Mục Tiêu Là Gả Cho Mã Văn Tài!

Chương 18: Nửa Đêm Bật Dậy Bứng Cây Đào

Nhóm dịch: Phù Du

Lâm Vô Ưu điều chỉnh lại tâm trạng, từ sau lần trước làm Chúc Anh Đài bị thương, nàng bắt đầu làm nhiệm vụ trở nên phá lệ cẩn thận: “Cũng may nhiệm vụ còn lại đều là một ít không liên quan tới đau khổ.”

Chúc Anh Đài phải đi, bởi vì mẫu thân gửi lụa trắng tới cho nàng, lúc nàng ra cửa, mẫu thân liền đã nói với nàng, nếu tương lai nàng làm ra chuyện gì làm mất nữ hài tử trinh tiết, liền sẽ dùng dải lụa trắng này kết thúc chính mình, cho nên lúc thu được dải lụa trắng này, Chúc Anh Đài quyết định trước tiên kết thúc việc học về nhà.

Lúc gần đi, Chúc Anh Đài quyết định hướng Lương Sơn Bá thổ lộ tâm ý của mình, liền viết xuống trên giấy: “Ngô nghi tốc quy túc, ý như cây liền cành, hồng thất song chiếu sáng, trang gả cùng với chi.” cho rằng ở bên ngoài là Lương Sơn Bá, để cho Ngân Tâm đem thơ từ kẹt cửa đưa ra ngoài.

Người tiếp nhận thơ bên ngoài, nhưng lại không phải Lương Sơn Bá, mà là Lâm Vô Ưu ngủ đông đã lâu, sau khi đem thơ mang đi, tội lỗi phá hư tình yêu của tỷ muội vẫn luôn ghim trong lòng, Lâm Vô Ưu tìm được Lương Sơn Bá, đi qua đi lại ở chỗ cách hắn trái phải năm thước, chờ đợi giá trị lực cản nhanh hơn nữa, nàng muốn đem thơ trả lại cho Lương Sơn Bá.

Rốt cuộc, nhìn trên màn hình +10, Lâm Vô Ưu lập tức chạy về phía Lương Sơn Bá cách đó không xa, đem thơ nhét vào trong lòng ngực hắn: “Anh Đài viết cho ngươi.” Sau đó liền vội vàng về ký túc xá.

“Đã trở lại.” Lâm Vô Ưu sau khi trở về liền tới ngồi bên cạnh Mã Văn Tài, uống rất nhiều nước trà.

Ở chung cùng Lâm Vô Ưu lâu như vậy, Mã Văn Tài biết đây là biểu hiện chột dạ của Lâm Vô Ưu, trong khoảng thời gian này kỳ thật hắn vẫn luôn biết chuyện Lâm Vô Ưu làm, nhưng mà hắn lại nhìn không thấu Lâm Vô Ưu làm như vậy vì cái gì, vì cái gì lại muốn hãm hại Lương Sơn Bá, còn hướng trong ký túc xá của bọn họ phóng hỏa, thậm chí vừa rồi còn ăn cắp thơ Chúc Anh Đài đưa tới.

Mới đầu, Mã Văn Tài cho rằng Lâm Vô Ưu là chán ghét Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài, chính là nàng lại trợ giúp Lương Sơn Bá thoát khỏi hiềm nghi trộm vàng, lúc Chúc Anh Đài bị thương cũng là thật sự khổ sở, ngay cả vừa rồi cũng đem thơ giấu đi trả lại cho Lương Sơn Bá, Mã Văn Tài cảm thấy hắn thật sự không thể xem hiểu Lâm Vô Ưu.

Lúc ban đầu là Lâm Vô Ưu tiếp cận mình, hắn chỉ cảm thấy là một người phiên toái nhu nhược không thể tự gánh vác, dần dần mình lại không tự giác bảo hộ đoá kiều hoa này, sau lại đóa kiều hoa này vì cứu mình mà bị thương, hắn tự trách, thề về sau nhất định phải bảo vệ tốt người bằng hữu chịu đánh đổi tánh mạng vì mình này, nhưng dần dần mình lại không hề coi Lâm Vô Ưu như bằng hữu, nàng phát hiện mình sợ hãi thế giới ở trong ngăn tủ, dẫn mình đi ra cái cửa tủ khi còn nhỏ kia, còn kiên định nói với mình, bất luận mình cái dạng gì nàng đều sẽ thích.

Ở khi mình thương tâm khổ sở, nàng sẽ luôn làm bạn ở bên cạnh mình, tuy rằng sẽ luôn làm ra một ít hành vi kỳ quái, nói một ít lời kỳ quái, kỳ thật hắn có khi có thể nhìn ra được suy nghĩ trong lòng Lâm Vô Ưu và lời trong miệng nói ra không giống nhau, nhưng hắn không nghĩ sửa đổi, hắn yêu Lâm Vô Ưu, bất luận Lâm Vô Ưu có bộ dáng gì hắn đều thích.

Nhớ lại lúc muốn dò hỏi tâm tư của Lâm Vô Ưu, Lâm Vô Ưu từng nói với mình không thể can thiệp quá nhiều tự do của nàng, mình như vậy gọi là chủ nghĩa đại nam tử, là một loại phẩm chất phi thường không tốt, yêu cầu chậm rãi sửa lại, Mã Văn Tài lựa chọn cho Lâm Vô Ưu không gian tự chủ tự do.

Hôm nay nửa đêm, mưa to giàn giụa, mỗi một giọt mưa rơi trên mặt đất tựa hồ đều đang công khai biểu thị bất mãn của chính mình, Lâm Vô Ưu đang ngủ say bị ý thức của Tiểu Bạch đánh thức.

“Ký chủ, mau tỉnh lại, khó được mưa vào ban đêm, đi bứng cây đào của Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài đi!”

Lâm Vô Ưu ngồi dậy, xuyên qua cửa sổ đều có thể nhìn thấy hạt mưa cực lớn kia ào ào chụp đánh lên mặt cửa sổ, nhìn nhìn lại thân hình gầy yếu của mình, Lâm Vô Ưu lùi bước.

Nhưng quay đầu thấy Mã Văn Tài còn đang ngủ say, quyết tâm của Lâm Vô Ưu dần kiên định, chỉ cần mình hoàn thành nhiệm vụ này, liền hoàn toàn tích cóp đủ 100 điểm giá trị lực cản, liền có thể an tâm ở bên Mã Văn Tài.

Sau khi rời giường mặc xong quần áo, Lâm Vô Ưu lặng lẽ mở cửa phòng ra, nín thở chạy ra khỏi phòng, Tiểu Bạch cũng theo sát che dù cho mình, nhưng ở nơi khắp nơi mưa tạt trước mặt, căn bản có dù cũng không có chút sức che chắn.

Hai người nhanh chóng chạy tới trước cây hoa đào, lập tức xắn tay áo bứng lên, nhưng mà nước mưa thấm vào cũng không có làm rễ cây hoa đào trở nên yếu ớt, ngược lại càng làm nó dính chặt cùng với bùn đất lầy lội, sức lực Lâm Vô Ưu quá nhỏ, căn bản vô pháp lay động, Tiểu Bạch thấy thế cũng vội vàng chạy lại hỗ trợ.

Nhưng hai người có thể nói một người so một người càng phế, bứng nửa ngày, cây hoa đào vẫn là không có lay động chút nào, nước trên người hai người như là dòng suối nhỏ không ngừng theo quần áo chảy dọc xuống, nước mưa cũng làm tầm mắt mơ hồ, Lâm Vô Ưu dần dần cảm thấy thân thể có chút phập phồng, thời điểm sắp chống đỡ không nổi, một đôi hữu lực cánh tay đem mình dựa vào một cái ôm ấm áp.

“Ngươi điên rồi?” Đem Lâm Vô Ưu bế ngang ôm vào trong thúy đình bên cạnh, Mã Văn Tài vẫn luôn nắm tay Lâm Vô Ưu hà hơi cho nàng, bởi vì thói quen có Lâm Vô Ưu tồn tại bên cạnh, cho nên lúc Lâm Vô Ưu rời đi không lâu, mình cũng đã tỉnh, thấy được bên cạnh trống không, nhớ tới ban ngày ngẫu nhiên nghe Lâm Vô Ưu nhắc tới bứng cây đào, Mã Văn Tài liền lập tức chạy chỗ Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài chính tay trồng cây hoa đào này, quả nhiên thấy được Lâm Vô Ưu đang ra sức bứng cây đào cùng với nha hoàn Bạch Linh của nàng.

Lâm Vô Ưu dần dần thanh tỉnh lại, Mã Văn Tài tính toán thừa dịp mưa nhỏ, đem nàng ôm về phòng, nhưng Lâm Vô Ưu trong lòng ngực lại cự tuyệt hắn.

“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Vô Ưu, ngươi đi cùng ta có được không?” Mã Văn Tài nhìn Lâm Vô Ưu như vậy, cảm xúc bất lực sợ hãi đột nhiên bò lên người, hắn sợ Lâm Vô Ưu xảy ra chuyện, cũng sợ Lâm Vô Ưu rời khỏi mình, manh mối Lâm Vô Ưu thích Lương Sơn Bá đã từng bị mình nỗ lực đè xuống đột nhiên bùng cháy lên, ở trong thân thể, trong lòng mình không ngừng kêu gào.

Nhìn mưa nhỏ dần, Lâm Vô Ưu không kịp giải thích với Mã Văn Tài, chỉ nghĩ nhanh hoàn thành nhiệm vụ bứng cây đào: “Không còn kịp rồi, sau này ta giải thích với ngươi nha!” Lâm Vô Ưu tránh thoát ôm ấp của Mã Văn Tài, lại lần nữa vọt vào trong mưa bứng cây đào lên.

“Ta tới giúp ngươi.”

Mã Văn Tài cũng đi tới trước mặt mình trước chuẩn bị trợ giúp mình, nhưng Lâm Vô Ưu sợ sức lực của Mã Văn Tài quá lớn, giúp mình thì hệ thống sẽ không tính, liền vội vàng bỏ sạch cây đào đã nằm trên tay Mã Văn Tài: “Không cần, cái này cần phải chính ta làm.” Nói xong tiếp tục kéo lên, căn bản không có chú ý tới trong mắt người bên cạnh nổi lên cô đơn và đau thương.

Sau khi trải qua nhiều lần thất bại, Lâm Vô Ưu rốt cuộc cũng kéo động được cây hoa đào, ở một khắc cây hoa đào kia ngã xuống đất, giải phóng ra vui sướиɠ thu hoạch phát ra, Lâm Vô Ưu cao hứng cùng Tiểu Bạch ôm nhau: “Thật tốt quá, rốt cuộc thành công, rốt cuộc đem cây hoa đào của Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài nhổ được rồi.”

Thân thể chung quy là tới cực hạn, không thể tiếp tục chống đỡ nổi, Mã Văn Tài lại lần nữa đem Lâm Vô Ưu ôm vào trong lòng mình, mang nàng trở về phòng.

Nhìn Lâm Vô Ưu nằm ở trên giường, Mã Văn Tài đỡ nàng dậy dựa vào bả vai mình, đem thuốc ngậm vào trong miệng, sau đó cúi đầu cạy môi Lâm Vô Ưu ra, đem tất cả thuốc rót vào, thuốc chua xót kí©ɧ ŧɧí©ɧ đầu lưỡi, nhưng Lâm Vô Ưu lại ngọt như vậy, Mã Văn Tài sau khi đút thuốc xong không có chọn rời đi, mà là tiếp tục tham lam đòi lấy, gia tăng cái hôn trên danh nghĩa này.

Khi môi lưỡi chia lìa, du͙© vọиɠ trong lòng như là cái động không đáy không ngừng khuếch tán, trong mắt Mã Văn Tài cũng dần dần đựng đầy cố chấp và chiếm hữu, hắn muốn vĩnh viễn chiếm hữu Lâm Vô Ưu, chiếm hữu toàn bộ, đem mọi chỗ của Lâm Vô Ưu đều để lại dấu vết của mình.

Cuối cùng hắn vẫn là khống chế được du͙© vọиɠ đáng sợ kia của mình kia, sau khi ở một bên xương quai xanh của Lâm Vô Ưu để lại một dấu vết, liền đứng dậy tiếp tục sắc thuốc cho Lâm Vô Ưu.

Tác giả có lời muốn nói: Ta là thiểm cẩu, ta yêu du͙© vọиɠ chiếm hữu điên cuồng.