Nhóm dịch: Phù Du
Gần đây Lâm Vô Ưu phát hiện ra một vấn đề khó giải quyết, chính là Mã Văn Tài không biết vì sao lại hay thoáng xuất hiện bên cạnh Chúc Anh Đài. Suy đoán này hoàn toàn được nghiệm chứng vào một buổi tối sau khi hoàn thành khóa cưỡi ngựa bắn cung, Lâm Vô Ưu vì khá mệt mỏi nên đã uống thuốc sớm, rồi lên giường nghỉ ngơi.
Một lúc sau, Lâm Vô Ưu nghe thấy âm thanh đẩy cửa, liền ngồi dậy, nhìn thấy Mã Văn Tài mang khuôn mặt tươi cười đi vào.
Nhìn thấy nụ cười của hắn, Lâm Vô Ưu đột nhiên cảm thấy có chút bất an: “Văn Tài huynh đi đâu thế? Sao bây giờ mới trở về?” Sau khi đưa ra nghi vấn, trong lòng Lâm Vô Ưu mặc niệm ngàn vạn lần đừng là cái dáng vẻ mà nàng tưởng tượng kia.
Nhưng cuộc đời càng không mong nó xảy ra, thì nó lại càng xảy ra, Mã Văn Tài lúc này ngồi ở bên cạnh nàng kể lại vừa nãy mình đi tản bộ, đυ.ng phải Chúc Anh Đài, Chúc Anh Đài vì trượt chân mà suýt nữa té ngã, hắn liền đi qua đỡ nàng, Chúc Anh Đài hình như có hiềm khích với Lương Sơn Bá, sau đó hắn trêu đùa nàng ta vài câu mới bỏ đi.
“Chúc Anh Đài là người duy nhất có thể trở thành đối thủ của ta thư viện Ni Sơn, trước đây vẫn luôn không ngừng đối phó hắn, hôm nay tiếp xúc một chút, phát hiện hắn còn rất thú vị, có lẽ có thể thử làm bằng hữu, nhưng mà cái tên Lương Sơn Bá kia, ta thật sự không thích.” Mã Văn Tài còn không ngừng biểu đạt hứng thú của hắn đối với Chúc Anh Đài cho Lâm Vô Ưu.
Giờ phút này, suy đoán của Lâm Vô Ưu đã được nghiệm chứng, Mã Văn Tài sẽ dựa theo an bài của cốt truyện mà vô tình gặp được Chúc Anh Đài, sau đó sinh ra hứng thú đối với nàng ta, giống như hôm nay, rõ ràng trước kia hắn không bao giờ đi tản bộ, lúc trước thật sơ ý, chỉ chú trọng công lược Mã Văn Tài, đã quên chuyện quan trọng nhất chính là ngăn chặn Mã Văn Tài thích Chúc Anh Đài.
Người bên cạnh nhận thấy trạng thái của Lâm Vô Ưu không đúng lắm: “Thân thể ngươi hôm nay không có việc gì chứ? Lên giường nghỉ ngơi sớm như vậy vì thân thể không tốt sao?”
“Ta không sao, chỉ là khóa cưỡi ngựa bắn cung hôm nay có chút quá mệt mỏi.”
Mã Văn Tài nhìn Lâm Vô Ưu cúi đầu không hề nhìn hắn, điều này thể hiện Lâm Vô Ưu lại nghĩ nhiều, hắn cảm thấy gần đây mình đã có thể hiểu được cảm xúc của Lâm Vô Ưu, cũng biết được nguyên nhân vì sao mà cảm xúc của hắn chùng xuống, nhưng hôm nay Mã Văn Tài thật sự không thể hiểu được lý do vì sao.
“Thời gian không còn sớm, thân thể ta hôm nay có chút không khoẻ, muốn nghỉ ngơi sớm một chút.” Dứt lời, Lâm Vô Ưu liền nằm xuống.
Mã Văn Tài vẫn chưa biết cách phản ứng với cảm xúc bị chùng xuống của Lâm Vô Ưu, hắn cảm giác Lâm Vô Ưu như vậy giống như một con búp bê sứ chạm một cái liền vỡ, hắn sợ bản thân không cẩn thận một chút là sẽ làm hỏng hắn.
Ngày hôm sau, Lâm Vô Ưu lập tức tìm Tiểu Bạch triển khai hội nghị tác chiến, chủ đề của hội nghị chính là muốn ngăn chặn khả năng yêu đương của Mã Văn Tài và Chúc Anh Đài.
“Tuy rằng ta đã dựa vào áy náy đại pháp thành công tiếp cận Mã Văn Tài, nhưng tiến triển còn chưa có tính thực chất, hơn nữa cái này cũng không thể dùng thường xuyên, dùng lâu rồi hẳn là sẽ sinh ra phản ứng ngược, ta bên này còn chưa có chút đột phá nào, Mã Văn Tài cùng Chúc Anh Đài bên kia đã có tiến triển rồi.”
Tiểu Bạch cũng cảm giác được sự tình nghiêm trọng: “Nếu ta nhớ không lầm, sau này trong một buổi tập luyện tác chiến, Mã Văn Tài cứu được Chúc Anh Đài khỏi tên bay lạc, cũng chính là lúc này tình cảm của Mã Văn Tài dành cho Chúc Anh Đài sẽ phát triển chóng mặt, không lâu sau sẽ phát hiện Chúc Anh Đài là nữ tử, lúc đó lại càng không thể vãn hồi.”
Sao nàng lại quên mất cái cốt truyện đó chứ, xem ra nhất định phải phá hoại sự kiện anh hùng cứu mỹ nhân này.
"Sau này, ta sẽ nhìn chằm chằm vào Mã Văn Tài, tận lực giảm thiểu tiếp xúc của hắn với Chúc Anh Đài.”
“Việc đó tuy cần thiết, nhưng mà ký chủ, cô không cảm thấy quan trọng nhất chính là lập tức để Mã Văn Tài yêu cô sao?”
Lâm Vô Ưu cũng biết bản thân cần phải áp dụng hành động khiến Mã Văn Tài yêu mình, nhưng mà nàng hoàn toàn không có kinh nghiệm cua trai, yêu đương thì càng không cần phải nói, ngoại trừ việc bắt chước một cách máy móc theo sách vở, nàng hoàn toàn không có một chút ý tưởng nào.
“Sau này ta sẽ nỗ tực, ngươi cũng không được nhàn rỗi, mau đi chuẩn bị cho ta mấy cái gợi ý! Thời khắc mấu chốt phải dùng kinh nghiệm đi trước giúp ta.”
Tiểu Bạch cầm tay Lâm Vô Ưu, trịnh trọng gật gật đầu: “Sau này chúng ta cùng nhau nỗ lực, bắt lấy Mã Văn Tài”.
Chiến lược tác chiến đầu tiên: Phá hư màn anh hùng cứu mỹ nhân của hắn.
Hôm nay phu tử Tạ Đạo Uẩn chuẩn bị cho bọn họ sách lược trước khóa học tác chiến, Tiểu Bạch nhắc nhở nói: “Chính là lúc này, Mã Văn Tài gặp Chúc Anh Đài, diễn màn anh hùng cứu mỹ nhân, thành công thay đổi ấn tượng ban đầu của Chúc Anh Đài đối với hắn.”
Nghe Tiểu Bạch nói xong, Lâm Vô Ưu lập tức xin tham dự khóa học, thân thể của nàng đáng lẽ không nên tham gia mấy hoạt động đối kháng thế này.
Mã Văn Tài vừa nghe Lâm Vô Ưu muốn tham gia, kinh ngạc nhìn về phía Lâm Vô Ưu, trong mắt lộ ra một tia lo lắng: “Thân thể của ngươi có được không vậy? Loại hoạt động này rất kịch liệt, ngươi đừng nên tham gia thì hơn!”
Như vậy không được, không tham gia thì làm sao ngăn cản ngươi rơi vào lưới tình được, đây là vì ai cơ chứ? Ta còn bị bản thân làm cảm động đây này.
Trái với suy nghĩ trong lòng, Lâm Vô Ưu cố ý nặn ra vẻ mặt ưu sầu: “Văn Tài huynh không cần khuyên ta, gần đây thân thể ta đã khá hơn nhiều, hơn nữa ta cũng muốn cùng Văn Tài huynh kề vai chiến đấu mà!”
Nhìn Lâm Vô Ưu trước mặt đang tràn ngập mong đợi, Mã Văn Tài không đành lòng nhẫn tâm dập tắt hi vọng của hắn: “Được, vậy tí nữa ngươi đi theo sau ta, ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi thật tốt.”
Tác chiến bắt đầu, Lâm Vô Ưu có thể nói là lần đầu tiên cưỡi ngựa, nhưng cũng may Tiểu Bạch dựa vào mặt dày đi xin kỹ năng cưỡi ngựa của hệ thống nhà khác, giúp nàng không đến mức té xuống đất.
Vừa mới bắt đầu Mã Văn Tài còn ở bên cạnh Lâm Vô Ưu che chở, nhưng một bên đối phương tấn công liên tục, một bên còn muốn che chở Lâm Vô Ưu, dần dần có chút quá sức, bị đối phương tách khỏi Lâm Vô Ưu càng ngày càng xa.
Theo lý thuyết sau khi hắn xử lý xong phe đối phương, hẳn là phải lập tức chạy đến chỗ Lâm Vô Ưu, nhưng hắn không biết vì sao, lại một mình cưỡi ngựa vào trong rừng sâu, cách Lâm Vô Ưu càng ngày càng xa.
Lâm Vô Ưu bên này sau khi bị bắt tách khỏi Mã Văn Tài, vẫn luôn mệt mỏi đối phó với đội đối phương, đối phương giống như biết rõ thân thể nàng yếu, nên ra sức công kích, tất cả đều tập trung tấn công nàng, cũng may có Lương Sơn Bá và Tuân Cự Bá bảo vệ nàng.
Lâm Vô Ưu lúc này mới rảnh rỗi để ý đến Mã Văn Tài, sau đó nàng liền phát hiện Mã Văn Tài biến mất: “Hứ, nam nhân, còn nói sẽ bảo vệ ta, Tiểu Bạch, tình huống khẩn cấp, mau tìm kiếm vị trí Mã Văn Tài.”
Tiểu Bạch cũng không kéo dài, lập tức đưa vị trí hiện tại của Mã Văn Tài, Lâm Vô Ưu nhanh chóng cưỡi ngựa chạy tới nơi Tiểu Bạch chỉ.
Lâm Vô Ưu đến ngay lúc Mã Văn Tài đã gặp Chúc Anh Đài, đang ở bên cạnh bảo vệ cho Chúc Anh Đài, Lâm Vô Ưu thấy tình huống khẩn cấp, không kịp phun tào, nhanh chóng xuống ngựa chạy về phía Mã Văn Tài.
Vụt, Lâm Vô Ưu chỉ nghe thấy âm thanh mũi tên bay đến, sau đó cánh tay truyền đến một trận đau đớn, Chúc Anh Đài ở bên cạnh đang bận rộn lo lắng cầm máu cho mình, nhưng giờ phút này nàng không rảnh lo cho vết thương, chỉ nhìn Mã Văn Tài hỏi: “Huynh không sao chứ!”
Mã Văn Tài không có trả lời câu hỏi của nàng ta, trong nháy mắt kia, nàng nhìn thấy được sự kinh hoảng trong mắt Mã Văn Tài, trước nay nàng chưa thấy qua Mã Văn Tài lộ ra biểu tình như vậy, dù sao hắn cũng là kẻ kiêu ngạo mắt cao hơn đầu.
Rời khỏi ánh mắt của Mã Văn Tài, Lâm Vô Ưu phát hiện vết máu trên y phục mình đang không ngừng loang rộng, Chúc Anh Đài hoảng loạn dùng khăn ấn xuống, nhưng khăn cũng rất nhanh đã bị thấm ướt.
Thân thể Lâm Vô Ưu quá yếu, tuy rằng chỉ bị bắn trúng cánh tay, nhưng máu vẫn không ngừng chảy, khiến hai chân Lâm Vô Ưu mất đi cảm giác, có lẽ là sắp bị liệt luôn! Cánh tay này, Lâm Vô Ưu nghĩ một hồi, chịu không nổi liền ngã xuống.
Mã Văn Tài cuối cùng cũng có động tác, hắn nhanh chóng đỡ được Lâm Vô Ưu đang ngã xuống, đưa tay bế ngang lên, chạy như bay lên ngựa, rồi chạy về phía thư viện, Chúc Anh Đài cũng theo sát, nhưng kỹ thuật cưỡi ngựa của nàng ta không tốt, chẳng mấy chốc đã bị bỏ lại phía sau.
Sắc mặt Lâm Vô Ưu dần dần trắng bệch, vươn cánh tay không bị thương còn lại xoa lên mặt Mã Văn Tài: “Văn Tài huynh, lần này xem như ta bảo vệ huynh.”
Nghe được Lâm Vô Ưu nói, Mã Văn Tài càng siết chặt dây cương, hắn hiện tại chỉ muốn nhanh chóng trở lại thư viện, đây cũng là lần đầu tiên hắn cảm thấy kỹ thuật cưỡi ngựa của mình không tốt, hắn không dám nhìn cánh tay bị thương của Lâm Vô Ưu, hắn sợ hình ảnh cánh tay không ngừng chảy máu kia sẽ bao phủ hắn.
Cuối cùng hắn cũng chạy về đến thư viện, sau khi mang Lâm Vô Ưu đến chỗ Vương Lan, hắn đứng ở bên ngoài chờ, lúc này hắn đang không ngừng hối hận. Rõ ràng nói sẽ che chở thật tốt cho Lâm Vô Ưu, nhưng bản thân lại bỏ hắn một mình, cuối cùng còn để Lâm Vô Ưu bảo vệ ngược lại, làm hại Lâm Vô Ưu bị thương.
Thời gian trôi qua thật chậm chạp, mỗi một giây đều khiến hắn nôn nóng, hắn cảm giác mặt trời đang thiêu đốt hắn, nhưng thật ra hôm nay trời đầy mây, không có ánh nắng.