Vai Phản Diện Muốn Làm Người Tốt

Chương 7.1: Vai phản diện tam quan bất chính

Dịch vụ chăm sóc khách hàng cũng theo sát lên tiếng: "Bạch Cảnh Ly, ngươi bị sao thế?"

Bạch Cảnh Ly trầm mặc trong lòng.

Y nhớ tới thế giới đầu tiên, người xuyên việt ngã trong vũng máu trầm lặng nhìn chằm chằm y. Mà y sau một phen đấu tranh trong lòng, gọi điện thoại kêu xe cứu thương. Câu "Chào, là 120 sao?" vừa ra khỏi miệng, ánh mắt người xuyên việt cũng phát sinh biến hóa như vậy.

Bạch Cảnh Ly nhớ ánh mắt đó cả đời.

Mà khoảnh khắc đó, người xuyên việt cũng viết trong nhật ký như này: Mới ban đầu còn không dám ôm hy vọng xa vời này trong tim, nhưng từ lúc y để súng xuống quay người gọi điện thoại, ta đã sinh ra một ý tưởng tham lam ___ Bạch Cảnh Ly, ta vĩnh viễn yêu ngươi, ta sẽ tiếp tục dùng sinh mạng này bảo vệ ngươi... chiếm ngươi làm của riêng!

Vĩnh viễn.

Bạch Cảnh Ly rưng rưng đọc nhật ký, hai chữ này in dấu thật sâu trong lòng y, y là người vô thần, không tin nhân quả báo ứng. Nhưng kể từ đó, y ảo tưởng, có lẽ đời sau, đời sau sau nữa... cho đến vĩnh viễn, bọn họ sẽ vẫn ở cùng nhau.

Sau đó đời sau đến thật, mộng vỡ tan tành.

Ống kính từ từ kéo ra xa, vẻ mặt Lâm Kính Vũ vẫn duy trì nét cười vui mừng.

Cùng lúc đó, hắn trong lòng tuôn ra một câu "Trời đất", hỏi hệ thống: "Có phải ngươi bị hỏng rồi đúng không? Vô duyên vô cớ, sao thoáng một cái lại giảm nhiều như vậy?"

Hệ thống thẳng thắn kêu oan: "Thật sự không có mà ký chủ Tát Mã! Chức năng của ta tất cả đều bình thường, thật sự bị giảm mà!"

Lâm Kính Vũ nghiêm túc suy nghĩ một chút: "Tiết Mộc dù là cặn bã, có thể là y vẫn rất để tâm tới điện ảnh. Đây lại là nhân vật y mong ước, bây giờ lại đóng chung với ta, vì quá vui mừng nên giá trị hắc hóa mới giảm. Đúng! Chính là như vậy!"

Hệ thống: "Vẫn là ký chủ Tát Mã thông minh."

Lâm Kính Vũ: "Lát nữa ta phải khen y diễn rất tốt, nói không chừng còn giảm tiếp. Sau khi bộ phim diễn xong, giá trị hắc hóa thanh lọc hết, ta thật cơ trí."

Ống kính quay xong, Trần Tố hô "Cut", Lâm Kính Vũ nhanh chóng đứng lên. Bạch Cảnh Ly vẫn còn nửa quỳ tại chỗ, ánh mắt hơi khép, trên mặt buồn vui đan xen, hình như vẫn chưa thoát diễn.

Xung quanh vang lên tiếng vỗ tay khen ngợi, Trần Tố đi nhanh tới: "Cảnh quay này ngươi diễn quá hay! Tiết Mộc... ngươi thật giỏi!"

Lâm Kính Vũ cũng nâng lên phong độ tiền bối, vỗ vai y: "Ánh mắt Tiểu Tiết cực kỳ phù hợp, đem tình đệ tử đối với sư phụ kính nể từ trong thân tâm, thân là kẻ thù vẫn oán tăng như cũ, biểu hiện khá là tinh tế."

Dịch vụ chăm sóc khách hàng nhắc nhở Bạch Cảnh Ly: "Tuy là không rõ ngươi bị làm sao, nhưng vẫn hy vọng ngươi tuân thủ nghiêm ngặt xem nhân vật phản diện là chức trách, không thể tùy tiện giảm giá trị hắc hóa... Có điều, cũng đừng bác bỏ hoàn toàn người xuyên việt công lược."

Con ngươi Bạch Cảnh Ly trong nháy mắt co rút lại, trên mặt xuất hiện hờ hững chốc lát: "Đã biết, ta sẽ phối hợp."

Chờ y ngẩng đầu lên lần nữa, sắc mặt như thường, thụ sủng nhược kinh nói: "Cám ơn đạo diễn, cám ơn Lâm lão sư, là hai người chỉ bảo quá tốt."

Lâm Kính Vũ khoát khoát tay: "Nào có, nào có, đều là do ngươi tự hiểu ra."

Mấy người lại khen ngợi lẫn nhau. Trần Tố mặc dù khịt mũi coi thường nhân phẩm của Tiết Mộc, nhưng người ta có kỹ năng diễn xuất là thật, nên cũng bày tỏ sau này Phương Tử Mặc có phóng lên tận trời cũng không có người quản, cảnh nào của cậu ta chỉ cần Tiết Mộc là có thể quay hết.

Ngày hôm đó sau khi kết thúc công việc, Lâm Kính Vũ với Bạch Cảnh Ly cả người mệt mỏi trở lại khách sạn. Bạch Cảnh Ly còn muốn bưng trà rót nước cho Lâm Kính Vũ, nhưng Lâm Kính Vũ từ chối, nói: “Ngươi với ta quay cả một ngày, cũng rất cực khổ, vẫn để ta tự làm đi."

Bạch Cảnh Ly cười cười, nói: "Ta sao có thể không biết xấu hổ như này, ta dù sao cũng cầm tiền lương ngài đưa."

Đặt ly nước vào tay, Lâm Kính Vũ nắm lấy cơ hội khen y: "Tiểu Tiết, đôi mắt ngươi rất đẹp."

Bạch Cảnh Ly ngẩn ra, người xuyên việt ở thế giới trước cũng nói lời giống vậy.

Trên thực tế, đôi mắt Bạch Cảnh Ly xác thực đảm đương nổi lời khen này.

Khác với đôi mắt đào hoa ôn nhu của người xuyên việt. Đôi mắt y lại hẹp dài, đuôi mắt cong lên, đôi mắt sáng ngời như sao. Bản thân đôi mắt này đã mang hàn ý, chỉ khi nhu hòa xuống, tựa như băng tuyết tan ra, lộ ra đôi mắt trong suốt thông thấu hiếm thấy.

Người xuyên việt lúc đó rất thích hôn nhẹ lên khóe mắt y, cũng không thẹn thùng ngượng ngùng nói: "Cục cựng, ta bị ngươi nhìn đến cứng rồi."

Kết quả dĩ nhiên là nhận được ánh mắt xem thường của Bạch Cảnh Ly.

Người xuyên việt lúc này mượn miệng Lâm Kính Vũ nói như vậy, có phải đang ám chỉ gì đó đúng không?

Bạch Cảnh Ly thăm dò mà nhỏ giọng nói: "Lâm lão sư, ta không hiểu ý của ngài."

Lâm Kính Vũ ngay lập tức tiếp tục khen: "Ánh mắt ngươi có sức cảm hóa vô cùng, cũng mềm mại hết sức. Yên tâm, sau này ta sẽ tranh thủ thay ngươi chọn nhiều nhân vật thích hợp hơn."

"Vậy thì cám ơn Lâm lão sư." Bạch Cảnh Ly nói cám ơn, thất vọng rời đi.

Lâm Kính Vũ nhìn bóng lưng y rời đi lẩm bẩm, giá trị hắc hóa một xíu động tĩnh cũng không có, xem ra là lực khen chưa đủ.

Lần quay tiếp theo, Lâm Kính Vũ mỗi khi rảnh rỗi, tóm được cơ hội là khen Bạch Cảnh Ly hết mức, nhưng Bạch Cảnh Ly lại quá lạnh lùng, giá trị hắc hóa vẫn vững vàng ở mức cao điểm.

Dịch vụ chăm sóc khách hàng cũng gấp, nhắc nhở y cứ theo đà này, y sẽ bị giá trị hắc hóa cắn trả, bước vào đợt sóng đau đớn.

Dịch vụ chăm sóc khách hàng nói: "Nếu như không có cách nào bị hắn cảm hóa, ngươi cứ làm việc ác trút ra hết đi."

Bạch Cảnh Ly cũng có mấy phần mê mạng, suy cho cùng người xuyên việt cũng giống như mình, không thể không diễn. Dẫu sao... y vẫn chưa thể tin được, tình cảm đậm sâu như vậy, chân thật đến từng li từng tí, đều là giả vờ.