Từng tia chớp giáng xuống, ánh sáng lấp lóe đủ để gã thấy rõ hoa văn phức tạp được điêu khắc trên chiếc hộp.
Trí tò mò thúc giục gã lay lay chiếc hộp mấy cái, rốt cuộc gã cũng nhìn rõ, đây là một chiếc hộp được làm bằng đồng, dưới cơn mưa xối xả, trông nó giống như mấy món đồ đồng được trưng bày trong viện bảo tàng vậy.
Chẳng lẽ gã đào được bảo bối gì rồi sao? Thứ này khá lớn, nói không chừng lại có giá trị liên thành.
Gã không khỏi đẩy nhanh tốc độ đào bới, rất nhanh “keng” một tiếng, chiếc xẻng xúc lên một đống bùn nhão, bên trong lộ ra một đoạn xích sắt rời rạc.
“Gì đây?” Gã bất ngờ ngồi xổm xuống nhặt đoạn dây xích lên nhìn kỹ, chỉ thấy nó đã rỉ sét loang loang lổ lổ, hoàn toàn không nhìn ra màu sắc ban đầu.
Nhưng sắt bị han rỉ cũng chẳng có gì lạ, chôn mấy năm bị biến chất cũng đúng thôi —— Nói cách khác, chắc chắn món “đồ đồng” kia và đoạn dây xích này chẳng phải thứ gì đáng giá.
“Đm! Làm mừng hụt!”
Gã đàn ông tức ói máu mắng một câu, trong lòng giận dữ không có chỗ để trút, thuận tay nắm chặt đoạn dây xích.
Sơi dây sắt đã han rỉ đến mức không nhìn rõ hình dạng lập tức đứt gãy, rơi xuống món đồ đồng kia, phát ra tiếng va đập lanh lảnh.
Chẩng biết còn bao nhiêu món “đồ đồng” được chôn vùi dưới lòng đất, tên đàn ông không muốn chậm trễ thời gian, gã quay người đổi hướng, tiếp tục công cuộc đào hố.
Dưới ánh sáng lờ mờ, mưa to như trút nước, gã không hề để ý tới ký hiệu phức tạp bên trên sợi dây xích đang han rỉ đến loang lổ.
Tiếng sấm ồn ã không ngừng vang lên, sấm sét khiến người ta đầu váng mắt hoa, gã càng thêm không phát hiện được, trong lúc gã đang mải miết đào hố dưới mưa, món “đồ đồng” kia đang tỏa ra tia sáng yếu ớt, hóa thành bột mịn với tốc độ cực nhanh.
Sau khi nó biến mất, bí mật bị che giấu cuối cùng cũng lộ ra dưới ánh mặt trời, đây chính là một chiếc quan tài bằng đồng.
Khi nắp chiếc quan tài biến mất, dưới cơn mưa nặng hạt, thi thể trong quan tài mở mắt.
Làn da chỉ người chết mới có, đôi mắt to tròn có chút mờ mịt, gương mặt bầu bĩnh mang theo nét trẻ con, nhìn qua chỉ mới 15-16 tuổi.
Thế nhưng cả người cô tỏa ra mùi vị chết chóc nồng đậm, khoác trên mình bộ áo cưới đỏ như máu.
Một giọt mưa rơi vào trong mắt cô, cô chậm chạp trừng mắt nhìn, chiếc cổ cứng ngắc xoay một cái, ngay cả mình là ai cô còn không nhớ ra, nhưng giây tiếp theo đã bị một chuyện khác thu hút ——
Trong không khí tràn ngập hương thơm khiến cô thèm thuồng nhỏ dãi.
Chóp mũi cô hơi dựng lên, xuyên qua làn mưa thuận theo vách quan tài tìm ra nơi mùi hương kia tỏa ra một cách chuẩn xác nhất, đó là mùi máu tươi thơm ngào ngạt.
Cô chẳng hề biết gì, chậm chạp di chuyển theo bản năng, lè lưỡi liếʍ nhẹ một cái.
Mùi máu tươi lập tức trở nên đậm đặc, đôi mắt cô thoáng đỏ lên, hai chiếc răng nanh bắt đầu ngứa ngáy.
Ngay sau đó, rất nhiều ký ức không thuộc về cô tràn vào não như đại hồng thủy.