc…”

Trong điện thoại, giọng nói của người đàn ông đột nhiên dịu dàng.

“Ngoan, ở nhà chờ anh trở về.”

Thời Diên sửng sốt một chút, mới vừa rồi còn định mắng anh, bỗng bây giờ anh nói như thế khiến lòng cô có chút rung động.

Không có chính kiến.

Chờ đã… tại sao anh lại nói như vậy… đợi anh về, làm cái gì?

Nghĩ đến một số hình ảnh không thể diễn tả, khuôn mặt của Thời Diên lại nóng lên, ngay sau đó, cô nghe thấy âm thanh từ điện thoại, như thể có ai đó đã gõ cửa và bước vào.

“Ông chủ Bùi, sắp đến giờ họp rồi.”

Là giọng nói của Chu Cảnh Lâm.

Ngay sau đó, giọng điệu của người đàn ông lại trở về kiểu lạnh lùng và kiềm chế như thường ngày, hoàn toàn khác với sự dịu dàng vừa rồi.

“Họp rồi, cúp máy trước.”

“…”

Sau đó, điện thoại bị ngắt không thương tiếc.

Gương mặt của anh có thay đổi trạng thái không nhỉ?

Thời Diên hít sâu một hơi, đặt điện thoại xuống, ánh mắt rơi vào chiếc hộp phía trước, khuôn mặt lập tức nóng lên.

Cô nhanh chóng gấp chiếc váy ngủ vừa lấy ra bỏ lại vào trong hộp, sau đó nhét vào góc sâu nhất của tủ.

Ừm, nhắm mắt làm ngơ, coi như mình chưa thấy gì.

_______

Buổi chiều, đoàn phim {Đắm Chìm} hoàn toàn tăng tốc độ quay nhanh gấp tám lần.

Tiến độ bị trì hoãn do chấn thương tai nạn của Phó Tư Niên nên những cảnh quay phải được thực hiện càng sớm càng tốt, nếu không ngày công bố và phát hành của bộ phim sẽ bị trễ hơn. Lúc đầu, do thay đổi nam chính đột ngột thế nên đã bị trì hoãn một thời gian, chỉ còn chưa đầy năm ngày nữa là đến ngày mà lúc đầu dự kiến sẽ hoàn thành phim. Nếu tiếp tục kéo dài, Khâu Duệ lo lắng sẽ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, làm chậm thời hạn gửi phim tham dự buổi Liên hoan phim Cannes.

Các cảnh hàng ngày đều đã được quay xong khá đầy đủ, hầu hết buổi chiều là dành cho cảnh của Thời Diên và Phó Tư Niên.

Cũng may hiệu quả làm việc của hai người về cơ bản là như nhau, thời gian hoàn thành xong công việc vào buổi chiều vẫn còn rất sớm.

Tối nay, cô sẽ tham dự bữa tiệc tối của Trang sức Tinh Kỳ. Lạc Thanh Y đã sắp xếp một chiếc xe hơi để đón cô, đi đến phòng tạo mẫu để làm tóc.

Tranh thủ thời gian trên đường đến phòng trang điểm, trước tiên Thời Diên đi vòng qua một cửa hàng trang sức, định sửa lại chiếc vòng tay bị hỏng tối hôm qua.

Cửa hàng này là do Hứa Tịnh, một tiền bối đã nghỉ hưu mà Thời Diên từng có cơ hội làm việc chung giới thiệu cho cô, người ta nói rằng chủ sở hữu của cửa hàng này là một nhà thiết kế trang sức khá có tiếng tên là Khương Hiểu Li.

Thời Diên đột nhiên đến tìm, cô lo lắng có phải mình đã quá vô lễ rồi hay không.

Nhưng sau khi bước vào gặp cô ấy, Thời Diên nhận ra rằng là do cô đã lo lắng quá nhiều rồi.

Nhà thiết kế trẻ này có ngoại hình quá đỗi trong sáng và xinh đẹp, đường nét khuôn mặt thanh tú không thua kém những người nổi tiếng mà cô từng thấy trong giới giải trí, tính tình cũng hiền lành, hoạt bát, rất dễ mến.

Thời Diên không phải là người thích nói chuyện, vì vậy cô rất ghen tị với Khương Hiểu Li, người có tính cách thẳng thắn thích gì nói nấy.

Nghe cô ấy nói rằng chiếc vòng tay có thể sửa chữa được, trái tim của Thời Diên cuối cùng cũng thả lỏng.

Cô thở phào nhẹ nhõm, “Thật tốt, nếu được thì tôi có thể làm phiền cô thiết kế lại chiếc vòng tay này thêm một chút nữa được không?”

Khương Hiểu Li thẳng thắn trả lời: “Không thành vấn đề, cô chỉ cần nói ý tưởng của mình cho tôi là được.”

Thời Diên lấy ra một chiếc hộp nhung nhỏ khác từ trong túi xách và mở nắp.

Bên trong, trên tấm vải nhung trắng là vài viên kim cương đen nhỏ lặng lẽ nằm đó, tỏa sáng lạnh lẽo dưới ánh đèn.

“Tôi cũng muốn đính mấy viên kim cương này vào trong vòng tay, chỉ là trang trí xung quanh thôi.”

Khương Hiểu Li có chút kinh ngạc, dù sao Thời Diên hình như không phải là người thích lấy kim cương đen ra làm vật trang trí.

Chắc hẳn là có ý nghĩa khác.

Trong  vòng nửa tiếng tiếp theo, cả hai người họ đã thống nhất chi tiết về việc sửa đổi chiếc vòng và kết bạn WeChat với nhau.

Không còn nhiều thời gian để chuẩn bị cho bữa tiệc tối nay, vì vậy Thời Diên đành phải đứng dậy và nói tạm biệt.

“Cô Khương, vậy tôi làm phiền cô rồi.”

Khương Hiểu Li cười, tiễn cô ra ngoài: “Không sao, khi nào sửa xong tôi sẽ liên lạc với cô qua WeChat.”

Tạm biệt Khương Hiểu Li xong, Thời Diên lên xe đã được quản lý đặt, nhanh chóng đi đến phòng tạo mẫu.

Sau khi lăn lộn sửa soạn đến sáu giờ tối, cô mới vào được địa điểm bữa tiệc tối mà không gặp bất kỳ rủi ro cản trở nào.

Thời Diên nhìn xung quanh nhưng không thấy khuôn mặt nào quen thuộc.

Thực sự giống như những gì Lạc Thanh Y đã nói, Tinh Kỳ sẽ không mời quá nhiều ngôi sao trong làng giải trí đến dự những dịp quan trọng như tiệc tối cuối năm.

Hầu hết những vị khách có mặt đều ăn mặc sang trọng, lộng lẫy, hơn nữa phần lớn đều là những tiểu thư, quý cô thuộc tầng lớp thượng lưu, không cần đoán cũng biết họ là những người thuộc giới nhà giàu của Bắc Thành. Ngoài ra còn có những người ưu tú trong trang phục vest và giày da đứng thành hai nhóm ba người.

Nhìn quanh chỉ thấy mọi người ăn mặc xinh đẹp, ăn uống linh đình, nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng mà cô quen thuộc.

Là vợ của chủ tịch Tinh Kỳ, Bạch Cẩm Trúc chắc chắn cũng phải xuất hiện ít nhất một lần.

Vì vậy, Thời Diên chỉ đơn giản tìm một góc kín đáo và chờ đợi.

Cô định sẽ ăn mặc khiêm tốn, trang phục tối nay của cô không hề cầu kì, một chiếc váy trắng đơn giản mà trang nhã, quanh eo chỉ có một dải ruy băng màu xanh đậm, vòng eo thon thả tràn đầy sức hút. Lưng của cô rất thẳng, có lẽ là do đã khiêu vũ từ khi còn tiểu học, cô đứng ở đó giống như một con thiên nga trắng cao quý với khí chất đặc biệt dễ thấy trong đám đông.

Hầu hết những người có mặt đều nhận ra cô, đặc biệt là các quý bà và quý ông.

Những người thuộc tầng lớp thượng lưu không quá coi trọng những người trong làng giải trí, nói chính xác là khinh thường. Trong mắt họ, hầu hết những người trong giới giải trí đều là những diễn viên bán tiếng cười trên màn ảnh để kiếm tiền.

“Đó là Thời Diên phải không? Cô ấy quả thật rất đẹp, khí chất cũng không tồi.”

Một người phụ nữ ăn mặc sang trọng khẽ khịt mũi, chậm rãi nói: “Dù sao thì cô ta cũng dựa vào gương mặt đó để kiếm cơm thôi, nếu không nhờ thủ đoạn, sao có thể khiến vị kia của tập đoàn Bùi thị công khai quan hệ.”

Người kia cũng mím môi cười, giọng điệu giễu cợt: “Đúng rồi, Ôn Thư Oánh không phải vẫn luôn khoe khoang mình là phu nhân tương lai được Bùi gia công nhận sao, hiện tại bị cướp vị trí, chắc hẳn vẻ mặt không tốt mà tới cho xem.”

“Đến rồi, tôi vừa nhìn thấy lúc nãy. Hình như là đang ở trong phòng nghỉ trên lầu với phu nhân Bạch.”

“À, phải rồi, mọi người còn nhớ trước đây Thời Diên cũng là vũ công múa thể loại cổ điển, hình như cô ấy và phu nhân Bạch quan hệ cũng không tệ…”

Thời Diên không nghe được tiếng xì xào bàn tán ở bên kia, nhưng lại có giọng của một người đàn ông vang lên ở trước mặt cô.

“Xin chào, quý cô xinh đẹp.”

Tiếng phổ thông không chuẩn, khẩu ẩm nghe hơi lạ so với người Trung Quốc.

Khi Thời Diên nhìn lên, cô thấy một người đàn ông trẻ tuổi đang đứng trước mặt mình. Anh ta mặc một bộ vest tươm tất, thân hình cao lớn, gương mặt tuấn tú, thâm thúy, nhìn rất giống người lai.

Thấy cô ngẩng đầu, Steven lộ vẻ kinh ngạc, hiển nhiên anh ta không quen biết cô.

Anh ta phát âm tiếng Trung không chuẩn lắm, nói với một kiểu thẳng thắn chỉ có ở người nước ngoài: “Em thực sự rất đẹp, khí chất cũng rất quyến rũ. Không biết chúng ta có thể làm quen với nhau không.”

Thời Diên nhíu mày, ngữ khí xa cách mà lễ phép nói: “Xin lỗi, chỉ sợ không tiện.”

Anh ta thản nhiên cười: “Mới quen nhau thôi, tôi tên Steven, là trưởng phòng dự án nước ngoài của trang sức Tinh Kỳ…”

Giọng điệu của người đàn ông mang vẻ tán tỉnh, không hiểu sao khiến người ta có chút khó chịu.

Cô nhẹ nhàng ngắt lời: “Xin lỗi, tôi đã có vị hôn phu rồi.”

Nói xong, Thời Diên nhấc chân muốn đi chỗ khác, vốn tưởng rằng Steven đã hiểu ý tứ trong lời của cô là từ chối, nhưng không ngờ rằng người đàn ông này còn đi tới sát bên người và nắm lấy cổ tay cô.

Thời Diên hoảng sợ, trong nháy mắt xoay người hất tay, không nhìn thấy lúc đó cũng có một phục vụ nam đi ngang qua, đυ.ng phải bàn thức ăn trên tay người phục vụ “ầm” một tiếng.

“A——”

Ly rượu trên tay người phục vụ trong nháy mắt rơi xuống, rượu sâm panh bên trong chảy xuống khắp người Thời Diên.

Gây ra một trận náo loạn không nhỏ, chỉ trong phút chốc, ánh mắt của mọi người xung quanh đều đổ dồn về đây.

Chất lỏng màu vàng nhạt làm vấy bẩn chiếc váy trắng của người phụ nữ, thậm chí cả phần ngực cũng bị ướt một mảnh, chiếc váy ôm sát vào cơ thể, mơ hồ có thể nhìn thấy đường cong, cả người thoạt nhìn rất chật vật.

Còn Steven thì đứng đó với vẻ mặt chẳng ra gì, nhàn nhã thưởng thức khung cảnh trước mặt.

Nhân viên phục vụ nam cũng sửng sốt, vội vàng tìm khăn ăn đưa cho cô, vẻ mặt vừa lo lắng vừa sợ hãi: “Thật xin lỗi cô, cô không sao chứ!”

Sắc mặt Thời Diên tái nhợt, giơ tay lên lấy khăn lau mà không cách nào lau được.

Cô hít một hơi thật sâu, giọng nói vẫn nhẹ nhàng: “Tôi không sao.”

Vô số ánh mắt đổ dồn về phía cô, có người đang xem trò vui, có người lại tỏ vẻ khinh thường, như thể bị lột hết quần áo, toàn thân Thời Diên nháy mắt lạnh lẽo.

Sắc mặt cô tái nhợt, muốn che lại nhưng không thể làm gì, trong lòng dâng lên một cảm giác bất lực mãnh liệt, đầu ngón tay đang cầm khăn giấy bắt đầu run rẩy.

Lúc này, một bóng người mảnh khảnh đột nhiên đứng ở trước mặt cô.

Người phụ nữ mặc một chiếc váy màu đỏ, màu sắc tươi sáng, đường vai và cần cổ thon thả, duyên dáng. Ngẩng đầu lên là một gương mặt thanh tú, lông mày thanh tao, đôi môi đỏ mọng, nhan sắc có tính công kích mạnh, thoạt nhìn khó có thể rời mắt.

Cô ấy nhếch đôi môi đỏ mọng lên cười duyên dáng nhưng ánh mắt lại vô cùng sắc bén, lộ ra vài phần ác ý.

“Steven, anh đã làm phiền khách của chúng tôi rồi.”

Steven hơi nheo mắt lại, giống như không vui vì Tô Thời đột nhiên tiến lên can thiệp, không hài lòng nói: “Giám đốc Tô, cô hiểu lầm rồi, tôi chỉ muốn nói chuyện với vị tiểu thư này, chỉ là kết bạn thôi…”

Nụ cười trên gương mặt Tô Thời không thay đổi, chậm rãi nhìn hắn nói: “Chắc anh không biết cô gái này là vị hôn thê của ông chủ Bùi của tập đoàn Bùi thị, cô Thời Diên. Nếu hành động lúc nãy của anh đến tai ông chủ Bùi, tôi nghĩ anh ấy sẽ không vui lắm đâu.”

Nghe vậy, Steven giật mình, sắc mặt nhanh chóng trở nên khó coi.

Lúc này, một người đàn ông trẻ tuổi tuấn tú đi tới, giọng ấm áp hỏi: “Tô Thời, xảy ra chuyện gì vậy?”

Tô Thời mỉm cười với anh ấy: “Không có gì, chỉ là vừa rồi Steven đã làm vài chuyện thất lễ.”

Cô ấy dừng lại một chút rồi nhìn sắc mặt khó coi của Steven, ánh mắt mang theo vài tia cảnh cáo.

“Em nghĩ anh ấy nên xin lỗi cô Thời.”

Nói xong, Ân Tử Mặc chú ý đến người phụ nữ được Tô Thời che chắn ở phía sau.

Anh ấy sững người một lúc, sau đó cởϊ áσ vest đưa cho Thời Diên.

“Nếu cô không chê thì hãy khoác vào trước.”

Thời Diên do dự một lúc, nhận ra người đàn ông trước mặt có quen biết với Tô Thời, vì vậy cô giơ tay nhận lấy.

Cô cảm kích nói: “Cám ơn.”

Nhìn thấy Ân Tử Mặc cũng ở đây, sắc mặt Steven lại tái nhợt, lúc này anh mới nhớ ra rằng Tô Thời chính là vị hôn thê của Ân Tử Mặc, con trai thứ hai của nhà họ Ân.

Ánh mắt Ân Tử Mặc sáng ngời, khuôn mặt tuấn mỹ cười dịu dàng nhưng lại làm người ta không dám khinh thường.

“Anh Steven, đàn ông nên có phong độ của một quý ông, đúng không?”

Sắc mặt Steven trở nên tái nhợt, anh ta âm thầm cắn chặt răng, nhưng vẫn phải cố nặn ra một nụ cười xấu xí: “Thật xin lỗi, cô Thời, vừa rồi là tôi thô lỗ, mong cô thứ lỗi. Tôi mới đến Trung Quốc nên không biết nhiều về phép xã giao ở đây.”

Cô quấn chặt chiếc áo vest và nhẹ nhàng nói không sao đâu.

Lúc này, trong khóe mắt đột nhiên xuất hiện hai bóng người.

Ôn Thư Oánh đứng cách đó không xa, ôm cánh tay của một người phụ nữ, cùng nhau nhìn về phía cô.

Người phụ nữ bên cạnh thoạt nhìn ước chừng bốn mươi, năm mươi tuổi, bởi vì chú ý bảo dưỡng nên nhìn qua chỉ mới ngoài ba mươi, ngũ quan xinh đẹp, thần thái mang theo vài phần trưởng thành, so với mấy năm trước không có bao nhiêu thay đổi.

Khoảnh khắc nhìn thấy Bạch Cẩm Trúc, đôi mắt của Thời Diên đột nhiên cứng lại.

Lúc này, ánh mắt của Bạch Cẩm Trúc cũng vừa vặn nhìn qua, vừa thấy cô, trong mắt bà hiện lên một tia kinh ngạc.

Ý thức được sự chật vật của mình, cô đứng đó càng thêm bất lực, vô thức quấn chặt áo vest.

Cảm nhận được hành động của Thời Diên, Tô Thời lo lắng nói: “Cô Thời, để tôi đưa cô đến phòng khách thay đồ.”

Thời Diên vội vàng gật đầu, hoảng sợ nhìn đi chỗ khác.

Cô nhấc chân đi theo Tô Thời rời đi, không dám quay đầu nhìn lại.