Edit: Huỳnh Tâm
Beta: Serein
Bùi Kỵ nói không sai.
Thời Diên không thể phủ nhận rằng sâu thẳm trong tim, cô cảm thấy Bùi Kỵ sẽ không làm tổn thương cô mặc dù cô đã từng…
Nhưng hiện tại cô bỗng nhiên không chắc chắn.
Bởi vì hiện giờ đôi mắt của Bùi Kỵ thật sự có tính chiếm hữu như một con dã thú điên cuồng, giây tiếp theo sẽ xé xác và ăn thịt cô vào bụng.
Một lúc lâu sau cô hé môi cũng không biết giải thích như thế nào, chỉ nặn ra một câu.
“Tôi và cảnh sát Giang không như những gì anh tưởng tượng…”
Sự tức giận trong đôi mắt của anh đang tích thành từng cụm nhưng lại vì căng thẳng và khẩn trương trên nét mặt của cô mà buộc phải kiềm chế.
Thanh âm Bùi Kỵ trở nên khàn khàn, có chút gay gắt hỏi: “Quý Vân Sanh có biết hôm nay em đi xem mắt với người khác hay không? Làm sao, em chán hắn?”
Thời Diên dời mắt, rõ ràng không muốn trả lời vấn đề này: “Đây là việc của bản thân tôi.”
Hơi thở của anh một lần nữa tới gần, “Em thật sự thích Quý Vân Sanh?”
Ánh mắt của Thời Diên khẽ động, chỉ có thể cố gắng bình tĩnh: “Ừ.”
Lời nói dối thật vụng về.
Bùi Kỵ dời tầm mắt xuống dưới, rơi xuống bàn tay đang vô thức nắm lấy vạt áo của cô.
Dù đã qua bao lâu, thói quen nắm vạt áo khi cô khẩn trương vì nói dối vẫn không thay đổi.
Anh khẽ nhếch môi, kiên định nói: “Thời Diên, em đang nói dối.”
“?”
Thời Diên sửng sốt, không biết làm sao mà anh phát hiện ra, chỉ có thể vội vàng phủ nhận: “Tôi không có…”
Lời thốt ra khỏi miệng, Thời Diên cũng ý thức được bản thân vừa phản ứng quá kịch liệt, có chút lộ liễu.
Nhận được đáp án ngoài ý muốn làm cảm xúc nặng nề dày đặc như mực của Bùi Kỵ bỗng nhiên phai nhạt đi, thậm chí sự tức giận cũng biến mất vài phần.
Hầu kết anh khẽ chuyển động, lại không chịu buông tha cô, nhìn thẳng vào mắt cô hỏi từng câu từng chữ: “Thời Diên, em không thích hắn, đúng hay không?”
Môi của Thời Diên gần như bị cắn đến chảy máu. Từ trước đến nay cô không bao giờ nói dối, chỉ có thể phí công tránh né ánh mắt sắc bén của anh.
Rất nhanh, trên đôi môi hồng của cô đã xuất hiện một giọt máu.
Anh thấp giọng: “Đừng cắn.”
Anh không hỏi là được.
Bùi Kỵ cảm thấy một ván này, anh vẫn thua.
Nén giận mấy ngày, sau đó hùng hổ xông đến, vốn dĩ muốn trừng phạt cô một chút, không cho cô cơ hội giày vò mình nữa.
Nhưng thấy cô thực sự sợ hãi, anh càng khó chịu. Tính ra là anh tự tìm đến tận cửa.
Những đầu ngón tay ấm áp lau môi cô, tê tê dại dại, như bị điện giật.
Thái độ của anh đột nhiên mềm mỏng dịu dàng, làm Thời Diên trở nên không biết phải làm sao. So với anh trước đây, cô càng không chống đỡ nổi Bùi Kỵ ở hiện tại.
Thời Diên quay mặt đi, một vệt ửng đỏ xuất hiện trên má cô.
Thời Diên không muốn tiếp tục nói về đề tài này nữa, đành phải chuyển sang chuyện khác hỏi: “Ngày đó anh muốn nói chuyện với tôi… là chuyện gì?”
“Chấm dứt hợp đồng với Dự Tinh, tránh Quý Vân Sanh càng xa càng tốt.”
Anh yên lặng nhìn cô: “Bùi thị có thể cho em tài nguyên mạnh hơn Dự Tinh ngàn vạn lần.”
Thời Diên giật mình, không nghĩ đây là chuyện anh muốn nói.
Rất nhanh, cô rũ mắt xuống, bình tĩnh nói: “Tôi sẽ không chấm dứt hợp đồng.”
Chỉ là một câu nói nhẹ nhàng nhưng lại khiến ánh mắt anh cứng lại.
Bùi Kỵ cười lạnh một tiếng, mặt mày u ám đến mức dường như có thể chảy ra nước: “Em có biết hay không, hắn không phải là người tốt…”
Thời Diên cắt đứt lời của anh, “Không quan trọng.”
Quan trọng là cô đang trả ơn. Mà điều này không nên để anh biết.
Bùi Kỵ hơi híp mắt, giọng điệu nguy hiểm hỏi: “Giang Ngộ Bạch thì sao? Em thích người như hắn?”
Thấy anh vẫn tiếp tục vấn đề này, Thời Diên bất đắc dĩ nhìn xuống
nhẹ giọng đáp, “Tôi và cảnh sát Giang không phải như những gì anh nghĩ.”
Anh như một đứa trẻ cố chấp sẽ không bỏ cuộc nếu không nhận được câu trả lời từ trong miệng cô trong ngày hôm nay.
Bùi Kỵ rũ mắt, cặp mắt dài hẹp, ngước lên nhìn cô không chớp mắt. Trong con ngươi đen nhánh chỉ còn hình ảnh phản chiếu của cô.
Hơi thở của anh phả vào xương quai xanh của cô, giọng nói có chút trầm thấp quyến rũ.
“Vậy em thích dạng như thế nào?”
“………”
Thấy cô không đáp, cảm xúc trong đáy mắt Bùi Kỵ xuất hiện một tia rạn nứt, sương mù không tự chủ được mà tuôn ra bao lấy anh.
Anh chậm rãi hỏi lại, “Thích dịu dàng săn sóc, thân phận trong sạch, mặc kệ là ai cũng không thể là con trai của kẻ sát nhân đúng không?”
Anh đè thấp âm lượng, áp sát bên tai cô, dụi dụi vành tai cô như người yêu, trong giọng nói mang theo nụ cười tự giễu.
“Rốt cuộc chính bản anh cũng chán ghét dòng máu đang chảy này, sao có thể em không ghê tởm được?”
Lông mi Thời Diên run lên, bỗng nhiên cắt ngang anh: “Bùi Kỵ!”
Hiếm khi thấy bộ dạng mất bình tĩnh của cô như thế, Bùi Kỵ chậm rãi nhếch môi, “Em kéo anh ra khỏi địa ngục, để anh nếm trải cảm giác được sống, sau đó em lại chính tay đẩy anh xuống. Thật tàn nhẫn nha.”
Khi lời nói của anh rơi xuống, sắc mặt Thời Diên trắng bệch, cố gắng kìm nén nỗi đau dâng lên từng đợt trong ngực.
Những lời nói của Bùi Kỵ làm cô nhớ lại đêm đó.
Anh cẩn thận đem tiền tích góp đã lâu mới mua được chiếc lắc tay, vừa lấy ra lại bị cô hất rơi xuống mặt đất.
Thiếu niên sững sờ mà bất lực đứng tại chỗ, nhìn cô khóc đến tê liệt trái tim.
—Bùi Kỵ, anh thật sự cho rằng tôi thích anh sao?
—Tôi hận anh.
Thời Diên nhắm mặt, hít sâu một hơi: “Đủ rồi, Bùi Kỵ.”
Có một số việc, bất luận như thế nào cũng không vượt qua được. Nếu tiếp tục chuyện này, anh chỉ càng đau khổ hơn.
Cô dùng hết sức đẩy anh ra, vẻ mặt bình tĩnh mà bi thương.
“Dừng lại ở đây đi.”
______
Chạng vạng, bóng đêm đen như mực.
Tại phòng luyện tập quyền anh ở trung tâm thành phố.
Trong phòng không bật đèn, chỉ có một chùm ánh sáng lờ mờ từ trên võ đài chiếu xuống, im ắng.
Khi Giang Ngộ Bạch bước vào liền cảm giác được bầu không khí tràn ngập một loại sát khí.
Bao cát được treo lơ lửng trên không trung lúc ẩn lúc hiện, vết lõm trên đó còn chưa khôi phục về trạng thái ban đầu, đủ cho thấy bao cát vừa trải qua một hồi tra tấn cực kỳ tàn ác.
Mà tên đầu sỏ gây tội ngồi ở một bên.
Bùi Kỵ ngửa đầu uống nước khoáng, mồ hôi theo thái dương chảy xuống, cuối cùng nhỏ giọt ở yết hầu của anh, áo ba lỗ màu trắng cũng bị mồ hôi thấm ướt nhẹp, như có như không mà lộ ra những đường cơ săn chắc vô cùng gợi cảm.
Nghe thấy tiếng bước chân, anh quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Giang Ngộ Bạch.
Giang Ngộ Bạch không hiểu sao lại cảm thấy trong mắt anh toát ra một tia sát khí khiến người ta lạnh sống lưng.
“Cậu đã ở đây bao lâu rồi?”
Bùi Kỵ ném chai nước khoáng rỗng vào thùng rác cách đó không xa, khuôn mặt lạnh lùng và cứng rắn.
“Quên rồi.”
Giang Ngộ Bạch dừng một chút, đề nghị nói: “Vậy sao cậu không nghỉ ngơi một chút rồi lại đánh?”
Bùi Kỵ ném găng tay vào trong ngực anh ta, “Bớt nói nhảm.”
“……”
Cảm thấy tâm trạng của Bùi Kỵ hôm nay rất tệ, Giang Ngộ Bạch thậm chí còn tự hỏi liệu Bùi Kỵ có phải đã biết về bữa tối anh ta ăn cơm cùng với Thời Diên hay không.
Theo bản năng, anh ta chột dạ chạm vào mũi mình với lương tâm cắn rứt, đeo găng tay và lên khán đài.
Vốn tưởng rằng Bùi Kỵ chỉ là giống như bình thường luyện tập, ai ngờ Giang Ngộ Bạch vừa mới đi lên, một quyền hung hãn đột nhiên giáng xuống trên mặt hắn, vừa nhanh vừa tàn nhẫn.
May mắn thay, Giang Ngộ Bạch đã có kinh nghiệm trong nhiều trận đấu, vì vậy anh ta phản ứng nhanh chóng và quay mặt sang một bên, khó khăn né tránh cú đấm kia.
Đôi mắt anh ta trừng lớn không thể tin được: “Mẹ kiếp, cậu nghiêm túc đấy à?”
Bùi Kỵ lạnh lùng nhếch môi: “Đừng nói nhảm nữa.”
Trong mười lăm phút tiếp theo, chiêu nào chiêu nấy đều không giảm lực.
Trước đây, khi Giang Ngộ Bạch và Bùi Kỵ luyện tập, chỉ cảm thấy rằng kỹ năng của Bùi Kỵ tốt hơn nhiều so với những đứa nhóc trong cục.
Nhưng hôm nay có lẽ tên điên này thực sự bị chọc giận, sau vài hiệp, ngay cả Giang Ngộ Bạch cũng không thể chịu đựng được nữa.
Anh không muốn hôm nay mới vừa gặp được Lạc Thanh Y, hai ngày sau đã để cho cô thấy trên mặt mình có vết thương.
Cuối cùng, lợi dụng lúc tạm dừng, Giang Ngộ Bạch vừa trốn vừa hét lên: “Dừng, dừng, dừng, kết thúc.”
Nhưng Bùi Kỵ làm như không nghe thấy gì cả, như thể gϊếŧ đỏ
mắt cả mắt, toàn thân anh tràn đầy sự thù địch u ám.
Giang Ngộ Bạch vừa thở hổn hển vừa né tránh, nếu anh ta không chú ý thì thiếu chút nữa đã bị đánh vào mặt.
Anh ta đột nhiên cái khó ló cái khôn, nhanh trí phun ra: “Cậu không muốn biết tối nay tôi cùng cô ấy nói cái gì sao?”
Cơn gió mạnh đột ngột dừng lại.
Tìm ra điểm yếu của Bùi Kỵ, Giang Ngộ Bạch cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Bùi Kỵ híp mắt: “Nói.”
“Thật ra cũng không có gì, chỉ là mẹ tôi thôi. Hai ngày trước không phải bà ấy nằm viện mổ ruột thừa sao? Nằm viện cũng không thể nhàn rỗi được. Bà luôn muốn mai mối cho tôi. Ai biết rằng thậm chí còn dính líu đến Thời Diên.”
Thấy Bùi Kỵ không tin, Giang Ngộ Bạch có chút bất đắc dĩ: “Thật mà.”
“Tôi cũng nói cho cô ấy biết, trước đây cậu góp phần vào chuyện của Hứa Tử Úc.”
Bùi Kỵ cuối cùng cũng thu hồi ánh mắt, đôi môi mỏng khẽ mở, lạnh lùng thốt ra hai chữ.
“Nhiều chuyện.”
“……….”
Giang Ngộ Bạch tấm tắc hai tiếng: “Cậu đó, rõ ràng thích cô ấy, nhưng vẫn luôn ngoan cố chết ở chỗ này.”
Biểu cảm của Bùi Kỵ thoáng qua một chút mất tự nhiên, sau đó lạnh lùng phủ nhận: “Ai nói với cậu rằng tôi thích cô ấy?”
Giang Ngộ Bạch hừ một tiếng đứng dậy, từ trong tủ lạnh lấy ra một chai nước ném cho anh, nhịn không được tận tình khuyên bảo nói:
“Hận một người không giống như cậu, chết cũng không thừa nhận, cũng chả có gì mất mặt cả.”
Các đốt ngón tay đang cầm chai nước của Bùi Kỵ đột nhiên siết chặt lại, thậm chí trở nên tái nhợt.
Anh cúi đầu, mái tóc đen ướt đẫm mồ hôi rủ xuống trên trán, đôi mắt hẹp dài như đuôi phượng hoàng cụp xuống, trong đôi mắt đen láy tràn ngập cảm xúc bi thương, cả người như bị bao phủ bởi một tầng sương mù.
Một lúc sau, anh khàn giọng nói: “Tôi không xứng”.
Vẻ mặt của Giang Ngộ Bạch cứng lại, sắc mặt của anh ta trở nên hơi nghiêm nghị.
Dừng một chút, anh ta lại chậm rãi thuyết phục: “Bùi Kỵ, những chuyện kia đều đã qua đi, mọi người phải nhìn về phía trước.”
“Hơn nữa, ngay từ đầu đã không phải lỗi của cậu, cậu không cần phải gánh lỗi lầm thay cho họ.”
Giọng nói của Bùi Kỵ khàn khàn, anh lẩm bẩm một cách trống rỗng: “Thực sự có thể qua đi sao.”
Anh lấy tay che đi ngọn đèn, đột nhiên khẽ mỉm cười.
“Bản thân tôi nghĩ tôi ghét cô ấy.”
Bùi Kỵ đột nhiên nhớ lại năm tháng đổ nát nhất trong cuộc đời mình.
Anh vô gia cư, như một con chó hoang.
Không đi học, tối ngày uống rượu, sống như xác chết.
Mỗi một lần đánh nhau đều là một cuộc chiến sinh tử, đánh gần chết mới thôi, anh không muốn cuộc sống mục nát này nữa.
Khi anh nhắm mắt lại, bên tai anh tràn ngập những lời chửi rủa và
buộc tội gay gắt, khiến anh không dám nhắm mắt lại chút nào.
Không ai hy vọng anh sống tốt, ngược lại, khi anh thối rữa mà rơi xuống bùn, đó mới là điều mọi người muốn.
Nếu tất cả mọi người đều nói rằng anh có tội, hãy để anh thừa nhận điều đó.
Khiến anh có quỳ xuống cũng không sao, miễn là anh có thể ngăn được miệng của họ. Anh thực sự mệt mỏi khi nghe những lời lăng mạ lặp đi lặp lại đó.
Nhưng, có người không muốn.
Cô nhất quyết chen lên trước đám đông, kéo anh đứng dậy khỏi sàn bê tông lạnh lẽo. Cô không quan tâm chiếc váy bị bẩn.
Bùi Kỵ thật sự phát điên.
Anh cảm thấy mình đang ở trong một mớ hỗn độn, anh không quan tâm đến ánh mắt của người khác, nhưng duy nhất ánh mắt thất vọng của Thời Diên khiến anh muốn chạy trốn.
Anh cố tình nói những lời ác ý với cô, cố gắng ép cô đi.
Bùi Kỵ hung ác nhếch môi: “Làm sao, cô cũng hận tôi, cô hận tôi chết đi đúng không. Bằng không tôi cũng quỳ xuống cho cô, thế nào?”
Một tiếng “bốp” giòn vang, mặt anh bị tát sang một bên.
Nhìn thấy bộ dạng của anh, cô gái luôn dịu dàng như nước trong lòng run lên vì tức giận.
Thật ra cái tát mà cô tát anh không mạnh chút nào, nhưng nó vẫn khiến Bùi Kỵ im lặng một cách kỳ lạ.
Đôi mắt cô đỏ hoe, cô nhìn anh nói: “Bùi Kỵ, anh không nợ em cái gì, cũng không nợ ai cái gì, anh hiểu không?”
“Đừng tự làm nhục mình nữa, cũng đừng làm cho em coi thường anh.”
Sau ngày hôm đó, Bùi Kỵ biết.
Với cô, anh hoàn toàn vạn kiếp bất phục.
______
“Bùi Kỵ.”
“Bùi Ky.”
Giọng nói của Giang Ngộ Bạch vang lên bên cạnh, kéo Bùi Kỵ ra khỏi những ký ức choáng ngợp.
Yết hầu của anh khẽ lăn xuống, anh trầm giọng hỏi: ” Lại có chuyện gì vậy?”
Giang Ngộ Bạch tặc lưỡi muốn chuyển đề tài, lại cố ý giấu đầu lòi đuôi: “Còn có một chuyện, tôi đoán là cậu không biết.”
Giọng điệu của anh ta trêu chọc: “Tối nay khi tôi đi xem mắt với Thời Diên, đoán xem cô ấy đã nói gì với tôi?”
Đương nhiên, Giang Ngộ Bạch biết tính cách bướng bỉnh của Bùi Kỷ sẽ chủ động hỏi, tự mình trả lời: “Cô ấy nói mình vẫn còn độc thân, nói cách khác, tin đồn về cô ấy và Quý Vân Sanh là không đúng.”
Động tác của Bùi Kỵ cứng đờ, đột nhiên ngẩng đầu: “Cậu nói cái gì?”
Giang Ngộ Bạch khá hài lòng với phản ứng của anh vào lúc này, lặp lại từng câu từng chữ một: “Tôi đã nói, Thời Diên vẫn còn độc thân.”
Vừa dứt lời, Giang Ngộ Bạch thấy rõ ràng trong đôi mắt vốn dĩ u ám kia hình như phảng phất một chút tia sáng.
Không phải Bùi Kỵ không điều tra chuyện giữa Thời Diên và Quý Vân Sanh. Chỉ là Quý Vân Sanh chặn tất cả các tin tức, hơn nữa hắn còn cố ý thao túng dư luận, tất cả những tin đồn truyền ra đều là nói về mối quan hệ thân thiết của hắn với Thời Diên, Bùi Kỵ cũng không thể xác định đó có phải là sự thật hay không.
Về phần tại sao vài năm trước Thời Diên đột nhiên từ bỏ nhảy múa và ký hợp đồng với Dự Tinh để đến Bắc Thành, Bùi Kỵ chỉ có một suy đoán mơ hồ.
Vốn dĩ anh nghĩ rằng, cho dù Thời Diên thật sự ở cùng Quý Vân Sanh, anh cũng sẽ không từ thủ đoạn mà cướp cô.
Hóa ra chỉ là giả.
Cảm xúc dày đặc như mực trong mắt Bùi Kỵ từng chút một biến mất, đuôi mắt hẹp dài hơi nhếch lên, vô thức để lộ tâm trạng lúc này của anh rõ ràng đã tốt hơn.
Giang Ngộ Bạch đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười.
Bùi Kỵ người này có một khuôn mặt yêu nghiệt là tai họa của mọi người, nhưng thực chất về mặt tình cảm thì dốt đặc cán mai.
Đặc biệt là không biết bày tỏ sự yêu thương.
Anh ta là kiểu người ngoài nhìn cũng thấy sốt ruột.
Giang Ngộ Bạch thay đổi tư thế ngồi, nghiêm túc dạy bảo: “Theo đuổi con gái như cậu không được đâu. Cách theo đuổi của cậu, cả ngày bày mặt xấu, cô gái nào mà thích.”
Nghe vậy, Bùi Kỵ nhướng mày và nheo mắt nhìn anh ta chằm chằm.
“Ví dụ như gửi hoa, quần áo và túi trang sức, nói trắng ra là đối xử tốt với người khác. Cậu phải học cách yêu thương thay vì càng ngày càng đẩy cô ấy ra xa, có biết không?”
Bùi Kỵ không nói gì nhưng lại khẽ cau mày, như thể anh thực sự đang suy nghĩ về tính khả thi của những lời nói vừa rồi.
“Nếu không, lỡ như có một ngày Thời Diên thật sự yêu cái tên Quý Vân Sanh… “
Giang Ngộ Bạch lời còn chưa nói xong, Bùi Kỵ đã đứng dậy, ném chiếc khăn lông lên lưng ghế và chuẩn bị rời đi.
“Này, cậu đi đâu vậy?”
Bùi Kỵ không quay đầu lại, bỏ lại mấy chữ: “Trở về công ty.”
Giang – thật ra là công cụ hình người – Ngộ Bạch: “……”