Chương 50: Giày thêu (50)
*Từ hôm nay Y Y và A Hoặc trở thành chị em, nên mình đổi xưng hô của cả hai nhé!
……
Thẩm Hoặc lên lầu thu thập hành lý của mình, tính toán ngồi mé xe của đạo diễn Vương, đó chính là xe miễn phí đó, tội gì không ngồi.
Cậu vừa trở lại phòng mình, liền nhìn thấy Dương Y Y ngồi ở trên sô pha, biểu cảm cực kỳ ngưng trọng.
“Thẩm Hoặc em thành thật nói cho chị biết, em đã trải qua chuyện gì? Em có biết là em bị Đồng Tam hiến tế cho ác quỷ Phong Đô không? Đó là nơi kinh khủng cỡ nào em biết không?!”
Thẩm Hoặc chớp chớp mắt, khó hiểu nói:
“Không phải chỉ là nơi giam giữ lệ quỷ thôi sao?”
“Nói như vậy cũng không sai, nhưng mà tất cả quỷ quái Phong Đô giam giữ đều là không chuyện ác nào không làm, kẻ nào cũng cùng hung cực ác. Đồng Tam người này lòng dạ hẹp hòi, em năm lần bảy lượt chọc giận gã, dẫn tới gã tự lấy thân hiến tế, ác quỷ kia khẳng định là hung thần ác sát rất khó đối phó.”
Hung thần ác sát thì không có, nhưng mà tuyệt thế mỹ nam lại có một người. Thẩm Hoặc nghĩ chính mình gặp được người đàn ông tóc dài kia, liên tục cười ngây ngô.
“Thẩm Hoặc? Thẩm Hoặc!”
“ A, hả? Cái gì cơ?”
Dương Y Y nghi ngờ nói:
“A cái gì mà a, chuyện của em là như thế nào, từ vừa nãy đến giờ, vẫn luôn thả hồn bay đi đâu ấy?”
Thẩm Hoặc cười nói với cô:
“Không có việc gì, vừa nhớ tới một người khá xinh đẹp.”
Dương Y Y không được lải nhải trong lòng, loại người nào mà có thể khiến cậu giống như là hoa si thế vậy?
Bỗng nhiên, cô thấy trên cổ Thẩm Hoặc có đồ vật gì hiện lên, cô vừa định tới gần xem, đã bị một cỗ lực lượng cường đại đánh bay.
“Chị Y Y chị không sao chứ?”
“Đừng tới đây!”
Dương Y Y kịp thời dùng lụa đỏ ngăn cản năng lượng phun lên mặt, lên tiếng ngăn Thẩm Hoặc lại không để cậu tới gần.
Nhân lúc cỗ lực lượng kia còn chưa tiêu tan, cô cẩn thận cảm thụ một chút, ngay sau đó bừng tỉnh đại ngộ.
“Ha ha, chắc chắn Đồng Tam sẽ không bao giờ ngờ tới, tế phẩm gã hiến tế cho ác quỷ đã sớm thuộc về người khác.”
Ánh mắt Thẩm Hoặc sáng ngời:
“Chị Y Y, hình như chị biết người bái đường cùng em là ai phải không?”
Dương Y Y giải thích nói:
“Trên người của em có một luồng âm khí, nhưng hoàn toàn khác với âm khí bình thường. Âm khí trên người em là lực lượng âm thần thuộc về một vị có máu mặt nào đó ở Phong Đô. Mà trên sợi tơ hồng trước đây của em cũng có cỗ lực lượng này, nói vậy ở những lúc khẩn cấp, là vị đại nhân kia đã cứu em.”
Sau khi được Dương Y Y thông não, Thẩm Hoặc hiểu ra tất cả những chuyện mình trải qua lúc trước đều không phải mơ, mà là sự thật đã xảy ra. Cậu che mặt lại, gương mặt hơi hơi nóng lên.
Lúc đó cứ nghĩ là mơ, cho nên đánh bạo đùa giỡn người ta, xấu hổ chết đi được.
Thẩm Hoặc càng nghĩ càng cảm thấy mất mặt.
Tâm tính thiếu niên chưa giấu hết được cảm xúc, cho dù cậu nghĩ bản thân đã che giấu rất tốt, nhưng đối với oán quỷ mẫn cảm với lòng người như Dương Y Y, chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra ngay.
Cô dám khẳng định, Thẩm Hoặc nhất định đã gặp mặt vị đại nhân vật kia. Hơn nữa, thoạt nhìn có vẻ hai người họ ở chung rất hoà hợp.
“Nếu đầu khác của tơ hồng trên người em chính là vị đại nhân kia, thì hắn là bạn đời tương lai của em, vợ chồng bồi dưỡng cảm tình cũng là chuyện bình thường, không cần phải thẹn thùng.”
Sắc mặt Thẩm Hoặc xấu hổ, vội vàng thu thập vali hành lý, không để ý tới Dương Y Y.
Dương Y Y cười cười, không có tiếp tục trêu chọc nhóc con này nữa.
Cô lấy ra một tập tài liệu đưa cho Thẩm Hoặc.
“Chứng từ bất động sản là chị phát hiện ở dưới bàn thờ của mình, chắc là Đồng Tam lưu lại. Quỷ Thành vốn ở núi hoang rừng già, thủ tục sang tên chắc cũng đơn giản thôi. Nếu không được, chị dùng thủ thuật che mắt với nhân viên công tác là xong. Nói tóm lại, từ nay về sau, khách sạn này chính là của em.”
“Chị, chị đây là?”
Dương Y Y nói giỡn nói: “ Em đều gọi chị của tôi ngắn chị của tôi dài, chị đây cũng coi như là một nửa người nhà mẹ đẻ của em. Thân là chị gái sao có thể không đặt mua của hồi môn cho em trai chứ? Cũng không thể làm em trai của chị chịu uất ức được.”
Trong lòng Thẩm Hoặc chua xót, đôi mắt cay xè.
Nếu nói rõ, bọn họ quen biết mới được mấy ngày, còn chưa được một tuần.
“Chị, thực ra em vốn cũng không muốn……”
“Cầm, đây là em nên có được. Dù sao em không tiếp nhận thì nơi này cũng hoang phế thôi.”
“Nếu như vậy, khách sạn vẫn hoạt động như cũ, chờ sau này kiếm được tiền, em sẽ không lấy một xu, toàn bộ đều lấy danh nghĩa của chị tặng cho những đứa trẻ vùng núi không được đọc sách, chị thấy có được không?”
“Không cần dùng tên của chị, cứ nặc danh quyên tặng đi.”
Trong ánh mắt của cô hiện lên một tia hoài niệm. Thẩm Hoặc đại khái đoán được Dương Y Y đang hoài niệm ai.
Từ đầu đến cuối Chu Mộng hoàn toàn không có ý định thương tổn Dương Y Y, là Đồng Tam gây khó dễ ở giữa, mới khiến hai người bọn họ trở mặt thành thù.
“Nghe theo chị, liền nặc danh quyên tặng!”
Mưa to đã dừng lại, lúc này, từng trận gió mát thổi từ trong núi ra.
Dương Y Y cảm nhận được một dòng nước ấm trong làn gió, từ từ ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh núi. Thẩm Hoặc cũng nghe được âm thanh trên núi truyền đến.
Giữa chân trời mịt mù nở ra từng đoá mây tía.
Thanh âm kia, dường như có thể gột rửa hết thảy dơ bẩn dục niệm trên thế gian, linh hồn sạch sẽ, tinh thần sảng khoái.
Thẩm Hoặc có thể mơ hồ nhìn thấy một luồng sáng xanh sẫm hình dạng giống cánh cửa lơ lửng giữa không trung , lúc này, cánh cửa dày nặng từ từ mở ra.
Những vong hồn ngủ sâu trong núi rừng lẳng lặng bay lên.
Cảm giác nặng nề ban đầu biến mất, những linh hồn như sương trắng từ mặt đất bay tới không trung đi xuyên qua cánh cửa.
Cậu thấy những bóng trắng xa lạ đó đều đang cúi đầu về phía mình. Dương Y Y cũng phát hiện mình đang chắn trước mặt Thẩm Hoặc, vội vàng tránh ra.
Thứ này, cũng không phải là một con oán quỷ như cô có thể thừa nhận.
Thẩm Hoặc cũng muốn né tránh, lại bị Dương Y Y giữ lấy.
“Đây là những gì em nên nhận, không phải tránh.”
Thẩm Hoặc khó hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời Dương Y Y, đứng yên ở nơi đó.
……….
Lời editor: Từ ngày mai nhà dịch sẽ bắt đầu set vip nha, mười chương thu phí đầu tiên sẽ để mức phí là 150 vàng, các chương sau đó sẽ là 300v một chương (dưới 2k chữ) và 500v (từ 2k1 chữ trở lên) ạ!