Trải qua trận chiến ở lớp học vào sáng nay, dạ dày của bốn người chúng tôi đã đánh trống trận vì đói, cuối cùng cũng đến giờ ăn trưa.
Tuy nhiên, khi bước vào cửa căn-tin, tôi đã ngăn họ lại.
Tôi nhớ chị họ Quan Tâm đã đề cập đến tất cả các loại quy tắc kỳ lạ mà chị ấy gặp phải ở căn-tin vào thời điểm đó.
Nhưng kỳ quái là sau một thời gian dài chờ đợi, điện thoại di động của chúng tôi không nhận được bất kỳ tin nhắn quy tắc nào.
Lúc này, vừa vặn có mấy học sinh từ trong nhà ăn đi ra, tôi vội hỏi: “Bạn học, mọi thứ bình thường chứ?”
Một trong hai nam sinh nói, "Ý cậu là những nội quy kỳ lạ đó hả? Đừng lo, không sao đâu, chúng tôi đều ăn no rồi."
Tôi hơi nghi hoặc, nghi ngờ bọn họ không phải người, nhưng Mao Chỉ Hàm ở bên thì thầm: "Bọn họ có bóng, hẳn là không phải ma, ngọc trai của tôi cũng không có gì khác thường."
Cuối cùng chúng tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tôi nhìn đồng hồ, đã 11:55, vì đói quá nên cuối cùng chúng tôi cũng bước vào căn-tin.
Tôi thấy cách trang trí trong căn-tin rất lạ, bàn ghế được đặt trên một chiếc thuyền, mỗi chiếc thuyền chỉ ngồi được bốn người.
Điều kỳ lạ hơn nữa là khuôn mặt của các nhân viên căn- tin đều tái nhợt, trên tay và mặt đều có cảm giác ẩm ướt.
Triệu Nhã Thi: "Đừng nhìn nữa Hác Vận, tôi sắp đói chết rồi."
Mao Chỉ Hàm: "Tuyệt vời, có món cà ri cá viên yêu thích của tôi, giá cũng đặc biệt!"
Khi tôi bước vào, thấy một tấm bảng đen nhỏ trên tường có ghi những món ăn đặc biệt của ngày hôm nay:
“Cà ri cá viên kiểu Hồng Kông, 20 viên giá 5 tệ.
Chân gà rút xương chua cay, hai bát 5 tệ.
Mì ốc đặc trưng, hai bát 10 tệ.
“Số lượng thức ăn có hạn, đến trước được phục vụ trước, cho đến khi hết thức ăn. "
Giá cả thực sự rất hấp dẫn, trong khi giá của các món ăn khác đắt hơn nhiều, vì vậy nhiều sinh viên đã chọn các món ăn đặc biệt này.
Mao Chỉ Hàm và Diệp Đồng cũng không ngoại lệ.
Triệu Nhã Thi kéo tôi và nói cô ấy sẽ đãi tôi một bữa bít tết đắt tiền, thực ra tôi ăn gì không quan trọng, miễn là tôi có thể ăn xong bữa ăn một cách an toàn.
Nhưng khi chúng tôi vừa gọi thức ăn và ngồi xuống, điện thoại trong túi tôi rung lên.
Nội quy căn- tin:
1. Giờ ăn trưa tại căng tin là từ 12 giờ đến 13 giờ, buổi tối từ 7 giờ đến 8 giờ.
2. Thời gian ăn của sinh viên gọi món đặc biệt trong căn-tin giảm đi một nửa.
3. Tất cả các suất ăn đặt trong căn-tin đều phải được ăn hết, không được vứt bỏ hoặc mang đi.
4. Sinh viên chưa ăn hết trong giờ ăn phải ở lại dọn dẹp căn-tin.
5. Nếu cửa tự động của căn-tin bị hỏng, vui lòng chờ sửa chữa, không được phá hư.
"Chết tiệt! Chờ chúng ta gọi món rồi mới gửi bảng nội quy cho chúng ta, đây rõ ràng là một cái bẫy." Diệp Đồng tức giận mắng.
Mao Chỉ Hàm: "Nhưng trước khi chúng ta đến, không phải các sinh viên khác đã rời đi sau khi ăn xong sao? Họ cũng không bị sao cả."
Tôi: "Nếu như tôi đoán không lầm, họ đem thức ăn mang về chứ không ăn ở căn-tin. Hơn nữa bây giờ vẫn chưa đến 12 giờ trưa, tức là nội quy vẫn chưa bắt đầu.”
Diệp Đồng: "Thật là gian xảo! Nếu tôi biết ai đã đặt ra những quy tắc này tôi sẽ đánh cho hắn một trận"
Lúc này, Triệu Nhã Thi đột nhiên cắt ngang: "Các chị em nhìn kìa, có gì đó không ổn!"
Lời vừa dứt, chúng tôi thấy gạch lát nền dưới chân bắt đầu rung chuyển như sóng, và cảnh tượng tiếp theo thật khó tin.
Trong nháy mắt, phòng ăn của căn-tin biến thành một cái hồ, tất cả chúng tôi đều đang chèo thuyền trên hồ.
"Tại sao ... lại thế này?" Triệu Nhã Thi có vẻ ngạc nhiên.
Diệp Đồng: "Chúng ta đều đã từng trải qua việc lớp học biến thành nghĩa địa, cho nên không có gì phải sợ!"
Tôi không nói gì, cúi đầu xem nội quy trong tin nhắn, tôi biết chúng sẽ sớm biến mất nên tôi phải viết ra trước, nhanh chóng tìm ra sơ hở.
Mao Chỉ Hàm đột nhiên trở nên lo lắng: "Những viên ngọc trai trên sợi dây chuyền của tôi đã chuyển sang màu xám, chắc chắn có điều gì đó không ổn ở dưới nước, các chị em cẩn thận!"
Lời vừa dứt, một tiếng thét chói tai vang lên, mấy con quái vật đầu người thân cá từ trong nước nổi lên, vươn tay chộp lấy các bạn học đang ngồi trên thuyền.
Cuộc tấn công bất ngờ này khiến mọi người trong căn-tin hoảng hốt.
"Hác Vận, chúng ta nên làm gì bây giờ?" Triệu Nhã Thi hỏi.
Tôi vẫn không trả lời.
Mao Chỉ Hàm: "Cẩn thận, lũ thủy quái kia đang đến!"
Diệp Đồng: "Dùng mái chèo đối phó bọn chúng!"
Diệp Đồng cầm mái chèo bằng một tay và dẫn đầu.
Tôi cứ nghĩ cô ấy chỉ biết Vịnh Xuân quyền, nhưng không ngờ cô ấy lại sử dụng vũ khí lợi hại như vậy.
Một đòn quét sạch vạn quân, mọt đòn dời núi lấp biển, đoàng, đoàng, đoàng mấy tiếng, bốn, năm con thủy quái lập tức bị cô ấy đánh tan xác.
Triệu Nhã Thi cũng cầm mái chèo và đánh như Diệp Đồng, một người phía trước một người phía sau, thậm chí Mao Chỉ Hàm còn dùng bùa chú của mình để canh hai bên mạn thuyền.
Nhưng kỳ lạ là ngày càng có nhiều thủy quái xuất hiện.
Còn có nhiều sinh viên trên những chiếc thuyền khác bị thủy quái kéo xuống nước.
Mao Chỉ Hàm: "Hác Vận, mau nghĩ cách đi!"
Lúc này tôi mới mở mắt ra, cuối cùng cũng hiểu nội quy của nhà ăn này là như thế nào.
“Đừng lo đánh nữa, mau đến ăn cơm đi!” Tôi nói.
"Cái gì? Bây giờ là tính huống gì rồi? Vẫn còn ăn cơm!" Triệu Nhã Thi nói.
"Mục đích của lũ thủy quái đó thực ra là..."
Tôi chưa kịp nói hết câu thì bất ngờ bị một lực mạnh kéo xuống nước.
Khi tôi bình tĩnh lại thì thấy đó là một con thủy quái, nó đã tấn công tôi khi chúng tôi đang nói chuyện.
Nhưng thật ra tôi không biết bơi.
Ở dưới nước, tôi vùng vẫy một cách tuyệt vọng, cố gắng tấn công con thủy quái, nhưng tôi không thể phát huy được chút sức lực nào trong nước.
Con thủy quái bóp cổ tôi.
Giờ phút này, tôi nghĩ mình sắp chết.
Tôi không sợ chết, chỉ hối hận vì không thể dẫn các chị em ra khỏi nơi nguy hiểm.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, tôi càng ngày càng khó thở hơn.
Tôi nhắm mắt lại, có lẽ tôi sắp chết thật rồi.
Nhưng vào lúc này, tôi cảm thấy một luồng ánh sáng đang tiến đến trước mặt tôi.
Tôi mở mắt ra và thấy ba người bọn họ!
Người dẫn đầu là Triệu Nhã Thi, lúc này cô ấy đang cầm điện thoại di động bật đèn flash.
Tôi nhớ điện thoại di động của cô ấy không thấm nước.
Tôi nghĩ ba người họ sẽ bắt đầu một cuộc chiến khốc liệt với con thủy quái, nhưng trước khi Triệu Nhã Thi và những người khác tiếp cận, con thủy quái đã thả tôi ra và nhanh chóng bơi đi.
Nhưng kỳ lạ hơn nữa là tôi cảm thấy mình vẫn có thể thở được trong nước.
"Hác Vận, tỉnh lại! Tỉnh lại!" Diệp Đồng tát tôi một cái.
"Tôi... Tôi..." Lời còn chưa nói ra, tôi lại bị vị cao thủ này tát một bạt tai, trước khi tôi bị nước nhấn chìm, Diệp Đồng đã tát tôi chết trước rồi.
Nhưng thật lòng tôi rất biết ơn họ, nếu không có họ, tôi nghĩ mình chết chắc rồi.