Sau khi trở về phòng, Mao Chỉ Hàm kể về những điều kỳ lạ mà chúng tôi vừa gặp phải.
Phản ứng của Diệp Đồng là nửa tin nửa ngờ, nhưng Triệu Nhã Thi đương nhiên là không tin, cô ấy cười nhạo chúng tôi nhát gan, còn nói những nội quy đó là một trò đùa.
Thực ra tôi cũng không tin hoàn toàn, nhưng những gì tôi vừa gặp phải thực sự rất kỳ lạ.
Ăn xong tôi leo lên giường ngủ sớm, có lẽ vì quá mệt nên một lúc sau tôi cũng ngủ thϊếp đi.
Cho đến khi tôi bị đánh thức bởi tiếng sột soạt.
Là âm thanh gì?
Tôi lắng tai nghe kỹ thì đó là tiếng máy giặt đang chạy, tôi nhìn đồng hồ đã 10:59 tối.
Chết tiệt!
Tôi nhanh chóng xuống giường, lao ra ban công tắt máy giặt.
Nhưng giây tiếp theo, tiếng trách mắng truyền đến.
"Hác Vận, cậu làm gì vậy? Tôi đang giặt quần áo!" Người nói là Triệu Nhã Thi.
“Nội quy thứ 2 của ký túc xá: Không được sử dụng máy giặt trong ký túc xá sau 11 giờ tối.” Mặc dù tôi có chút chột dạ khi nói ra điều này, nhưng tôi vẫn phải nói.
"Cậu bị bệnh à! Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, đó chỉ là trò đùa để dọa người thôi! Đồ ngu!"
Triệu Nhã Thi khởi động lại máy giặt.
Nhưng tôi tắt ngay.
Tôi: "Tôi là vì lợi ích của mọi người."
Thực ra, lần này là vì tôi không ưa cô ta.
Không ngờ Triệu Nhã Thi lập tức nổi giận.
"Nội quy đúng không, được, đêm nay tôi muốn phạm quy, tôi không tin người trong trường này dám động đến một sợi tóc của họ Triệu tôi!”
Cô ta bật tất cả đèn trong phòng cùng một lúc, la hét ầm ĩ , chải tóc trước gương và liên tiếp vi phạm nội quy.
Tôi muốn ngăn lại nhưng đã quá muộn.
Lúc này đã là 11:03 tối.
Tuy nhiên, mọi thứ vẫn bình thường và Triệu Nhã Thi không hề hấn gì.
"Nhìn thấy chưa! Tôi có chuyện gì không? Có người tới bắt tôi sao? Được rồi, tỉnh lại đi, đừng ngu ngốc như vậy nữa." Triệu Nhã Thi vừa mắng vừa dùng tay chỉ vào đầu tôi.
Tôi không nói nên lời.
Mao Chỉ Hàm muốn lên tiếng nói giúp tôi, cũng bị cô ta đẩy ra.
Lúc này, Diệp Đồng đi lên, một tay đỡ Mao Chỉ Hàm, tay kia cầm tay Triệu Nhã Thi, nhìn cô ta chằm chằm nói: “Ồn ào quá, cậu mà còn động tay động chân, tôi sẽ không khách sáo! "
Lời vừa dứt, tay Diệp Đồng dùng sức, Triệu Nhã Thi đau đến biến sắc.
Mặc dù Triệu Nhã Thi kiêu ngạo và hung hăng, nhưng hiện tại có vẻ như tôi cũng quá mê tín rồi.
Ngày hôm sau, mọi thứ trong ký túc xá đều bình thường.
Vì để sau này mọi người có thể hòa thuận với nhau, tôi đã chủ động xin lỗi Triệu Nhã Thi. Tôi cũng định xóa tin nhắn nội quy trên điện thoại, nhưng điều kỳ lạ là dù tôi có tìm kiếm thế nào thì tin nhắn cũng đã biến mất.
Bởi vì ngày mai trường học sẽ chính thức khai giảng, bốn người chúng tôi đã đi ngủ từ rất sớm.
Sau đó, những điều kỳ lạ bắt đầu xảy ra.
Một tiếng kêu chói tai đột nhiên vang lên.
"Aaaa!"
Theo bản năng, tôi ngồi bật dậy, xem đồng hồ thấy đã 11:01 tối.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Tôi nhanh chóng ra khỏi giường và đi ra ban công, vì âm thanh phát ra từ đó.
Nhưng những gì xảy ra tiếp theo làm tôi kinh hoàng.
Trên ban công của khu ký túc xá đối diện, một con quái vật với cái đầu to và đôi mắt như hai chiếc gương soi từ từ bò ra khỏi máy giặt, lúc này cô gái đang run rẩy vì sợ hãi và la hét không ngừng.
Giây tiếp theo, tôi không thể tin vào mắt mình.
Tôi thấy con quái vật đó há to miệng và cắn vào đầu cô gái bằng hàm răng sắc nhọn.
"Aaaaa!"
Một tiếng hét chói tai vang lên!
Con quái vật bắt đầu ăn thịt cô gái!
"Là. . . Là yêu thú đầu to!"
Tôi không biết Mao Chỉ Hàm đã đứng bên cạnh tôi từ lúc nào, Triệu Nhã Thi và Diệp Đồng cũng đi ra.
Cùng lúc đó, viên ngọc trai trên sợi dây chuyền của Mao Chỉ Hàm chuyển sang màu tím.
"Quỷ, quỷ. . . " Đúng lúc này, Triệu Thi Nhã kinh hãi kêu lên.
Tôi lấy tay bịt miệng cô ta lại!
“Sau 11 giờ tối, không được la hét trong ký túc xá, nếu không ban quản lý ký túc xá sẽ đến xử phạt.” Tôi lập tức thì thầm vào tai cô ta.
Triệu Nhã Thi chưa kịp bình tĩnh lại, một tiếng hét khác lại phát ra từ ký túc xá ở tòa nhà đối diện, và lần này tiếng hét thậm chí còn sắc bén hơn.
Tiêu rồi!
Những người ở ký túc xá đối diện lại vi phạm nội quy!
"Đám kia là gì vậy?" Diệp Đồng kêu lên.
Tôi nhìn kỹ hơn và thấy một nhóm vật thể màu đen bay vào ký túc xá từ cửa sổ và ban công.
Ngay lập tức, chúng điên cuồng cắn 3 cô gái khác trong phòng.
"Là con dơi! Đó là con dơi!" Mao Chỉ Hàm nói.
Dơi? Trường lấy đâu ra nhiều dơi thế!
Tuy nhiên, lúc này, một bóng người quen thuộc xông vào ký túc xá.
Đó là dì Mỹ! Tôi nhận ra chiếc váy của bà ta, đặc biệt là đôi ủng!
“Bà ta…bà ta không phải con người!” Mao Chỉ Hàm cầm sợi dây chuyền của mình, hai tay không ngừng run rẩy, những viên ngọc trai trên sợi dây chuyền chuyển sang màu đỏ.
"Không... không phải con người? Vậy... vậy bà ta là gì?" Tôi hỏi.
"Là..là...."
Mao Chỉ Hàm còn chưa kịp nói, bên kia đã cho chúng tôi biết câu trả lời.
Dì Mỹ toàn thân run lên, đầu quay 360 độ, mái tóc dài bị gió thổi tung, trước mắt hiện ra một khuôn mặt tái nhợt hung ác.
Đó là khuôn mặt của một người đàn ông!
Thì ra tối hôm qua chính là hắn hát ở hành lang!
Lúc này, cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao một trong những nội quy của ký túc xá nói quản lý ký túc xá có lúc là nam có lúc là nữ, và quản lý ký túc xá chỉ được đi ủng.
"Ký túc xá sau 11 giờ đêm không được la hét, vi phạm nội quy, hehehe!"
Vừa dứt lời, quản lý ký túc xá lộ ra hàm răng sắc bén, cắn vào cổ của một cô gái.
Ngay lập tức, máu bắn tung tóe.
Mao Chỉ Hàm: "Hắn... hắn là ma cà rồng!"