Thẩm Hoặc thoáng nhìn vết sẹo trên bụng Chu Mộng, đó hẳn là dấu vết lưu lại khi Đồng Tam mổ bụng cô nhét thứ đó vào.
Trên bụng còn có vài đường màu đen, nhìn như là mạch máu, lại giống sợi tóc.
Đột nhiên, có một đôi mắt màu nhìn thẳng vào Thẩm Hoặc cách da bụng của Chu Mộng. Chỉ một cái liếc mắt, cậu đã cảm thấy sau gáy mình đổ mồ hôi lạnh.
Thứ kia rất nguy hiểm.
“Gϊếŧ tôi! Đừng để, để thứ này ra ngoài, mục tiêu của nó là Dương Y Y! Đồng Tam đã, đã biến thành ma cọp vồ của nó, chờ đến chín tháng mười ngày, nó sẽ chui ra ngoài!”
Ma cọp vồ?
Là ma cọp vồ làm tay trong tiếp tay cho giặc sao?
Theo truyền thuyết, trong núi có một con hổ thành tinh chuyên ăn thịt người, sau đó biến hồn ma của kẻ đó thành nô ɭệ của mình, giúp mình lừa được nhiều con mồi hơn.
Vậy có nghĩa là đoàn phim của bọn cậu là con mồi bị lừa tới sao?
Thảo nào Đồng Tam lại nghĩ mọi cách thu hút đoàn phim tiến vào Quỷ Thành, thì ra là do ác quỷ sẽ nhanh chóng được sinh ra.
Hơn nữa chứng minh một điều rằng sau khi ác quỷ ra đời, sẽ cần một lượng lớn thức ăn để cung cấp năng lượng cho bản thân.
Thẩm Hoặc nói: “Nhưng mà……”
Chu Mộng nắm chặt góc quần Thẩm Hoặc, đôi mắt quỷ dị trở nên quyết tuyệt.
“Mau ra tay đi!”
Thẩm Hoặc rút ra con dao mổ heo mình vừa nhặt được, chuẩn bị chém Chu Mộng.
Chu Mộng cười nói: “ Đồ vật của người phàm không thể gây tổn thương cho nó, chỉ có sợi, sợi tơ nhân duyên trên người cậu mới có thể.”
Thẩm Hoặc rũ mắt nhìn ngón tay trống không, cậu hỏi:
“Cô có thể thấy sợi tơ hồng kia? Vừa rồi cô gọi nó là cái gì, tơ nhân duyên? Tôi ế sưng ế xỉa từ trong bụng mẹ, làm gì có mối nhân duyên nào?”
“Thật sự, là tơ nhân duyên, ngày đó khi tôi tấn công, cậu, bị nó đánh bị thương, đồng thời cũng khiến tôi khôi phục, lý trí.”
Chu Mộng không dám khẳng định đầu kia của sợi tơ nối với ai, nhưng có thể lờ mờ đoán ra, vị kia chắc chắn là một nhân vật lớn, bởi vì sợi tơ nhân duyên này trộn lẫn với lực lượng khổng lồ của Âm thần.
Chu Mộng cảm thấy mình đã tìm được ánh sáng cứu rỗi, chỉ có Thẩm Hoặc là có thể gϊếŧ chết được cô.
Đối mặt với sự mong chờ của Chu Mộng, Thẩm Hoặc cũng không nỡ cắt đứt hy vọng của cô. Nhưng mà cái sợi dây đồ chơi đó, sau lần ấy đã mất tăm mất tích không nhìn thấy nữa. Nên làm thế nào để gọi nó ra là cả một nan đề.
“Có lẽ nói cô không tin chứ thứ đồ chơi này lúc linh lúc không linh, tôi cũng không có cách nào khống chế nó.”
Nụ cười của Chu Mộng cứng đờ, hiện trường im phăng phắc. Sau đó cô bỗng nhiên phát ra một tràng cười lớn. Trong tiếng cười trộn lẫn sự mỉa mai đối với vận mệnh của mình.
“Báo ứng, đây là báo ứng.”
Sau khi nói ba chữ kia, cô cũng không mở miệng nữa.
Thẩm Hoặc có thể cảm nhận được lý trí của cô đang dần sụp đổ, có lẽ là mới vừa thấy ánh rạng đông nhưng lại bị màn đêm che mất. Cô đã không còn lý do để giữ vững lý trí.
Thẩm Hoặc nói: “Cô cũng đừng buồn, để tôi nghĩ xem nguyên nhân lúc trước nó xuất hiện là gì, chắc chắn phải có biện pháp khác.”
Lúc trước cậu gặp được Chu Mộng trong trạng thái biến dị, sau đó bắt đầu chạy trối chết. Lúc đó cô hoàn toàn đánh mất lý trí của con người, cho nên khi bị Thẩm Hoặc chọc giận hoàn toàn điên cuồng.
Một Chu Mộng trong trạng thái điên cuồng , cho dù sức lực của Thẩm Hoặc lớn đến đâu cũng không phải đối thủ của cô. Huống hồ thứ trong bụng cô cũng không phải là đồ vật gì tốt đẹp, cũng do sự ảnh hưởng của nó, mới khiến Thẩm Hoặc ăn quả đắng, suýt nữa bị nuốt chửng.
Linh quang chợt loé trong đầu Thẩm Hoặc!
Đúng rồi, là nguy hiểm!
Lúc cậu gặp phải nguy hiểm, sợi tơ hồng kai đột nhiên xuất hiện, đánh Chu Mộng biến dị phải chạy trốn. Liệu có phải khi mình gặp nguy hiểm, là có thể ép nó xuất hiện?
Thẩm Hoặc nhìn Chu Mộng kiệt sức nằm trên mặt đất, hiển nhiên hiện tại Chu Mộng căn bản không còn sức để bò dậy, vậy thì chỉ có thể tìm những người khác!
Cậu trấn an Chu Mộng:
“Cô trốn ở chỗ này, tôi đi một chút rồi sẽ về, nói không chừng còn có thể kích phát tơ hồng!”
Chu Mộng không rõ nguyên nhân, nhưng hiện tại cô đang trong trạng thái suy yếu, ngay cả nói chuyện còn không nói nên lời, chỉ có thể dùng ánh mắt đồng ý.
Trước khi ngất đi, cô ngã trên mặt đất, ánh mắt mờ mít nhìn bóng dáng Thẩm Hoặc biến mất ở chỗ ngoặt.
Lộc cộc!
Ác quỷ lăn lộn trong bụng cô, suýt nữa đạp vỡ bụng, vào giây tiếp theo nó lại khôi phục lặng im.
Thẩm Hoặc vòng tới vòng lui trong Quỷ Thành, cuối cùng về tới đại điện.
Lúc trước bọn họ quậy tung đại điện, ấy vậy mà cậu mới chỉ nói chuyện với Chu Mộng được đôi ba câu, nơi này đã lại khôi phục thành dáng vẻ trước kia, thậm chí trong điện ngoài điện đều dán chữ "Hỷ".
Trong điện treo rất nhiều đèn l*иg, trên đèn l*иg cũng dán chữ, đều là lời xin lỗi dành cho Dương Y Y, hơn nữa bên cạnh những chữ lớn còn có mấy chữ nhỏ.
“Lý Tuệ, Lý Đại Trụ, Lý Phù……"
Mỗi cái tên trên đèn l*иg đều không giống nhau. Không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là do Đồng Tam làm. Thẩm Hoặc nhìn những con chữ này trong lòng không khỏi khinh thường.
Từ những gì nhìn thấy trong ảo cảnh của Chu Mộng, Thẩm Hoặc cảm thấy trong não gã Đồng Tam chỉ toàn yêu với đương nhưng cũng chẳng đáng bao nhiêu, thích của gã dành cho Dương Y Y quá rẻ mạt, cũng vô cùng dơ bẩn.
Một hai phải chờ người chết rồi gã mới bắt đầu báo thù, vì sao không đưa Dương Y Y đi ngay từ đầu, hoặc là làm giống như bây giờ, gϊếŧ sạch dân trong thôn rồi dẫn người chạy trốn.
Còn hiện tại gã lại làm ra vẻ mình yêu Dương Y Y lắm, tự mình khiến mình cảm động.
Sau khi rời mắt khỏi đèn l*иg, cậu thấy Đồng Tam mặc hỷ phục, bên cạnh gã là Dương Y Y, chẳng qua vẻ mặt hiện tại của Dương Y Y có chút không thích hợp. Có lẽ là gã đã dùng phương pháp gì đó cưỡng ép cô.
Trên cái bàn ba chân là đồ cúng hỷ.
Bà mẹ nó, đây là muốn ép Dương Y Y gả cho gã!
Vậy chẳng phải là khiến Dương Y Y chết rồi còn bị ghê tởm chết lần nữa sao?
“Y Y, chỉ cần em bái đường với anh, sau này chúng ta sống chết không chia lìa!”
“Tôi không đồng ý!”