Edit+Beta: Ano
Đêm khuya, bóng đêm dày đặc.
Trụ sở tập đoàn Dự Tinh, bộ phận quan hệ công chúng đèn sáng trưng, trắng đêm khó tắt.
Phòng tổng giám đốc, TV truyền đến đoạn phỏng vấn ngắn kia, giọng nói thanh nhã của người chủ trì quanh quẩn trong phòng.
“Thế nhưng anh Bùi, rất nhiều cư dân mạng nói Thời Diên và ông chủ của Dự Tinh đang có quan hệ tình cảm…”
Nam nhân trầm thấp mỉm cười thanh âm ngay sau đó vang lên, kɧıêυ ҡɧí©ɧ ý vị mười phần.
“Vậy sao? Là do chính ông chủ Quý nói trước camera sao?”
Đoạn phỏng vấn chiếu lên, trợ lý cung kính mà đứng ở một bên, trái tim cứ theo bài phỏng vấn mà lên xuống.
Quý Vân Sanh lẳng lặng nhìn màn hình, bỗng nhiên khẽ cười một tiếng.
Ánh sáng biến hóa không ngừng chiếu vào gương mặt Quý Vân Sanh, khí tức ôn hòa luôn bao phủ con người hắn, giờ phút này lại có vẻ hơi đen tối không rõ.
Cuối cùng cũng phỏng vấn xong, Quý Vân Sanh cầm lấy điều khiển từ xa.
“Bang ——”
TV vụt tắt.
Thấy thế, trợ lý đè nén sự khẩn trương trong lòng, lo sợ mà báo cáo: “Ông chủ Quý…. Đài truyền hình bên kia người ta nói, buổi phỏng vấn này là do Bùi thị sắp xếp, nội dung trao đổi cũng là bên kia cung cấp……”
Nói cách khác, câu nói cuồng vọng kɧıêυ ҡɧí©ɧ kia cũng không phải giả.
Trong văn phòng yên lặng một lát, bỗng nhiên vàng lên một giọng nói ý vị mơ hồ của Qúy Vân Sanh.
“A…. Bùi Kỵ, đúng là đã tặng một món quà bất ngờ cho tôi rồi.”
Sườn mặt của hắn lúc này vẫn ôn hòa, không nhìn ra bất cứ biểu tình nào.
Ngay sau đó, “Răng rắc” một tiếng.
Điều khiển từ xa bị đột nhiên bị ném đến mặt tường, chia năm xẻ bảy.
Trợ lý đứng ở một bên, sợ tới mức không dám thở.
Qua một lát, mới kinh hồn mở miệng: “Ông chủ Quý, Li Tư bên kia cũng thấy được phỏng vấn, có thể là luống cuống. Vừa mới vẫn luôn ở gọi điện thoại cho tôi, tôi luôn nghe theo lời anh không có tiếp cô ta.”
“Video là cô ta tìm người chụp, mấy tài khoản đăng video cũng là của cô ta mua. Có quan hệ gì với chúng ta?”
Quý Vân Sanh ngữ khí bình tĩnh như thường: “Đưa cô ta ra nước ngoài lánh nạn, xem xem Bùi Kỵ điều tra ra cái gì, làm cho cô ta biết được, cái gì nên nói, cái gì không nên nói.”
“Vâng, tôi hiểu rồi ông chủ Quý.”
Trợ lý thật cẩn thận mà nói: “Nếu ngài không có gì phân phó nữa, tôi xin phép đi trước.”
Quý Vân Sanh bỗng nhiên nói: “Từ từ.”
“Nếu Bùi Kỵ đã tặng cho tôi một phần quà lớn thế này, tôi tất nhiên cũng muốn hồi đáp.”
Khóe miệng hắn chậm rãi nâng lên, giống như đang lầm bầm một mình, biểu tình ôn hòa dần dần vặn vẹo lên.
“Hắn náo loạn đến độ này, chủ tịch Bùi hẳn là còn chưa biết.”
Rõ ràng, người như Bùi Kỵ, nên giống như lúc trước ở Nam Tầm, cả đời không dám ngẩng đầu.
Nếu không phải gặp được Bùi Trọng Khanh, trời xui đất khiến được đến Bùi thị, Bùi Kỵ làm sao có tư cách đứng ngang hàng với hắn.
Bao gồm Thời Diên.
Hắn sẽ không cho phép bất kì ai cướp cô đi.
Cô là người mà hắn bồi dưỡng ra, nếu cô nhất quyết phải rời khỏi hắn, đến bên Bùi Kỵ, hắn cũng chỉ còn nước hủy diệt cả cô.
Cùng lúc đó, chung cư cũng sáng đèn.
Thời Diên hoàn toàn ngủ không được, ngửa đầu nhìn chằm chằm trần nhà, vẫn không ngủ được.
Lát sau, cô lại cầm điện thoại di động, mở Weibo.
Quả nhiên, trên mạng đã hoàn toàn nổ tung nồi.
Cho dù bây giờ là nửa đêm, cũng hoàn toàn không ngăn được cộng đồng mạng ăn dưa nhiệt tình.
Hóa ra những hot search đó và toàn bộ video đã hoàn toàn bị đoạn phỏng vấn của Bùi Kỵ đàn áp.
Bài phỏng vấn ngắn ngủn nhưng lại có độ hot rất cao.
Bản thân Bùi thị ở Bắc Thành căn cơ thâm hậu, nhiều năm qua vẫn luôn thần thần bí bí, trước kia mặc dù có phóng viên chụp được dáng Bùi Kỵ hoặc là góc nghiêng, cũng sẽ bị xóa đến không còn một mảnh, bởi vì thế, cộng đồng mạng lòng hiếu kỳ cũng bị dẫn dắt ngồi hóng cả đêm.
Trước đó họ đã chụp được vài tấm trong bãi đỗ xe, đã dụ được không ít người ăn dưa, hiện tại chính chủ đột nhiên thừa nhận, hơn nữa còn là thân phận tổng giám đốc Bùi thị, vì thế internet gần như tê liệt.
“Từ từ đã, vị hôn thê?? Tôi không nghe lầm sao?? Đây là tuyên bố rồi hả!”
“Soái ca bãi đỗ xe là tổng giám đốc Bùi thị?! Tôi nói mà ai đâu lại có cái khí thế soái đến mức người ta mềm lòng vậy chứ”
“Cho nên đoạn video cùng với Hứa Cẩn Ngôn là giả rồi nhỉ? Vị hôn phu đã tự mình làm sáng tỏ, hơn nữa hình như hai người họ đã đính hôn rất lâu rồi nha!! Its nhất cũng là trước khi có bãi đỗ xe kia?”
“Cũng không hẳn là giả, nói không chừng cô ấy buồn chán đột nhiên muốn hồng hạnh vượt tường với tiểu minh tinh thì sao?”
“Ha hả, trên lầu nói chuyện quá dơ bẩn, antifan giờ đã hắt nước bẩn bất chấp não bộ rồi sao?! Có tiền thì nhanh mượn mắt về đi, Hứa Cẩn Ngôn kia có chỗ nào bẳng tổng giám đốc Bùi thị hả?”
“Tôi đồng ý với lầu trên, dù là nhan sắc, dáng người, đặc biệt là tiền bạc, Hứa Cẩn Ngôn không phải đều bị áp đảo sao? Có người phụ nữ nào có vị hôn phu như vậy mà còn đi nɠɵạı ŧìиɧ. Đậu nành đổ mồ hôi jpg.”
“Nói gì thì nói nhưng tổng giám đốc đẹp trai quá đi!! Thật sự không muốn tiến vào giới giải trí sao?!”
“Đồng ý đồng ý, đoạn cuối cùng thật là sủng nịch quá, thiếu điều muốn đem bốn chữ bênh vực vợ yêu viết lên mặt. “Cô ấy không vui, cho nên tôi cũng không vui.” A a a a vừa bá đạo lại vừa si tình chết tôi rồi!”
“Hơn nữa ông chủ lớn này thâm tàng bất lộ, lần này vì cứu giá cho vợ mà không ngại lộ mặt, khí phách áp đảo, chính là để lấp kín miệng của đám anti!.”
“Gieo gió gặt bão, tôi đoán là mọi người tối nay sẽ không dám ngủ đâu, bá đạo tổng tài * nữ minh tinh thật sự rất tuyệt, tôi đu!!”
“Ngọt chết tôi rồi sos,ông chủ lớn trực tiếp tuyên bố, quả nhiên là hiệu suất của tổng tài bá đạo, đây là trắng trợn thiên vị người mình có được hay không.”
Mấy lời mắng chửi lúc đầu trên mạng biến mất hơn phân nửa.
Không ít người bắt đầu nghi ngờ cái video giả kia, thanh âm đáng nghi càng ngày càng nhiều.
Đây là biện pháp của Bùi Kỵ, mặc dù làm cho mình liên lụy vào, cũng muốn đem cô từ vũng bùn kéo lên.
Vì giúp cô chứng minh trong sạch, trước kia không muốn lộ diện, bây giờ lại vì cô mà trả lời truyền thông, đứng trước toàn thế giới, nói cô là hôn thê của anh
Không ai còn dám khi dễ cô.
Cô thậm chí nhất thời cũng phân không rõ, đây là kế sách tạm thời để giúp cô
Hay là…. Nghiêm túc.
Thời Diên ngẩn ngơ hồi lâu, trong lòng dường như đang lần nóng lên, nóng đến đôi mắt đỏ hoe, rồi lại không thể tìm được đáp án chính xác
Thất thần một lát, cô lại không nhịn được tua lại video đó để xem
Giọng nói trầm thấp của Bùi Kỵ lần nữa quanh quẩn ở trong phòng.
Đột nhiên…Làm sao mà cô lại thành vị hôn thê của anh….
Có nên gọi cho anh ta không?
Thời Diên cầm rồi buông điện thoại, tới tới lui lui rất nhiều lần.
Cuối cùng, cô rút điện thoại di động về, lấy chăn bịt kín đầu.
Mặc kệ, ngủ trước đi, hết thảy chờ tỉnh ngủ lại nghĩ kỹ hơn.
Đêm nay, có người ngủ an ổn, có người lại kinh hồn táng đảm, trắng đêm chưa ngủ.
Bốn tiếng sau buổi phỏng vấn.
Ngày mới tờ mờ sáng, một mái tóc đen dài đến eo, cô gái dáng người mảnh mai đứng đón xe.
Rất nhanh, một chiếc xe taxi dừng lại trước mặt cô.
Ôn Tâm Nhã bao bọc kĩ gương mặt mình, sau khi mặt che đậy đến kín mít, mới kéo hành lý vội vàng lên xe, thẳng đến sân bay.
Chuyến bay sớm nhất ra nước ngoài là 5 rưỡi sáng, cô đến sân bay khi đã gần 5 giờ.
Sáng sớm, khoang chờ hạng nhất không có nhiều người, Ôn Tâm Nhã mang theo kính râm khẩu trang, trong tay cầm một quyển tạp chí, thực ra là cách 2 phút lại nhìn đồng hồ.
Rất nhanh, không đến 10 phút nữa là cô phải kiểm tra vé.
Đến khi cầm được số tiền này ra nước ngoài, cho dù là thần tiên cũng đều tìm không thấy cô ta.
Giây phút tự do đã ở trước mặt, ai cũng ngăn không được cô ta.
Ôn Tâm Nhã đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm màn hình di động, một cái chớp mắt cũng không dám.
Ba phút…..
Hai phút…….
Cuối cùng một phút…….
Tiếng thông báo sân bay vang lên, Ôn Tâm Nhã sắc mặt vui vẻ, lập tức liền phải cầm tay xách rương hành lý đứng dậy.
Ngay sau đó, một tiếng nói ôn hòa lê.n đỉnh đầu vang lên.
“Chào cô, cô Ôn Tâm Nhã.” (beta: tuyệt vọng lắm đúng hơm )
Một đôi giày láng bóng đập vào mắt.
Ôn Tâm Nhã động tác cứng đờ, chậm rãi ngẩng đầu, liền thấy một gương mặt thanh tú trước mắt.
Ánh mắt Chu Cảnh Lâm chậm rãi đánh giá cô, tầm mắt từ nàng cập eo tóc đen, lại đến cùng Thời Diên cực kỳ tương tự, tinh tế yểu điệu thân hình thượng.
Anh chậm rãi phun ra một hơi, cuối cùng thả lỏng lại.
Anh đẩy đẩy gọng kính, lộ ra nụ cười hữu hảo: “Cuối cùng cũng tìm được cô.”
Trong phòng trà.
Một tiếng chờ đợi, Ôn Tâm Nhã đã mất bình tĩnh.
Cô ta hung hăng trừng mắt trước mặt Chu Cảnh Lâm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi nói, tôi nghe không hiểu anh đang nói cái gì. Video gì, tôi căn bản là không biết!”
Thấy cô ta vẫn là một bộ dạng dầu muối không ăn, Chu Cảnh Lâm than nhẹ một tiếng.
Anh ta quả nhiên không thích hợp đàm phán.
Ngay sau đó, Chu Cảnh Lâm mỉm cười đứng dậy: “Chờ một lát một chút cô Ôn, ông chủ Bùi của chúng tôi đến rồi.”
Ôn Tâm Nhã biểu tình ngưng lại, trong đầu chưa kịp nghĩ ra đối sách, cửa phòng cũng đã bị đẩy ra.
Một người đàn ông cao lớn bước vào, khuôn mặt lạnh lùng, khí tràng sắc bén bức người, so với khi phỏng vấn, gặp mặt trực tiếp càng có một loại cảm giác áp bách hơn.
Anh ngồi đối diện cô ta, bên môi treo một vòng cung lạnh lùng, ánh mắt lạnh lẽo mà sắc bén.
Ôn Tâm Nhã bị nhìn như vậy, ý nghĩ trong lòng khó có thể đè nén.
Cô hoảng hốt đứng dậy, liền nghe thấy âm thanh không nhanh không chậm của anh vang lên.
“Cô Ôn, cô không tò mò tại sao tôi tìm được cô sao?”
“Để tôi đoán, cô ta hứa với cô là, sau khi cầm tiền thì sẽ xuất ngoại trong yên bình, đúng không?”
Ôn Tâm Nhã trong lòng cả kinh, không thể tin tưởng mà nhìn về phía anh, hai chữ hoảng hốt in trên mặt.
Bùi Kỵ chậm rãi kéo khóe môi, mắt gắt gao nhìn chằm chằm cô.
“Nếu tôi có thể tìm được cô, liền chứng minh tôi có thể tìm được đồ vật, xa so với cô tưởng tượng nhiều.”
Cô ta hoảng loạn mở to mắt, thanh âm đã có chút phát run: “Anh….. anh rốt cuộc muốn nói cái gì?”
Bùi Kỵ nhàn nhạt hỏi: “Quay một đoạn video, cô ta cho cô thù lao bao nhiêu?”
Ôn Tâm Nhã nhấp môi, không dám nhìn thẳng anh, cúi đầu không nói.
“Mặc kệ bao nhiêu, tôi cho cô gấp mười lần.”
Đ ồng tử Ôn Tâm Nhã chợt co rụt lại.
Li Tư cho cô ta 200 vạn để quay đoạn video đó.
Gấp mười lần, cũng chính là hai ngàn vạn.
Cô ta vẻ mặt khó tin mà nhìn về phía Bùi Kỵ, buột miệng thốt ra: “Anh nói thật chứ?”
“Nếu muốn tính sổ, tôi cũng rất rõ muốn tìm ai tính. Cô chỉ cần suy xét rõ ràng, lựa chọn nào có lợi nhất với cô.”
Anh nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn,phát ra âm thanh thâm thúy, tản ra một cảm giác áp bách vô hình.
Một chút lại một chút, mỗi một tiếng đều như là dừng lại trong lòng Ôn Tâm Nhã.
Sắc mặt cô ta ngày càng trắng bệch, phòng tuyến tâm lý của cô ta đã dần sụp đổ.
Thấy ý chí cô ta thêm dao động, Bùi Kỵ lại cười: “Bởi vì một chút tiền, lại hại nửa đời sau, nghĩ như thế nào đều không quá có lời.”
Ngữ điệu anh thong thả ung dung, giống như là chắc chắn cô ta sẽ đáp ứng điều kiện này.
Dứt lời, Ôn Tâm Nhã nắm chặt bàn tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.
Anh ta nói rất đúng.
Nếu anh có thể tìm được cô ta nhanh như vậy, chứng minh những lời lúc trước Li Tư hứa hẹn, thật ra một nửa đều làm không được.
Nếu bởi vì chuyện này, cô ta cùng Bùi thị gây thù chuốc oán, về sau còn muốn trở lại giới giải trí, Li Tư làm sao chống được cho cô ta.
Hơn nữa, người đàn ông trước mắt, thật sự rất đáng sợ.
Anh ta đưa ra điều kiện, thật sự làm người ta rất khó từ chối.
Không biết qua bao lâu, cô hít sâu một hơi, chậm rãi ngẩng đầu.
“Anh muốn tôi quay thế nào?”
Giữa trưa 12 giờ.
Li Tư nắm di động, nôn nóng mà ở chung cư đi qua đi lại.
Quý Vân Sanh bên kia không tiếp điện thoại, Ôn Tâm Nhã cũng liên hệ không được.
Không biết sao, một loại hoảng hốt cảm giác dần dần ở trong lòng lan tràn mở ra, làm Li Tư đứng ngồi không yên.
Từ tối hôm qua Bùi Kỵ đã công khai giúp Thời Diên làm sáng tỏ, cô ta đến bây giờ cũng không dám chợp mắt một lần.
Cô ta chỉ có thể không ngừng nhất biến biến an ủi chính mình.
Ôn Tâm Nhã buổi sáng đã lên phi cơ rời đi, chẳng sợ Bùi Kỵ tra được, cũng không đến mức có thể thần thông quảng đại đến ra nước ngoài tìm người.
Không có việc gì, nhất định là cô ta quá khẩn trương.
Nếu không được, cô ta cũng có thể đi tìm Quý Vân Sanh.
Rốt cuộc nếu không có anh ta, cô ta cũng không có khả năng có bản lĩnh tìm được Thời Diên và Ôn Tâm Nhã, sau đó náo thành một trận như vậy.
Lúc này, di động trong tay bỗng nhiên rung lên.
Là tin nhắn của Ôn Tâm Nhã.
Ôn Tâm Nhã: Di động vừa mới hết pin nên tắt máy.
Li Tư: Cô đã đến nước ngoài chưa?
Ôn Tâm Nhã: Không, tôi còn ở bắc thành. Chúng ta gặp mặt đi.
Li Tư:???
Li Tư: Tôi không phải đã mua cho cô buổi sáng vé máy bay sao? Cô sao còn chưa đi?
Ôn Tâm Nhã:Có chuyện ngoài ý muốn,cô đến đây trước đi, chúng ta gặp mặt rồi nói sau. Tôi cho cô địa chỉi.
Nhìn chằm chằm tin nhắn cuối cùng kia, Li Tư nhăn chặt mày, cảm thấy nơi nào đó không đúng.
Nhưng nhược điểm của cô ta nằm trong tay Ôn Tâm Nhã, dù gì đi nữa cũng phải trấn an cô ta, chờ đến khi Ôn Tâm Nhã ra nước ngoài lại tính tiếp.
Rối rắm một lát, Li Tư cắn chặt răng, lấy chìa khóa xe, lái xe tới địa chỉ Ôn Tâm Nhã gửi.
Lúc được nhân viên dẫn vào, Li Tư chợt thấy người ngồi đó, hai chân tức khắc mềm nhũn.
“Bùi…. ông chủ Bùi…..” Ding ding
Thấy thế, Bùi Kỵ cười khẽ ra tiếng: “Biết sợ rồi?”
Thần sắc của anh rất lạnh nhạt, so với bộ dáng lúc nổi điên càng làm người ta thấy sợ hãi.
Li Tư ánh mắt né tránh, không dám nhìn thẳng anh.
Cô ta lắp bắp mà mở miệng: “Ngài… Ngài đang nói cái gì, tôi nghe không hiểu.”
Bùi Kỵ xốc xốc mí mắt, ánh mắt lạnh băng, không mang theo chút nào thương hại mà nhìn người phụ nữ trước mặt.
Môi anh khẽ mở, thanh tuyến mỏng lạnh: “Li Tư, tôi nhớ tôi đã nói rồi, sự kiên nhẫn của tôi không nhiều đâu.”
Li Tư cả người run lên, môi cơ hồ sắp bị cắn chảy máu tới.
Rõ ràng là Ôn Tâm Nhã hẹn cô ta, bây giờ ở chỗ này lại là Bùi Kỵ.
Lúc đầu cô ta còn tưởng rằng, có Quý Vân Sanh hỗ trợ, ít nhất Bùi Kỵ sẽ không tìm được cô ta nhanh như vậy. Nhưng hiện tại xem ra, Quý Vân Sanh chỉ côi cô ta như quân cờ mà thôi.
Hiện tại kết thúc rồi.
Li Tư hai chân mềm nhũn, nằm liệt ngồi dưới đất, khóc nhu nhược đáng thương mà nhìn anh, ý muốn giả vờ yếu đuối để được anh thương hại, cho dù là chút ít cũng được.
(beta: chắc thương hại chưa? – _ -)
Nhưng cô ta đã quên, người đàn ông trước mắt không để tâm, chỉ có duy nhất bộ mặt uy hϊếp kia mà thôi.
“Bùi… ông chủ Bùi, là tôi nhất thời bị ma quỷ ám ảnh…… Là tôi sai rồi….”
Bùi Kỵ đứng lên, thong thả ung dung mà sửa sang lại hảo áo sơmi cổ tay áo.
Sườn mặt anh lạnh lùng sắc bén, lười liếc cô ta thêm một giây nào.
“Kế tiếp nên làm thế nào,chắc cô rõ rồi nhỉ?”
Li Tư liên tục run giọng gật đầu: “Tôi… Tôi sẽ khiến cho Ôn Tâm Nhã phải xin lỗi…… Tôi cũng sẽ tìm Thời Diên xin lỗi.”
Bùi Kỵ không ở lại nữa, cất bước rời đi.
Chu Cảnh Lâm chờ ở bên ngoài thấy anh ra tới, vội vàng nhận di động, thần sắc ngưng trọng.
“Ông chủ Bùi, chủ tịch Bùi vừa rồi gọi điện thoại tới, bảo ngài về nhà cũ một chuyến.”
Anh nhấp môi, ngừng một giây, giữ bộ mặt vô cảm đi ra ngoài.
“Biết rồi.”
Qua một ngày, trên mạng lại lần nữa nổi lên một trận sóng to gió lớn.