Vào ngày đầu tiên báo danh sinh viên năm nhất đại học, tôi được phân vào ký túc xá số 4444.
Khi tôi nhìn thấy số ký túc xá này, tôi nghĩ đến người chị họ tên Quan Tâm của mình, chị ấy nói đã từng học ở một ngôi trường ma, và còn dẫn ba người bạn cùng phòng so dũng khí với bọn yêu ma quỷ quái trong trường.
Khoác lác thật, đã là năm 2023 rồi, những câu chuyện ma cấp thấp như thế này không còn khiến người ta sợ hãi nữa.
Tuy nhiên khi bước đến hành lang ký túc xá, tôi nhận được tin nhắn trên điện thoại di động của mình.
Nội quy ký túc xá:
1. Không lấy chìa khóa màu đen.
2. Máy giặt trong ký túc xá không được sử dụng sau 11 giờ đêm.
3. Không nên chải tóc trước gương sau 11 giờ đêm, nếu đã bắt đầu thì không được dừng lại trong vòng 15 phút.
4. Sau 11 giờ đêm không được la hét, nếu không ban quản lý ký túc xá sẽ đến xử phạt.
5. Sau 11 giờ đêm, trong ký túc xá phải tắt đèn, không được để đèn sáng, nếu vi phạm sẽ bị xử phạt.
6. Không được phép ăn thịt trong ký túc xá sau 11 giờ đêm.
7. Không thể sử dụng nhà vệ sinh sau 11 giờ đêm.
8. Chỉ có quản lý ký túc xá mới có quyền kiểm tra phòng.
9. Người quản lý có khi là nam, có khi là nữ, và người quản lý chỉ đi ủng.
10. Sau 12 giờ đêm, nếu bạn nghe thấy tiếng chuông đồng ở hành lang, không cần để ý đến nó.
11. Cửa ký túc xá sẽ đóng trước 12 giờ đêm, không ai được ra vào, nếu không sẽ bị đuổi học.
Cái quái gì vậy? Đừng lấy chìa khóa màu đen? Không phải chìa khóa ký túc xá đều màu vàng và bạc sao? Chìa khóa màu đen lấy ở đâu?
Lúc này, một đoạn hí khúc được phát trên đài phát thanh.
“Chàng ở trong tim thϊếp, khi thϊếp biết đau lòng, tâm tình thϊếp ủy khuất, chàng hỡi chàng có hay, gặp rồi lại chia ly…”
Tôi nhớ đây là bài "Người đẹp khóc" trong bộ phim kinh dị "Sơn Thôn Lão Thi" mà tôi đã xem khi còn nhỏ, nhưng một vở kinh kịch như vậy sao có thể được phát trong ký túc xá?
Giọng nữ lanh lảnh, cộng thêm hành lang mờ mịt, mặc dù tôi không tin nhưng vẫn có chút rờn rợn.
May mắn thay, khi tôi đến ký túc xá đã có người ở trong phòng, tôi gặp ba người đang điền mẫu báo danh.
Khi vở hí kịch trên loa phát thanh dừng lại, ký túc xá bổng nhiên yên lặng, mấy người chúng tôi đưa mắt nhìn nhau, bầu không khí có chút cổ quái.
Mao Chỉ Hàm lúc này mới thắp mấy nén nhang, vái lạy bốn phương, lẩm bẩm một mình: “Tiểu nữ mới tới nơi này, xin các vị chớ trách phạt…”
“Mẹ kiếp, cái quái gì thế này, lên đại học rồi còn mang theo nhang hả?”
Lúc này, Triệu Nhã Thi bước tới giật lấy cây nhang trên tay Mao Chỉ Hàm, ném thẳng vào bồn rửa tay trên ban công.
“Ai cho phép cậu đốt nhang trong phòng, làm ô nhiễm không khí!” Triệu Nhã Thi trừng mắt nhìn cô ấy.
"Nhưng đây là tôn kính các loại quỷ thần......"
Mao Chỉ Hàm chưa kịp nói xong, Triệu Nhã Thi đã tức giận mắng: "Mao Chỉ Hàm, tôi cảnh cáo cậu, đồ trang điểm của tôi còn mới, nếu hỏng, cậu không mua nổi đâu! Mỹ phẩm của tôi toàn hàng hiệu nổi tiếng, cậu là cái thá gì. Nếu cậu đốt nhang làm cho nó bị hỏng, cậu đền nổi sao!”
"Nhưng vừa rồi... cái kia..." Mao Chỉ Hàm có chút kinh hãi.
Triệu Nhã Thi: "Cái đài phát thanh đó rõ ràng là dùng để trêu chọc sinh viên mới như chúng ta, đầu người óc heo!"
Tôi thấy mỹ phẩm trên bàn của Triệu Nhã Thi đều là những thương hiệu nổi tiếng thế giới, giá không hề rẻ, lớp trang điểm của cô ấy quả thực không chê vào đâu được.
Tuy nhiên, tôi không thích nhất là loại người này.
Ngay khi tôi muốn nói giúp Mao Chỉ Hàm, đột nhiên có tiếng đánh đấm vang lên bên cạnh.
Bang bang bang!
Triệu Nhã Thi: "Ai lại ồn ào như vậy!"
Cô ta định tiếp tục chửi người, nhưng khi quay lại, cô ta nhất thời không dám lên tiếng.
Tôi thấy một người bạn cùng phòng khác đánh một cái cọc gỗ, vừa cứng vừa mềm, lắc lư qua lại, tuy tôi không biết về võ thuật, nhưng tôi biết đó là Vịnh Xuân Quyền.
Tên cô ấy là Diệp Đồng, vừa nhìn đã biết là nhân vật máu mặt.
Diệp Đồng lườm Triệu Nhã Thi một cái, nói: "Từ nay về sau, chúng ta là bạn cùng phòng, không cần phải lớn tiếng như vậy."
Mặc dù Triệu Nhã Thi lộ vẻ khinh thường, nhưng cô ta không dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ Diệp Đồng.