Rõ ràng là khung cảnh vô cùng náo nhiệt, nhưng khắp thành Tùng An chẳng có lấy một người dân ra xem lễ.
Cửa nẻo nhà nào cũng đóng chặt một cách bất thường, ngay cả những cửa hàng hay mở cửa kinh doanh cũng không ngoại lệ.
Trong thành chẳng có lấy tiếng người nói chuyện —— Dường như ngoại trừ đoàn người rước dâu, cả toà thành đều trống không.
“Nương… Nhìn tân nương kìa…”
“Suỵt, đừng nói chuyện!”
Trong một cửa hàng nhỏ bên đường, nữ nhân che miệng con gái, nghe tiếng kèn trống từ từ tới gần, nàng ta thở dài một hơi.
Không phải trong thành không có người.
Mà là không có ai dám xem hôn lễ này.
Bởi vì tất cả mọi người đều biết, nửa tháng trước, công tử Nhạc Cừu nhà thành chủ đã sớm qua đời vì bệnh.
Hôn lễ diễn ra ngày hôm nay, thật ra chỉ là một cuộc minh hôn đen đủi mà thôi.
Đáng buồn cho tân nương.
Nữ nhân quay đầu nhìn lại, ánh mắt xót xa nhìn vào người đang ngồi bên trong chiếc kiệu lớn tám người nâng.
Tần Nguyệt khoác trên mình bộ áo cưới lộng lẫy, khăn voan đỏ che khuất cả gương mặt nàng, nhưng lại không thể che được nước mắt đang thuận theo cằm chảy xuống.
Hai tay nàng đặt trên đầu gối, móng tay đâm vào da thịt đến trắng bệch, cả người không phải chịu bất kỳ trói buộc nào, nhưng lại chẳng thể thoát khỏi chiếc kiệu hoa nhỏ nhoi này.
Bởi vì cha mẹ, tỷ đệ và hơn năm mươi mạng người nhà họ Tần đang bị nhốt trong địa lao của phủ thành chủ.
Nàng gả, bọn họ sống. Nàng không gả, mọi người cùng chết.
Nàng không thể lựa chọn con đường sống, chỉ hận bản thân vì sao ba tháng trước lại muốn đến Tây giao dạo chơi!
Nhạc Cừu theo đuổi nàng ba tháng, ngay cả tường nhà họ Tần đã trèo qua trèo lại rất nhiều lần, nhưng nàng chưa bao giờ cho hắn sắc mặt tốt. Vốn tưởng rằng hắn sẽ biết khó mà lui, nhưng không ngờ hắn lại chết đột ngột như vậy.
Thành chủ cưng chiều đứa con trai duy nhất đã nhiều năm, đương nhiên không chịu nổi đả kích như thế, biết “thứ” cuối cùng Nhạc Cừu cầu mà không được là Tần Nguyệt, lão ta dùng quyền lực chèn ép nhà họ Tần, phái binh trực tiếp đi bắt mọi người, cuối cùng đứng trước mặt nàng, từ trên cao nhìn xuống hỏi một câu: “Ngươi gả hay không gả?”
Đội ngủ rước dâu khua chiêng gõ trống vô cùng ầm ĩ, càng ngày càng vang dội chói tai, kết thúc những âm thanh vui vẻ hân hoan đó là tiếng rêи ɾỉ u ám đến rợn người.
—— Sắp tới rồi.
Hai ngày trước, Tần Nguyệt bị đưa đến phủ thành chủ để xem một chiếc quan tài cực lớn, bên trái là Nhạc Cừu bắt đầu thối rữa, bên phải để dành cho nàng.
Thành chủ ấn đầu nàng xuống trước thi thể ghê tởm kia, cười hỏi: “Có vừa lòng với con trai ta không?”