Toàn bộ hiện trường hôn lễ vô cùng an tĩnh, nói đúng hơn là bị nhạc cụ lưu manh kia của Thẩm Hoặc làm cho khϊếp sợ đến mức hồn bay phách lạc.
Một buổi hôn lễ tốt đẹp của người ta bị Thẩm Hoặc thổi thành kèn đưa ma, chọc trúng tổ ong vò vẽ, khiến thôn dân trong ảo cảnh nổi giận. Những thôn dân đó ngừng cười, khóe miệng hơi hơi rủ xuống, lạnh nhạt nhìn chằm chằm Thẩm Hoặc, hận không thể kéo cậu xuống đánh chết, lột da róc xương.
“Dừng lại!”
Ông chú vừa mới kêu Thẩm Hoặc thổi kèn, trực tiếp cướp mất chiếc kèn xô na trong tay cậu.
“Không phải bảo mày đừng thổi nữa sao? Mày điếc hay là mù?”
Thẩm Hoặc nhìn ông ta với vẻ mặt vô tội:
“Không phải chú bảo cháu thổi kèn sao?”
“Ngày vui vẻ, mày nhất quyết phải thổi nhạc đám ma là có ý gì hả?!”
Thẩm Hoặc nhún nhún vai, ra vẻ đáng tiếc:
"Nhưng cháu chỉ biết mỗi khúc này thôi."
Các thôn dân giật giật khóe miệng, để Thẩm Hoặc thổi nhạc cho mình nghe, đúng là tự mình chịu tội.
“Nơi này không cần mày nữa, đi tìm chỗ nào mát mẻ ngồi đợi đi, đừng cản trở chúng tao.”
Thẩm Hoặc bị đá ra khỏi dàn nhạc, đứng ở góc tường dáng vẻ rất chi là đáng thương, lại không khiến cho các thôn dân thương hại.
Sau khi thấy không ai chú ý đến mình, Thẩm Hoặc mới thu hồi biểu cảm trên mặt, âm thầm đánh giá cảnh sắc xung quanh.
Nơi này là nông thôn lạc hậu điển hình của mấy năm trước, bốn bề là núi vây quanh, cách biệt với bên ngoài. Những căn nhà xây tựa vào vách núi đều cùng một kiểu dáng vuông vức, chỉ có một con đường đi ra ngoài thôn, giữa thôn còn có một cây hòe rất lớn.
“Thôn Hoè Thụ.”
Thẩm Hoặc mặc niệm cái tên này, khi cậu đang ngẩn người, một tầm mắt âm lãnh nhìn chằm chằm vào cậu.
Thẩm Hoặc phát giác điều dị thường, không có trực tiếp đối diện với cặp mắt kia, mà làm như không có việc gì đứng giữa đám thôn dân đang khua chiêng gõ trống, dùng khoé mắt liếc về hướng vừa rồi có tầm mắt nhìn chằm chằm mình.
Là một người đàn ông rất cao và cường tráng, chắc phải cao gần hai mét.
Đôi mắt ghét cái ác như kẻ thù cứ nhìn chằm chằm cậu, giống như cậu cướp vợ của gã vậy.
Đột nhiên Thẩm Hoặc phản ứng lại, người đó không phải là hướng dẫn viên du lịch sao?
Trước đây hướng dẫn viên du lịch không phải giấu mình dưới áo tơi, thì cũng là dùng trúc mũ che khuất mặt, giấu diện mạo thật dưới bóng ma không để ai nhìn thấy.
Không ngờ tới lần này nhìn thấy gã chỉ thấy một đôi mắt rất bình thường, không có cảm giác âm trầm.
Chẳng qua khí chất trên người gã có vẻ quá non nớt…
Dường như Thẩm Hoặc nghĩ đến cái gì đó, đồng tử co rụt lại.
Cậu bước vào thế giới của ma nữ không đầu, mà nơi này chính là nơi cô ấy bị hiến tế lúc còn sống!
Hôn lễ hôm nay là ngày cô ấy phải gả cho quái vật không biết tên!
Khó trách cậu lại cảm thấy quen thuộc như vậy, những hình ảnh này không phải là hình minh hoạ trên trần nhà hay sao.
Thẩm Hoặc nghiêng đầu, nhìn thấy cửa phòng từng thấy trong bức tranh, căn phòng đó chỉ cách chỗ cậu không đến vài bước chân.
Trên cánh cửa kia dán chữ "hỉ" đỏ thẫm, màu của cánh cửa cũng là màu đen, không phải màu đỏ tươi giống như trong tranh.
Thẩm Hoặc vừa định tới gần, vai đã bị người khác đè lại. Cậu hơi liếc nhìn qua khoé mắt, là một bàn tay thô kệch do quanh năm suốt tháng làm lụng, giữa kẽ móng tay còn có một vài vết bẩn đỏ đỏ trắng trắng, còn có một mùi máu tươi nồng đậm xông vào mũi.
“Cậu muốn làm gì?”
Là hướng dẫn viên du lịch.
Thẩm Hoặc cười cười:
“Không có gì, chỉ là trông thấy cửa gỗ đang mở cho nên muốn đóng lại giùm.”
Hướng dẫn viên du lịch chặn trước mặt cậu, duỗi tay đi đóng cửa, nhưng lúc cửa sắp khép lại, gã lại do dự.
Trong mắt hiện lên một tia giãy giụa, bị Thẩm Hoặc nhìn ra.
Chẳng qua, cuối cùng hướng dẫn viên du lịch vẫn đóng cửa lại.
Cánh cửa màu đen kẽo kẹt một tiếng vô cùng nhẹ nhàng, nhưng hướng dẫn viên du lịch như là hao hết trăm cay ngàn đắng mới khép lại được.
Gân xanh trên tay nổi lên dưới làn da, thoạt nhìn có vẻ dữ tợn.
Hướng dẫn du lịch đặt tay trên cửa, há mồm thở dốc.
Tuy rằng không có nhìn thấy mặt cô dâu, nhưng là từ hành động của hướng dẫn viên du lịch có vẻ như gã biết điều gì, nhưng cuối cùng vẫn là lựa chọn im lặng.
Bữa tiệc kết hôn vẫn cử hành theo lẽ thường.
Trong yến hội, các thôn dân tràn đầy tươi cười, kèn nhạc vui mừng, ẩn giấu bên trong lại có một chút bi thương.
“Hì hì!”
Mấy đứa trẻ chạy qua người Thẩm Hoặc, cố ý đυ.ng phải cậu, còn lè lưỡi làm mặt quỷ với cậu.
Sau khi chạy đến một góc, bọn trẻ còn líu ra líu ríu.
“Hôm nay cô giáo Dương phải gả cho thần tiên làm vợ rồi!”
“Nói bậy! Rõ ràng Đại Ngốc muốn lấy cô giáo Dương làm vợ, cố ý nói là thần minh đón dâu.”
“Tiểu Bàn Tử, sao mày lại biết?”
“Là bà nội nói cho tao nghe."
“Tiểu Bàn Tử, bà nội mày đã chết từ lâu rồi, làm sao mà nói cho mày được?”
“Ha ha ha ha ha!
“Kẻ lừa đảo, Tiểu Bàn Tử là kẻ lừa đảo!”
Một đám trẻ con lăn vào đánh nhau, lúc Thẩm Hoặc vừa định dời mắt sang chỗ khác, đột nhiên thấy tay của mấy đứa trẻ kề sát trên trán Tiểu Bàn Tử, móng tay trở nên vừa dài vừa nhọn giống một lưỡi dao mỏng, xé toạc lớp da của cậu nhóc xuống.
Tiểu Bàn Tử vẫn còn sống, cả người đỏ hồng, như một con khỉ thịt bị tróc da.
Những đứa khác cầm da của nó vung vẩy chơi đùa, mà Tiểu Bàn Tử cũng đi theo sau bọn chúng như không có việc gì, cứ như kiểu việc thiếu một tấm da cũng chẳng ảnh hưởng gì đến nó.
Bọn trẻ tay trong tay hát đồng dao.
“Lột da hắn, làm áo đèn, lấy xương hắn, làm cái khung, kết đèn l*иg!
Lột da của bạn, thay áo của tôi.
Đưa cô gái nhỏ đi lấy chồng.
Nàng gả cho cái gì?
Gả cho ác quỷ mặc da người nha.
Y nha y nha……Hì hì hì hi ——”