Sau Khi Thành Thân Cùng Phong Đô Đại Đế Tôi Nổi Tiếng Rồi!

Chương 21: Giày thêu (21)

Lời hướng dẫn viên du lịch nói quá mức quỷ dị, khiến hiện trường trở nên tĩnh lặng.

Đạo diễn Vương chỉ cảm thấy những lời này của hướng dẫn viên du lịch rất kỳ quái, nhưng ông ấy chỉ cần người không có việc gì là được, ít nhất bản thân sẽ không phải gánh tội danh liên quan đến mạng người.

Vương Bằng không để bụng chuyện này, thế nhưng người nói vô tâm người nghe cố ý. Ông ấy không cảm thấy có vấn đề gì nhưng những nhân viên công tác khác thì lại không như vậy.

Hiện trường vô cùng yên tĩnh, nhân viên công tác hai mặt nhìn nhau. Những chuyện quái gở trước đó đã khiến mọi người khϊếp sợ, lại thêm mấy lần nữa, bọn họ chẳng còn tâm tư đâu mà quay với chả chụp.

Hơn nữa, nếu không phải vì tiền lương đạo diễn trả khá cao, bọn họ cũng sẽ không mạo hiểm tới chỗ u ám như quỷ Thành này.

Nhà bọn họ trên có già dưới có trẻ, vì kiếm tiền trang trải cuộc sống, cộng thêm lời đảm bảo không có bất cứ nguy hiểm nào của cấp trên, nên họ mới đến đây.

Hiện tại hay rồi, vừa tiến vào buổi tối đầu tiên đã gặp quỷ không nói, ngay cả khách mời cũng không phải là người, bọn họ còn quay cái quần què gì nữa?

Giữ mạng mới là điểm mấu chốt, nhất là những nhân viên công tác té xỉu lúc nãy, sau khi bọn họ tỉnh lại, câu đầu tiên thốt ra là "khách sạn có quỷ!".

"Quỷ! Thực sự có quỷ!"

Sắc mặt người nọ trắng bệch, thuật những gì mình nhìn thấy:

"Tôi thấy thứ đó, cả người đen nhánh treo ngược trên trần nhà, từng đôi mắt màu đỏ như máu, cái cổ dài giống như rắn quấn lấy chúng tôi. Chúng nó còn cười với tôi, trong miệng phun ra nước bùn tanh hôi. Chúng nó nói chúng nó rất đau, bảo tôi cứu bọn chúng."

Nhân viên công tác miêu tả rất rõ ràng, thậm chí ngay cả trên mặt người nọ có mấy cái nốt ruồi cũng có thể nhớ mồn một.

"Là những thôn dân đó, nhất định là bọn họ tới lấy mạng!"

“Tôi không muốn chết, tôi còn một nhà già trẻ cần chăm lo!”

"Tiền của ông tôi không lấy nữa, tôi phải về nhà!"

……

Một người nói mình gặp quỷ thì đó chính là lấy cớ trốn tránh trách nhiệm, nhưng một đám người nói mình gặp quỷ đòi mạng, vậy thì thành chuyện lớn.

Thật sự gặp quỷ thì còn cần gì tiền nữa, giữ được mạng của mình là tốt lắm rồi!

Hướng dẫn viên du lịch nói người từ dưới núi đi xuống thì không còn là họ nữa, ngoại trừ quỷ ra thì còn có thể là cái gì?

Những lời nói này của gã đã đặt một mầm mống nghi ngờ trong lòng mọi người, thế nên khi thấy Thẩm Hoặc bước từ trên lầu xuống, người trong đoàn làm phim sẽ vô thức đề cao cảnh giác, sợ Thẩm Hoặc sẽ đột nhiên biến thành quái vật dữ tợn nào đó.

Đó cũng là nguyên nhân dẫn tới việc hiện tại mọi người chia ranh giới với Thẩm Hoặc và Ổ Đồng.

Tuy rằng mấy người họ ai bận việc nấy, nói nói cười cười, thế nhưng chỉ cần một trong hai người Thẩm Hoặc bước qua ranh giới, bọn họ sẽ nhìn chằm chằm cho đến khi hai người trở về vị trí cũ.

Thẩm Hoặc nghe xong chuyện xưa, tiếp tục uống sữa.

Cậu cảm thấy sữa bò bên trong khách sạn rất ngon, không nhịn được uống hết ngụm này đến ngụm khác, trên miệng dính một vòng râu bạc ngớ ngẩn, nhưng lại không khiến người ta chán ghét, ngược lại còn cảm thấy đáng yêu.

Ổ Đồng nhớ tới con mèo mập lông xù nhà mình nuôi, cố gắng đè bàn tay đang ngứa ngáy của mình xuống.

"Tôi nói này cậu Thẩm, cậu cũng phải nói gì đi chứ? Hiện tại chúng ta chính là dị loại trong mắt mọi người đó! Những quái vật kia đã khó đối phó lắm rồi, lại còn cái đám người xem chúng ta là kẻ địch này nữa, hai mặt giáp địch không dễ chơi tí nào."

Thẩm Hoặc bình tĩnh, nhàn nhạt nói:

"Sợ cái gì, có vài người còn đang sợ gấp mấy lần chúng ta kia kìa."

Thẩm Hoặc mới vừa nói xong, gã cơ bắp đối diện cậu không chịu nổi nữa, uy hϊếp tổ đạo diễn thả anh ta đi.

"Tôi nói tôi không làm nữa, tôi phải đi về, nếu không tôi liền đi báo cảnh sát mấy người cầm tù tôi!"

Sắc mặt anh ta tái nhợt, thoạt nhìn còn đáng sợ hơn mấy người bị coi là quái vật trong miệng bọn họ.

Nhưng mà…

Thẩm Hoặc nhìn ánh mắt gã cơ bắp, hình như anh ta ở đối diện phòng cậu?

Ổ Đồng ngã ở trước cửa phòng bọn họ lớn tiếng kêu cứu, anh ta không hề bước ra, Thẩm Hoặc còn cho rằng anh ta thật sự đã ngủ rồi.

Có điều nhìn dáng vẻ chột dạ trốn tránh này của anh ta là đủ hiểu rằng anh ta không hề ngủ, chỉ là trốn ở trong phòng không bước ra cứu người.

Thẩm Hoặc cũng không trách anh ta không cứu người, dù sao thì mạng sống chỉ có một, ai sẽ liều mạng mình để cứu một người xa lạ. Cũng không chỉ riêng anh ta mà cả những khách mời khác ở lầu hai nữa.

Thẩm Hoặc uống sữa bò, lại nhét một miếng xíu mại vào trong miệng, híp mắt hưởng thụ.

Phó đạo diễn hết lời khuyên nhủ:

"Tả Trường, bây giờ không phải là lúc ồn ào, đừng nói cậu muốn rời khỏi, chúng tôi cũng muốn đây. Nhưng mà tối hôm qua mưa quá lớn, núi đất sạt lở chặn mất đường quốc lộ, bây giờ kể cả có liên hệ với đội cứu viện cũng phải mất một khoảng thời gian…"

"Núi đất sạt lở? Vì sao núi lại sạt được?"

Tả Trường không thể tin tưởng nắm vai phó đạo diễn chất vấn.

Sức lực của Tả Trường rất lớn, phó đạo diễn chỉ cảm thấy hai cánh tay mình đau buốt từng trận, vô cùng tức giận nói:

"Buông tay!"

Mọi người vội vàng kéo Tả Trường ra.

Đạo diễn Vương vốn luôn im lặng đột nhiên hỏi:

"Tả Trường, tối hôm qua cậu gặp cái gì?"

Sắc mặt Tả Trường trắng bệch ngã ngồi trên mặt đất giống như cà tím phơi sương. Anh ta không để ý đến lời nói của đạo diễn Vương, chỉ tự lẩm bẩm trong miệng:

"Không có đường? Vì sao lại như vậy chứ? Tôi không muốn ngốc tại chỗ này! Tôi phải rời đi!"

Tả Trường đứng lên đυ.ng phải tay cầm sữa của Thẩm Hoặc, trực tiếp lao ra ngoài.

"Ôi cái người này…"

Ổ Đồng còn chưa nói xong, Tả Trường đã chạy ra khỏi cửa.