Mục Tiêu Là Gả Cho Mã Văn Tài!

Chương 12: Ta Thì Truy Phu Hỏa Táng Tràng

Nhóm dịch: Phù Du

Tới đại hội săn thú mỗi năm một lần, Lâm Vô Ưu thỉnh cầu phân tới cùng một tổ với Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài, lúc đuổi theo một con thỏ hoang, sau khi Lương Sơn Bá cầm lấy cung tiễn nhắm chuẩn lại thả xuống, Tuân Cự Bá đi theo cầm lấy cung tiễn chuẩn bị bắn tên nhưng bị Lương Sơn Bá ngăn cản.

“Ngươi làm gì vậy” người trong đội ngũ đều bật ra nghi vấn, Lương Sơn Bá lộ ra cảm xúc khó xử: “Ta chỉ là cảm thấy như vậy quá tàn nhẫn!”

“Không như vậy thì chúng ta săn thú kiểu gì chứ!” Mọi người đều có chút sốt ruột, rốt cuộc thuật cưỡi ngựa, tài bắn cung của Mã Văn Tài ở bên kia vốn dĩ đã tốt hơn so với bọn hắn.

“Các ngươi đừng có gấp, để Sơn Bá nghĩ trước đã.” Chúc Anh Đài giúp Lương Sơn Bá tranh thủ thời gian tự hỏi, nàng tin tưởng Sơn Bá nhất định có thể nghĩ ra một sách lược hoàn mỹ.

Sau đó Lương Sơn Bá nghĩ ra có thể dùng lưới, mọi người đều đồng ý biện pháp này, đặc biệt là Lâm Vô Ưu, bởi vì nguyên nhân thân thể vốn dĩ đã không thể cưỡi ngựa thời gian dài.

Thời điểm bắt con mồi, mọi người đều rất vui vẻ, không có một mặt truy đuổi đuổi gϊếŧ, mà là hưởng thụ vui sướиɠ đoàn đội hợp tác và thu hoạch. Cuối cùng Lương Sơn Bá đạt được hạng nhất vì đưa ra phương pháp đi săn mới, mà Mã Văn Tài bắn chết nhiều con mồi nhất lại chỉ nhận được hạng nhì.

Nghe thấy kết quả này, tuy Lâm Vô Ưu cảm thấy hợp lý, nhưng vẫn nghĩ đến khả năng Mã Văn Tài sẽ không vui, rõ ràng bản thân đánh nhiều con mồi nhất, lại xếp hạng phía dưới Lương Sơn Bá, hắn tranh cường háo thắng như thế làm sao dễ chịu được.

Lâm Vô Ưu vốn định đi khuyên Mã Văn Tài một chút, nhưng Mã Văn Tài nhìn thấy nàng đến gần lại tránh ra, Mã Văn Tài đuổi theo sơn trưởng, hỏi chính mình đánh nhiều nhất vì cái gì không phải đệ nhất, sơn trưởng trả lời hắn là bởi vì hắn ở lúc đi săn đơn đả độc đấu, không có phát huy tinh thần đoàn đội hợp tác.

Mã Văn Tài làm sao tiếp thu được loại đáp án này, vì thế hắn lập tức phản bác nói: “Cái gì đơn đả độc đấu, đoàn đội hợp tác, ta bắt nhiều nhất, hạng nhất nên là của ta.”

Sơn trưởng và Mã Văn Tài tranh chấp không có được kết quả, bọn họ ai cũng thuyết phục không được ai, cuối cùng thành tích của Mã Văn Tài vẫn là thứ hai.

Nhìn thấy Mã Văn Tài kết thúc tranh luận với sơn trưởng đi tới, Lâm Vô Ưu đi tới đón: “Không sao, hạng hai cũng siêu giỏi rồi, hôm nay ngươi bắt nhiều nhất, chính là lợi hại nhất.”

Lâm Vô Ưu không nghĩ tới, Mã Văn Tài cư nhiên không có để ý đến mình, lập tức tránh ra, để lại một mình mình ở trong gió hỗn độn.

“Tiểu Bạch, Tiểu Bạch, xong đời, ta làm hư rồi, lần này ta thật sự xong đời.” Lâm Vô Ưu kể lại với Tiểu Bạch tình huống vừa rồi, đôi tay nắm lấy cánh tay của Tiểu Bạch tìm kiếm trợ giúp.

“Lúc trước ngươi nói muốn tránh né Mã Văn Tài, ta đã phản đối, nhưng lúc đó ngươi có nghe ta sao? Ngươi làm cái gì, ngươi làm lơ ý kiến của ta, còn dọn ra khỏi ký túc xá.”

Tiểu Bạch càng nói càng tức, dùng tay gỡ bàn tay của Lâm Vô Ưu ở trên cánh tay mình ra, bắt đầu tiếp tục mở miệng chỉ trích Lâm Vô Ưu: “Ta chính là thân kinh bách chiến, ta từng chỉ đạo về tình yêu không dưới một ngàn, làm sao ngươi dám bỏ qua ý kiến của ta, trong khoảng thời gian ngươi còn thân thiết nóng bỏng với Chúc Anh Đài, ngươi còn có nhớ là ngươi phải tạo giá trị lực cản cho nam nữ chủ hay không, ngươi đúng là hết nói nổi.”

Lâm Vô Ưu căn cứ theo nguyên tắc người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, lựa chọn tiếp thu toàn bộ lời chỉ trích của Tiểu Bạch, rốt cuộc xác thật đều là chính mình làm chuyện hồ đồ, Lâm Vô Ưu thừa dịp Tiểu Bạch nói chuyện hồi sức công phu, vội đổ một ly trà đưa tới bên miệng Tiểu Bạch, đánh gãy nó một chút.

“Ta sai rồi, ta thật sự sai rồi, ta đã khắc sâu nhận thức được bản thân ngu xuẩn, Tiểu Bạch đại nhân thông minh ngươi mau giúp giúp ta đi! Mã Văn Tài đều không để ý tới ta.”

Tiểu Bạch uống một ngụm trà cũng dần dần bình tĩnh lại, cục tức vừa rồi cũng xả ra ngoài, hiện tại hẳn là nắm chặt giúp Lâm Vô Ưu nghĩ chút biện pháp, nhưng nó vẫn không nhịn nổi lại mở miệng dò hỏi: “Cho nên, khoảng thời gian trước ngươi rốt cuộc là đang làm cái gì vậy?”

“Trời đất chứng giám, ta thật sự không có làm gì, ta cũng chỉ là thực hỗn loạn, ngươi cũng biết ta là một người độc thân vạn năm không có đàn ông, đột nhiên bị một soái ca tiếp cận là thật sự chịu không nổi nha!” Lâm Vô Ưu sợ Tiểu Bạch không tin còn làm ra dáng vẻ thề thốt.

“Được thôi! Vậy hiện tại ngươi chỉ có một biện pháp, truy phu hỏa táng tràng, ngươi cũng xem qua rất nhiều tiểu thuyết rồi đó! Bắt chước học hỏi một chút, mặt dày mày dạn dán lên đi.”

Một người yêu thích cẩu huyết văn thâm niên như Lâm Vô Ưu, bình thường đam mê xem tiết mục “Nàng đã chết, hắn điên rồi”, nhưng người ta đều là truy thê hỏa táng tràng, như thế nào đến chỗ mình lại là truy phu hỏa táng tràng rồi, ngắn ngủi cảm thán một chút vận mệnh bi ai sau của chính mình, Lâm Vô Ưu vẫn là dựa theo kế mà thực hiện.

Đầu tiên Lâm Vô Ưu lại mặt dày về ký túc xá của Mã Văn Tài, trước khi đi, Chúc Anh Đài còn giữ lại mình, Lâm Vô Ưu dịu dàng cự tuyệt, thật không thể ở lại, tỷ muội, còn ở thì trên đời không còn ta nữa đâu.

Trong lòng Lâm Vô Ưu run sợ bước vào ký túc xá, Mã Văn Tài còn ở trên giường chà lau cung tiễn, nàng cảm giác trở lại trước giải phóng, hoàn toàn về tới cục diện ở cùng ký tức xá với Mã Văn Tài ngày đầu tiên.

Nhưng lần này Lâm Vô Ưu dũng cảm mở miệng, tuy rằng trong lòng vẫn là có chút túng: “Văn Tài huynh, ta đã trở về, giường ngủ chỗ Chúc Anh Đài thật không thoải mái, vẫn là ký túc xá của chúng ta tốt hơn nha!”

Trầm mặc không một tiếng động, Lâm Vô Ưu hoài nghi hiện tại một cây kim rơi trên mặt đất nàng cũng có thể nghe thấy, xem ra hôm nay không nên tác chiến, Lâm Vô Ưu hậm hực bò lên trên giường, đắp chăn lên, quyết định che giấu bản thân xấu hổ.

Trong khoảng thời gian này, Lâm Vô Ưu rời giường cũng chưa nhìn thấy Mã Văn Tài, khi đi học rằng Mã Văn Tài ngồi ở bên cạnh mình, nhưng vẫn như cũ không hề nói với mình một câu, bất luận Lâm Vô Ưu lấy lòng cỡ nào, hiện tại Mã Văn Tài hoàn toàn chính là nàng vào khoảng thời gian trước, còn sẽ cố ý trốn tránh nàng.

Hôm nay sau khi tan học, Lâm Vô Ưu cảm giác cả người thực hoảng hốt, hoảng hốt bản thân có phải thật sự không thể về nhà hay không, mà càng nhiều cư nhiên là hoảng hốt Mã Văn Tài có phải về sau đều sẽ không có để ý mình nữa không, nghĩ vậy không khỏi có chút chua xót khổ sở.

Lâm Vô Ưu vội vàng lâm vào sầu bi cũng không có phát hiện phía trước chính là bậc thang, đột nhiên một chân dẫm hut, ngay lúc Lâm Vô Ưu mất đi cân bằng muốn ngã xuống bậc thang, đột nhiên cảm giác được có người ôm lấy mình, dùng thân thể che chở mình cùng nhau ngã xuống bậc thang.

Sau khi té xuống mặt đất, Lâm Vô Ưu lập tức đứng dậy, nàng kinh ngạc phát hiện cái người ôm lấy mình thế mà là Mã Văn Tài, vừa rồi hắn dùng thân thể bảo vệ mình, cho nên mình cũng không có bị thương, nhưng Mã Văn Tài chịu tất cả hết thảy, tình huống hiển nhiên là không có lạc quan như vậy.

“Văn Tài huynh, Văn Tài huynh, thực xin lỗi! Ngươi không sao chứ!” Lâm Vô Ưu hoảng loạn hỏi, nàng không dám tùy tiện lộn xộn đυ.ng chạm Mã Văn Tài, sợ không cẩn thận đυ.ng tới chỗ Mã Văn Tài bị thương.

Mã Văn Tài nhìn Lâm Vô Ưu chân tay luống cuống, hai tay không ngừng ở vẫy ở trước mắt mình, trong mắt toát ra đều là quan tâm đối với chính mình, Mã Văn Tài đột nhiên cảm thấy lần bị thương này rất giá trị.

Khoảng thời gian trước hắn rõ ràng cảm nhận được Lâm Vô Ưu xa cách mình, mình càng tới gần, Lâm Vô Ưu sẽ lui càng xa, thậm chí còn chạy tới ký túc xá ở chung với Chúc Anh Đài và Lương Sơn Bá, hắn tức đến nỗi sắp nổi điên, hận không thể lập tức đem Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài ném ra khỏi thư viện, nhưng hắn nhịn lại, hắn sợ Lâm Vô Ưu sẽ tức giận, sẽ càng thêm không để ý tới mình.

Nhìn Lâm Vô Ưu và Chúc Anh Đài càng đi càng gần, đã vượt qua khoảng cách nam nữ bình thường, chính mình vẫn là không thể nhịn được, ở một đêm tìm tới Chúc Anh Đài, định cho hắn cái giáo huấn, để hắn cũng không dám tới gần Lâm Vô Ưu nữa, ai ngờ lại bị Chúc Anh Đài trêu đùa một phen, thì ra nàng cũng là nữ sinh, còn cười chính mình có thể phát hiện Lâm Vô Ưu có lỗ tai mà không phát hiện nàng cũng có.

Chính mình thật là gặp chuyện liên quan đến Lâm Vô Ưu liền trở nên mất đi lý trí, cư nhiên không phát hiện Chúc Anh Đài cũng là nữ tử, sau khi biết Chúc Anh Đài là nữ tử, hắn cảm thấy tâm tình đè nén tích tụ giảm bớt.

Sau đó Chúc Anh Đài bày chiêu cho chính mình, nói hắn phải để Lâm Vô Ưu bình tĩnh một chút, trong khoảng thời gian này đừnglại đi quấy rầy Lâm Vô Ưu, để Lâm Vô Ưu theo bản tâm của chính mình từ từ tới. Hắn đều làm theo tất cả đều, cho nên hắn không có để ý Lâm Vô Ưu tới an ủi mình, không có để ý Lâm Vô Ưu mở miệng nói chuyện với mình, hắn phải để Lâm Vô Ưu đơn độc suy nghĩ trọn vẹn, hắn sẽ không lại bức nàng, quả nhiên sau khi chính mình không hề bức bách, Lâm Vô Ưu đã dọn về ký túc xá.

Mấy ngày nay hắn nhịn thật sự vất vả, hắn muốn nói chuyện với Lâm Vô Ưu, muốn cảm nhận hơi thở của nàng, sợ chính mình nhịn không được cho nên cũng chỉ có thể tránh né khởi Lâm Vô Ưu đi tới, nhưng chính mình luôn là nhịn không được nhìn chằm chằm nàng, nếu không thì hôm nay phát hiện cái người lỗ mãng này muốn ngã xuống bậc thang cũng không biết.

Lâm Vô Ưu thực quan tâm mình, chuyện lần này cũng khiến Mã Văn Tài phát hiện mỗi khi chính mình ở vào thế yếu hoặc là thời điểm tức giận, Lâm Vô Ưu đều sẽ trở nên cực kỳ ôn nhu, thậm chí sẽ chủ động làm bạn ở bên cạnh mình, Mã Văn Tài cảm giác bản thân nắm giữ được phương pháp đắn đo Lâm Vô Ưu rồi.

Tác giả có lời muốn nói: Ngày hôm qua có việc không có thể cập nhật, hôm nay bổ sung hai chương.

Lâm Vô Ưu: Chúc Anh Đài, thì ra là ngươi à! Làm ta truy phu hỏa táng tràng.

Chúc Anh Đài: Ta thật sự oan uổng, hoàn toàn là Mã Văn Tài tự mình phát huy mà!