Nhóm dịch: Phù Du
Đi xuống núi được vài ngày, bọn họ chạy tới trấn nhỏ nơi Đào Uyên Minh cư trú.
“Chúng ta làm sao tìm được Đào Uyên Minh đây?” Chúc Anh Đài nhìn biển người mênh mông trên trấn nhỏ hỏi ra vấn đề này.
Lâm Vô Ưu giờ phút này cũng đang suy ngẫm, cố gắng nhớ lại cốt truyện, cố tình mấy ngày nay Tiểu Bạch lại nói bản thân cần phải cập nhật bảo trì, không thể hỗ trợ cung cấp cho nàng diễn biến kế tiếp, hiện tại nàng chỉ có thể dựa vào chính mình đi hoàn thành nhiệm vụ.
Lúc Lâm Vô Ưu còn đang suy ngẫm, lại nghe được âm thanh cười khẽ của Mã Văn Tài: “Cái này còn không đơn giản, dùng bạc là có thể giải quyết được chuyện thôi.”
Sau khi Mã Văn Tài nói xong liền lấy từ trong bao quần áo ra một mảnh vải dài có viết một hàng chữ, ra sức vung lên, đem nó treo ở trên cột nhà giữa đường phố.
Mảnh vải thuận thế xổ ra, chỉ thấy bên trên viết: “Treo thưởng một trăm lượng hoàng kim tìm kiếm Đào Uyên Minh.”
Lâm Vô Ưu cảm thán Mã Văn Tài vẫn là tên ngạo khí nhiều tiền kia nha!
Chúc Anh Đài nhìn thấy chữ trên mảnh vải, lắc lắc đầu: “Ta cảm thấy phương pháp này không ổn.”
Mã Văn Tài vừa nghe, hơi hơi ngẩng lên đầu: “Trên đời này không có chuyện gì là tiền và vũ lực không thể giải quyết.” Sau đó đánh gãy Chúc Anh Đài tiếp tục phản đối, lôi kéo Lâm Vô Ưu đi tới bên cạnh mảnh vải.
Nhìn thấy treo thưởng một trăm lượng hoàng kim, rất nhiều người thật giả lẫn lộn đều tới đây, có một người đến câu tiếp theo của ‘thái cúc đông ly hạ’¹ đều đáp không được, còn tới đây mạo nhận là Đào Uyên Minh, Mã Văn Tài khó thở liền đạp người nọ một chân.
Chúc Anh Đài thấy lập tức kéo hắn lại: “Ngươi đừng như vậy, ta đã nói rồi, biện pháp này không ổn.”
Một vị đại thúc thấy thế cũng bưng chén trà hoa cúc tới, để Mã Văn Tài hạ nhiệt, nhưng Mã Văn Tài cũng không nhận tình của hắn, phất tay một cái đem chén vỡ nát trên mặt đất, còn tranh chấp với đại thúc kia.
Lâm Vô Ưu cảm thấy tính tình đại thiếu gia này của Mã Văn Tài cũng nên sửa lại, cúi người đem mảnh vỡ chén nhặt lên, chắn trước mặt Mã Văn Tài đang tranh cãi với đại thúc nọ, Chúc Anh Đài cũng tới trấn an đại thúc, hai người phối hợp vì đại thiếu gia ngạo khí Mã Văn Tài dọn dẹp hậu quả.
Sau khi xử lý xong mọi chuyện, bọn họ đi tới một quán trà, rốt cuộc có thể ngồi xuống ăn một chút, Lâm Vô Ưu đều sắp chết đói.
Sau khi ngồi xuống, Chúc Anh Đài không vội vàng ăn, mà là bắt đầu tranh luận với Mã Văn Tài, Mã Văn Tài tiếp tục phát biểu quan điểm “trên thế giới không có chuyện gì tiền và vũ lực không thể giải quyết” của mình, Chúc Anh Đài lại không tán đồng hắn, hai người cứ như vậy ngươi một câu ta một câu, ai cũng không chịu nhường ai.
Lâm Vô Ưu nhìn không nổi, mở miệng nói: “Đừng ồn, ồn cả một đường, ăn chút cơm đi!”
Chúc Anh Đài và Mã Văn Tài nghe thấy Lâm Vô Ưu khuyên giải mới dừng miệng, nhưng hai bên vẫn không ủng hộ cách làm của đối phương, Mã Văn Tài sau khi gắp đồ ăn cho Lâm Vô Ưu, bản thân cũng bắt đầu ăn.
Có lẽ vừa rồi Mã Văn Tài và Chúc Anh Đài tranh chấp quá lớn tiếng, bại lộ trên người bọn họ hiện tại có trăm kim lượng, ăn không bao lâu, bọn họ liền bị cướp, tay nải và ngựa đều bị cướp đi.
Tiểu nhị trong khách điếm vừa thấy bọn họ bị cướp, lập tức chạy ra đòi bọn hắn trả tiền.
Mã Văn Tài vừa nghe lập tức nổi nóng: “Ngươi mù à, nhìn không thấy chúng ta vừa mới bị cướp hả.”
Tiểu nhị đương nhiên thấy, chính là vì thấy, nên hắn mới vội vã kêu cho bọn họ trả tiền.
Nhưng mà tiền của bọn họ đều bị cướp hết rồi, căn bản không có tiền đưa cho tiểu nhị, lúc bọn họ không biết làm sao, Chúc Anh Đài nhớ lại cái túi Lương Sơn Bá cho nàng lúc gần đi, vội duỗi tay lần mò, quả nhiên bên trong có chứa tiền, Chúc Anh Đài móc tiền ra đắp vào, tránh cho kết cục bọn họ bị ở lại làm cu li.
Lâm Vô Ưu nhìn thấy túi của Chúc Anh Đài, không khỏi tán thưởng: “Lương Sơn Bá thật cẩn thận nha! Lần này thật sự ít nhiều nhờ có cái túi này của hắn, bằng không chúng ta thật gặp tai ương.”
Lúc sau trên đường, Lâm Vô Ưu rõ ràng cảm giác được Mã Văn Tài không vui, nguyên nhân có lẽ là bởi vì tay nải và ngựa bị trộm, trước đó nghe hắn nói qua con ngựa kia là hắn nuôi từ nhỏ, tình cảm với hắn rất sâu.
Đi được một lúc, xuyên qua một cánh rừng, Lâm Vô Ưu thấy được ngựa của Mã Văn tài trên một mảnh cỏ, nàng cao hứng chạy qua, vuốt ve lông ngựa: “Văn tài huynh, ngựa của ngươi.”
Lúc Lâm Vô Ưu quay đầu nhìn về phía Mã Văn Tài, vừa vặn thu vào tầm mắt một đường mũi tên vẽ thành quỹ đạo, khi xoay người lại, ngựa đã ngã xuống.
Mã Văn Tài đến gần, cuối cùng sờ soạng con ngựa nằm yên, liền chuẩn bị rời đi.
“Vì cái gì, đây không phải là con ngựa ngươi thích nhất sao? Từ nhỏ nuôi đến lớn, cảm tình không phải rất tốt sao?”
“Vốn dĩ chính là nhìn trúng nó trung thành, mới yêu thương nó, kết quả vừa rồi nó cư nhiên dễ dàng bị tên ăn cắp kia cưỡi đi, cho nên ta không cần nó.”
Nhìn bóng dáng bỏ đi của Mã Văn Tài, Lâm Vô Ưu tự giễu nghĩ: Mỗi khi bản thân cảm thấy đã hiểu Mã Văn Tài, chuyện xảy ra đều luôn nhắc nhở nàng, nàng đối với Mã Văn Tài hoàn toàn không biết cái gì cả, không biết cách nghĩ của hắn, không biết hắn trải qua, con đường nàng phải đi vẫn còn rất dài.
Chúc Anh Đài phát hiện một hộ nhà, kéo Lâm Vô Ưu đi qua, đợi bọn họ đến gần, chủ nhân căn nhà đã đi ra, vậy mà lại là đại thúc đưa trà hoa cúc kia, nghe xong chuyện bọn họ trải qua, đáp ứng để bọn họ ở lại đây ở một đêm.
Tới buổi tối, đại thúc nướng cá, sau khi rắc lên gia vị độc môn của hắn, mùi vị phong phú, Lâm Vô Ưu nhớ Mã Văn Tài thích ăn cá nhất, lập tức lấy cá vừa nướng xong, hướng tới Mã Văn Tài đang ngồi trước bàn đá.
“Văn tài huynh, mau ăn cá, ăn ngon lắm nha!”
Mã Văn Tài cũng không có nhận cá Lâm Vô Ưu đưa : “Sao ta lại phải ăn cùng một loạt thức ăn với thứ dân chứ.”
Đại thúc nghe được lời châm chọc của hắn, tiếp tục nướng cá, thong dong nói giỡn với Chúc Anh Đài: “Lúc họ Mã kia cưỡi ngựa, là ngựa cưỡi người hay là người cưỡi ngựa nhỉ!”
Chúc Anh Đài nghe được đại thúc nói, liền cười.
Mã Văn Tài chưa từng bị người khác châm chọc bao giờ, huống chi bây giờ là thứ dân bị hắn xem thường nhất châm chọc, cười nhạo, tức khắc liền chuẩn bị bày sắc mặt một chút cho đại thúc nhìn một cái, hắn mới vừa đứng lên, liền nghe được Lâm Vô Ưu hô lên với mình: “Đủ rồi, Mã Văn Tài.”
“Ngươi như thế nào há mồm ngậm miệng đều là thứ dân, con người sinh ra đều phải phân biệt đắt rẻ sang hèn mới được sao? Chúng ta chẳng qua là đầu thai xuất thân tốt một chút, chúng ta dựa vào cái gì mà xem thường người khác, dùng lập trường gì mà xem thường người khác, dùng chính mình vừa sinh ra liền chiếm xuất thân có ưu thế làm lập trường sao? Nhưng cái lập trường này ngươi không cảm thấy buồn cười sao?
Hôm nay là đại thúc có lòng tốt thu lưu chúng ta, ngươi lại mở miệng khinh miệt thúc ấy, trước kia ở trong thư viện, ngươi như vậy tất cả chúng ta đều nhịn, ta vẫn luôn cảm thấy ngươi chỉ là có chút tính tình đại thiếu gia mà thôi, nhưng mà hiện tại ta phát hiện ngươi thật sự ngạo mạn khắc sâu tận xương cốt của ngươi.”
Lâm Vô Ưu nói xong liền bị Chúc Anh Đài và đại thúc kéo vào phòng, đây là lần đầu tiên Lâm Vô Ưu nổi nóng với mình, thì ra Lâm Vô Ưu cũng biết tức giận, vậy mà còn là với chính mình.
Mã Văn Tài nhớ lại cả ngày hôm nay Lâm Vô Ưu đều không quan tâm chính mình, đầu tiên là khen Lương Sơn Bá, hiện tại lại vì một thứ dân mà giáo huấn mình như vậy, rõ ràng chính mình đã rất tận lực, đã dùng hết sức làm việc, nhưng vì cái gì vẫn không bằng người khác, vì cái gì ở trong mắt Lâm Vô Ưu hắn không bằng một Lương Sơn Bá mà hắn coi thường.
Sau đi đem bàn đá, ghế đá, tất cả đồ vật bên người có thể chạm vào đập hư, Mã Văn Tài ngồi xổm xuống, hắn một chút đều không có cảm giác được lửa giận bình ổn, ngược lại cảm giác được một cổ cảm xúc bất lực muốn đánh úp vào người.
Vì để bản thân chính mình có thể bình tĩnh lại, hắn không ngừng cắn tay của mình, tưởng tượng giống như khi còn nhỏ tìm ngăn tủ chui vào, đến một nơi mọi người đều không nhìn thấy hắn.
------
¹thái cúc đông ly hạ: trong bài Ẩm tửu kỳ 05 (飲酒其五) của Đào Tiềm
Kết lư tại nhân cảnh,
Nhi vô xa mã huyên.
Vấn quân hà năng nhĩ,
Tâm viễn địa tự thiên.
Thái cúc đông ly hạ,
Du nhiên kiến Nam sơn.
Sơn khí nhật tịch giai,
Phi điểu tương dữ hoàn.
Thử hoàn hữu chân ý,
Dục biện dĩ vong ngôn.
(Dịch)
Cất nhà trong cảnh nhân gian
Ngựa xe chẳng vướng bụi trần vào đây
Hỏi ông sao được như vầy?
Tâm hồn cao viễn, đất này hẹp thôi
Rào đông hái cúc chiều nay
Xa trông thấy núi Nam ngay trước nhà
Đẹp thay sắc núi chiều tà
Đàn chim về tổ la đà cánh bay
Bao chân ý - cảnh sắc này
Muốn tìm ngôn ngữ giãi bày, lại quên.