Dương Y Y nhìn Thẩm Hoặc nói:
“Có người đã bị Sơn Tiêu bám vào, linh hồn của bọn họ có lẽ đã bị ác quỷ cắn nuốt rồi.”
“Thích Mộng Mạn bị bám vào người!” Thẩm Hoặc nói: “Vậy người trong đoàn phim……”
Dương Y Y thở dài:
“Những người khác tôi không biết, ít nhất cô gái ở lại trong phòng cậu không có việc gì. Trước khi đi tôi có để lại một đạo quỷ khí của mình, cô ấy hẳn là không có việc gì.”
Sở dĩ không lưu lại cho những người khác, một là vì cô muốn giữ lại thực lực, tới đối kháng với ác quỷ, hai là cô thành quỷ lâu như thế, đã sớm mất đi lòng đồng cảm cùng thương hại với người khác.
Nói máu lạnh một chút, đám kia người lại không có gì quan hệ gì với cô, sao cô phải đi làm quỷ tốt?
Chẳng lẽ lại muốn tiếp tục làm thánh mẫu giống như trước khi chết? Làm người tốt, cuối cùng rơi vào kết cục chết thảm.
Cô vuốt ve vết thương trên cổ của mình, ánh mắt hiện lên một tia tăm tối.
Đã nhận được một bài học thảm thiết, cô sẽ không tiếp tục tái phạm sai lầm như vậy!
Thẩm Hoặc không biết nội tâm Dương Y Y thay đổi, hiện tại cậu chỉ lo né tránh móng vuốt quỷ.
“Phải làm sao mới xử lý được mấy thứ này, chúng nó che kín ở đây, tôi muốn đi cũng không được.”
“Xin lỗi, những lúc không nguy hiểm đến tính mạng, tôi sẽ không thể can thiệp. Chỉ cần tôi vừa ra tay, ác quỷ phát hiện ra tôi ngay lập tức!”
Chơi nhau đấy à!
Thẩm Hoặc phát điên, vớ được khúc gỗ trên mặt đất đập rụng không ít móng vuốt quỷ, dẫm lên mặt đất mềm xốp chạy về phía trước.
Chờ đến lúc vất vả đi qua khỏi khu nghĩa địa, cậu nằm trên mặt đất hoàn toàn không thể nhúc nhích.
Khi nãy cậu cầm lấy gậy gỗ đánh lên người mấy thứ kia, giống như là đánh vào đống bùn lầy, hoàn toàn kiệt sức rồi.
“Thẩm Hoặc mau nhìn đằng trước kìa!”
Giọng nói của Dương Y Y trở nên vội vàng.
Thẩm Hoặc lật đật bò dậy, cung điện trước mắt cậu biến thành hiện trường hôn lễ vui vẻ.
Dương Y Y nhìn những tấm lụa đỏ đó, cảm xúc có hơi mất khống chế, độ ấm xung quanh nháy mắt trở nên lạnh căm căm.
Thẩm Hoặc xoa xoa cánh tay:
“Cô Dương, chị có ổn không thế?”
Tiếng nói của Thẩm Hoặc dần dần kéo Dương Y Y sắp mất lý trí trở về.
Sắc mặt Dương Y Y có chút uể oải, ngay sau đó xua tay nói với Thẩm Hoặc:
"Tôi không sao.”
“Nơi này là sao?”
Dương Y Y lắc đầu:
"Tôi không biết, nhưng tôi có thể chắc chắn bản thể của tôi ở bên trong, hơn nữa khả năng cao là ác quỷ đang ẩn náu trong cung điện, cậu nhất định phải cẩn thận.”
Thẩm Hoặc vô cùng cẩn thận bước vào cửa lớn cung điện, tất cả đều là đèn l*иg màu đỏ lay động theo gió.
Giữa đám lụa đỏ, có một gương mặt kỳ quái hiện lên, chỉ trong giây lát khi lụa đỏ thổi qua, gương mặt kia lại biến mất.
Thẩm Hoặc luôn đi về phía trước, hoàn toàn không chú ý tới dị động phía sau.
……
“Ầm đùng ——”
Tiếng sấm rền vang, mưa to nên trên cửa kính tạo thành tiếng lộp bộp lộp bộp.
Màn đêm buông xuống, quái vật trong núi rừng thức tỉnh, chạy thẳng về khách sạn dưới chân núi.
Đèn l*иg có thay đổi, ánh nến bên trong biến thành đôi mắt màu đỏ tươi, không ngờ Sơn Tiêu lại ẩn náu bên trong đèn l*иg!
Chúng nó tránh thoát khỏi sự trói buộc của đèn l*иg, treo ngược trên trần nhà, bò về phía những gian phòng trên lầu.
Từng tiếng lộc cộc lộc cộc vang lên giữa hành lang.
Ổ Đồng nắm chặt dao gọt hoa quả trong tay, rúc vào một góc phòng.
Tiếng đập vửa thùng thùng vang lên, doạ cô sợ tới mức toàn thân run lẩy bẩy.
“Thẩm Hoặc, tôi là Mã Hi đây, mau mở cửa cho tôi, bên ngoài đang sợ quá, những thứ kia đuổi tới rồi, mau cho tôi vào với!”
Trong lòng Ổ Đồng vui vẻ, vội vàng buông con dao trong tay, lúc cô chuẩn bị mở cửa, đột nhiên dừng lại.
Không đúng!
Không phải chị Mã Hi vẫn còn đang bất tỉnh sao?
Bác sĩ nói, chị ấy quá mức sợ hãi nên ngất đi, trước mắt không biết lúc nào mới có thể tỉnh, cho nên kẻ ở bên căn bản không phải là Mã Hi.
Nó chỉ giả giọng Mã Hi dụ dỗ mình mở cửa cho nó!
Hơn nữa lúc gần đi Thẩm Hoặc cũng đã nói, mặc kệ bên ngoài xảy ra chuyện gì, đều không được mở cửa.
Cửa là một phương pháp phòng vệ, chỉ có trốn ở trong phòng, bọn họ mới được an toàn.
Ổ Đồng sợ tới mức vội vàng rụt tay về, tiếp tục co người ngồi trong góc.
Tiếng đập cửa thùng thùng trực tiếp biến thành tiếng tông cửa ầm ầm, một tiếng thét chói tai vang lên như muốn đâm thủng màng nhỉ.
Khó nghe đến mức Ổ Đồng phải bịt chặt lỗ tai lại.
Chờ sau khi tiếng động biến mất, Ổ Đồng mới há mồm thở dốc, lau đi mồ hôi lạnh trên mặt, dựa lưng vào tường, cố gắng vỗ về trái tim đang đập loạn xạ.
Những thứ bên ngoài thật sự quá dọa người, nếu đổi thành một người lớn tuổi e là đã sớm bị hù chết.
Cộc cộc cộc!
“Thẩm Hoặc, là tôi đây, cậu mau mở cửa, một mình tôi ở trong phòng rất sợ, cậu có thể sang ở cùng tôi không?"
Giọng nói bên ngoài kia giống hệt giọng mình.
Ổ Đồng cười lạnh vài tiếng. Nếu không phải cô đang nơi này, nghe thấy giọng nói quen thuộc như vậy, còn tưởng rằng mình có chị em song sinh đâu.
“Ổ Đồng” bên ngoài nói mấy câu, thấy người bên trong không mở cửa, liền từ gõ cửa biến thành phá.
Tâm tình Ổ Đồng cứ như cái tàu lượn siêu tốc leo lên rồi phóng xuống.
Trước mắt, cuối cùng cô cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Hoặc đoán đúng rồi, cửa là nơi bọn chúng phải dừng bước.
Chúng nó chỉ có thể vào phòng khi được chủ nhân mời vào.
Ting ting!
Thanh âm đột ngột vang lên, Ổ Đồng giật nảy mình.
Là thông báo tin nhắn trên điện thoại di động của cô, trên đó là một chuỗi số điện thoại cô chưa nhìn thấy.
[Có thể mở cửa giúp tôi được không, cửa phòng Thẩm Hoặc có quá nhiều quái vật, tôi trốn trong góc hành lang không dám đi ra!
Người gửi: Vương Bằng.]
Là đạo diễn, sao có thể chứ!
Trong lúc Ổ Đồng rối rắm có nên mở cửa cứu người hay không, tin nhắn của đạo diễn Vương lại tới liên tục.
[Bọn chúng tới rồi!]
[Tôi đã đến cửa phòng của cô, mau mở cửa!]
[Mau mở cửa, cứu tôi!]
Ổ Đồng luống cuống muốn đứng dậy, tiếng rít ngoài cửa lại đột nhiên biến mất.
Lúc này, điện thoại của cô lại có một tin nhắn khác.
[Ổ Đồng đừng mở cửa, thứ bên ngoài không phải là người!]