Thẩm Hoặc mơ mơ màng màng tỉnh lại, phát hiện tầm mắt của mình bị một tấm lụa đỏ che mất.
Cậu muốn tháo tấm lụa ra, lại nhận thấy thân thể của mình hoàn toàn không động đậy được.
Cả người lắc lư, sờ soạng xung quanh thấy vuông vức rất giống đang ngồi bên trong một cỗ kiệu.
Không biết qua bao lâu, cậu bị người ta nâng ra ngoài, bên tai vang lên tiếng kèn xô na.
[Nhất bái thiên địa!]
Giọng nói kia vô cùng bén nhọn, khiến màng nhĩ Thẩm Hoặc sinh đau.
Cậu muốn giãy giụa, nhưng thân thể hoàn toàn không nghe sai khiến.
[Nhị bái… Nhị bái thiên địa……]
Giọng nói kia đột nhiên dừng lại, như là đang sợ hãi cái gì đó, ngay cả hô cũng hô sai rồi kìa.
Cho đến bây giờ Thẩm Hoặc vẫn còn không tim không phổi rủa xả diễn viên không đủ chuyên nghiệp.
Lúc này, cậu phát hiện thứ đang đỡ lấy mình đang ấn đầu của cậu xuống.
Thẩm Hoặc dựa vào ý thức bản thân, nhất định không chịu cúi đầu.
Mà ngay lúc hai bên đang giằng co, có cái gì đó rơi từ trong ngực xuống tay cậu.
Là bài vị Phong Đô minh chủ kia.
Giây tiếp theo, cậu bị đối phương mạnh mẽ ấn xuống mặt đất, máu từ vết thương trên ngực đúng lúc nhỏ tí tách xuống bài vị.
[Kết thúc buổi lễ…… A a a!]
Bài vị bắn ra một luồng sáng cường liệt, ngay sau đó, giọng nói kia biến thành tiếng rít chói tai tiếng.
Trước mắt tối sầm, thân thể Thẩm Hoặc không có điểm tựa ngã ngửa về phía sau, mà ngay lúc này, có người đỡ được cậu.
Cậu không nhìn thấy dáng vẻ người kia, chỉ ngửi được một mùi mực nước thoang thoáng khiến người an tâm, sau đó chìm sau vào giấc ngủ.
Thẩm Hoặc không biết mình đã ngủ bao lâu, sau khi gian nan bò dậy, nhìn thấy xung quanh đều là màu đỏ vui mừng. Trên người cậu còn mặc một bộ áo cưới đỏ chót nữa. Hình như cậu mới vừa rồi bái đường với thứ kỳ quặc nào đó.
“Ọt ọt!”
Cậu sờ sờ bụng, đói quá má ơi……
Thẩm Hoặc nhìn trái nhìn phải, thấy trên bàn có ít điểm tâm, cậu bèn đi tới cầm lên ăn thử!
Thấy hương vị không tệ lắm, cậu nhét lấy nhét để vào miệng.
Cả ngày không được ăn gì lại đánh nhau với khôi quỷ với quái vật linh tinh lâu như vậy, Thẩm Hoặc đã sớm đói đến mức da bụng dính da lưng.
Cậu ăn ngấu ăn nghiến, bởi vì điểm tâm quá khô, vừa lơ đãng đã bị nghẹn. Cậu vội vàng quơ lấy bình nước trên tu ừng ực.
Uống xong miệng còn có dư lại hương cam nhàn nhạt xen lẫn mùi rượu, vô cùng ngon!
Thẩm Hoặc vừa ăn vừa đánh giá cảnh tượng xung quanh.
Căn phòng này có phong cách cổ kính, bày biện bên trong đều là đồ sứ thi họa, toàn bộ căn phòng thoạt nhìn vô cùng xa hoa đại khí, rất có cảm giác đi vào hào môn thế gia.
Ngay lúc Thẩm Hoặc nhét điểm tâm vào trong miệng, cánh cửa phía sau lưng cậu mở ra, cậu đang ngẩn người nên không phát hiện, thậm chí bắt đầu có suy nghĩ những món đồ cổ này có thể bán được bao nhiêu tiền. Nói không chừng, cậu có thể trở thành phú ông hàng tỉ cho coi!
Khi Thẩm Hoặc nấc một tiếng, ngà ngà say nghĩ về sau cuộc sống an nhàn dưỡng lão, phát hiện có người đứng sau lưng mình.
Cậu xoay người, nhìn thấy rõ tướng mạo của người đứng ở phía sau mình.
Người đàn ông mặc thân trường bào màu son tối, tóc vừa dài vừa đen búi gọn phía sau đầu. Khuôn mặt hắn vô cùng đẹp, mày kiếm mắt sáng, ánh mắt thanh lãnh, không giận tự uy. Thậm chí chỉ cần liếc qua đã có nguồn áp lực khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Thẩm Hoặc……
Thẩm Hoặc hoàn toàn nhìn đến ngu người!
Người đàn ông trước mắt này, chính là món ngon trời ban cho cậu.
Chân Thẩm Hoặc lập tức mềm nhũn, cũng không biết là vì say hay là vì sắc đẹp làm đầu óc choáng váng. Ở giây phút cậu ngã xuống kia, mỹ nam đón được cậu.
Thẩm Hoặc ngửi được mùi mực nước nhàn nhạt quen thuộc trên người hắn, cứ như lên cơn nghiện ủn ủn cọ cọ trong lòng hắn giống chú heo nhỏ.
Người đàn ông cũng chính là Minh quân. Hắn cúi đầu nhìn người trong lòng mình, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, một đôi mắt đào hoa liếc mắt đưa tình nhìn hắn không rời mắt, trong lòng hơi hơi rung động.
Hắn thấp giọng dò hỏi người trong lòng.
“Em lấy bài vị của ta hợp táng?”
“Hở?”
Thẩm Hoặc đã say quắc cần câu. Cậu chỉ cảm thấy khi người đàn ông thấp giọng nói chuyện, lỗ tai của cậu rất ngứa, không kiềm được duỗi tay nắm lấy nó.
Minh quân khe khẽ thở dài:
“Thôi được rồi, ta đưa em trở về.”
Thẩm Hoặc lẳng lặng nắm lấy bàn tay hắn, cảm giác hơi lành lạnh. Cậu áp tay Minh quân lên mặt mình, cảm thụ cỗ lạnh lẽo kia, thoải mái than nhẹ một tiếng, hận không thể dán toàn bộ thân thể lên trên người người ta.
“Không về.”
“Em biết em đang nói gì không thế?”
Thẩm Hoặc ôm mặt Minh quân hôn bẹp một cái lên mặt người ta, xong việc còn liếʍ liếʍ môi.
“Em có thể biết tên của anh không?”
Thẩm Hoặc vô tội nhìn Minh quân.
Lúc này Minh quân đại nhân như bị điện giật, cứng đờ tại chỗ, không thể tưởng tượng nổi nhìn người trong lòng, thính tai từ từ đỏ ửng rất giống một thiếu niên ngây thơ bị đùa giỡn, Thẩm Hoặc nhìn mà ngứa cả tim.
Cậu tiếp tục hỏi tên của hắn.
Minh quân rũ mắt nhìn cậu, thấy được bàn tay cầm điểm tâm của Thẩm Hoặc.
Bàn tay của chàng trai vừa trắng vừa mềm, ngay cả móng tay cũng có màu hồng nhạt, nhìn thôi cũng thấy cảnh đẹp ý vui.
Tuy nhiên có một điểm không được hoàn mỹ, đó là lòng bàn tay cậu có một miệng vết thương chói mắt, trên đó còn tràn ra một luồng sát khí âm.
Minh quân thấy thế, ném luôn cảm giác xấu hổ ra sau đầu.
Hắn giúp chàng trai băng bó miệng vết thương trên tay, loại bỏ âm sát bên trong. Bằng mắt thường cũng có thể thấy được miệng vết thương nhanh chóng kết vảy.
Thẩm Hoặc thấy hết sức kinh ngạc, trong cặp mắt đào hoa kia đều là nỗi ngạc nhiên nói không nên lời.
“Sao, sao anh làm được thế?”
Minh quân ngẩng đầu, thấy vẻ mặt thanh niên đầy tò mò, đôi tay ôm lấy tay hắn xem xét tìm tòi.
Minh quân nói: “Muốn học không?”
Thẩm Hoặc hỏi: “Có thể học sao?”
Minh quân gật gật đầu:
“Tất nhiên là có thể học, trước nói cho ta biết em đã trải qua những gì, vì sao lại tự làm mình bị thương?”
Không nói thì thôi, vừa nhắc đến Thẩm Hoặc đã bĩu môi, cảm thấy tủi thân vô cùng.
……….
Tác giả có lời muốn nói:
Minh quân đại nhân: Chậm tí nữa là bà xã thành thân với thằng khác luôn rồi!!!