Thẩm Hoặc lấy một vài công cụ tiêu độc trong vali ra tự xử lý vết thương. Trước đây lúc luyện tập cậu thường xuyên bị thương cho nên lúc nào cũng mang theo dụng cụ y tế bên mình.
Lần này đến đây, trên hợp đồng cũng đã in đậm rằng sẽ không biết bên trong có mối nguy hiểm nào tiềm ẩn hay không, vậy nên cậu không chỉ mang theo hộp đồ dùng y tế, mà còn đem theo một số dụng cụ cứu hộ khẩn cấp. Chỉ hy vọng sẽ không phải dùng đến mấy thứ đó, nếu không, chưa nhận được một trăm vạn, xác cậu đã lạnh rồi.
Có một vài người có khi còn vui mừng đến mức nhảy Disco trên phần mộ của cậu, nếu vậy cậu có chết cũng không nhắm mắt nổi.
Thẩm Hoặc dùng nước sát trùng khử độc trên ngón tay, một trận đau đớn nóng rát ập đến. Có điều sau khi trải qua xử lý, ngoài việc ảnh hưởng đến hoạt động của ngón tay, cũng không đến nỗi đau như vậy.
Ngón tay chỉ là vết thương nhỏ, cái eo già của cậu mới là nơi nghiêm trọng nhất. Lần đầu tiên Thẩm Hoặc có cảm giác cái eo không còn thuộc về mình nữa.
Vừa rồi khi eo đυ.ng đến góc giường, cậu cảm thấy nội tạng của mình đã hoàn toàn lệch khỏi vị trí ban đầu. Nếu thêm một lần nữa e rằng sẽ trực tiếp thăng thiên.
Thẩm Hoặc đỡ eo cẩn thận ngồi trên sofa, thấy trên bàn trà có nước liền muốn rót cho mình một cốc.
Kết quả… Lệ rơi đầy mặt.
Cậu hoàn toàn không cong lưng xuống được!
Không uống được nước, Thẩm Hoặc chỉ có thể nằm trên sofa suy nghĩ. Tuy rằng ma nữ không đầu dường như không có ý định làm hại đến cậu, nhưng “cô ấy” vừa xuất hiện lại tạo thành đủ mọi chuyện nối tiếp, cuối cùng người bị hại vẫn là cậu.
Thẩm Hoặc thay mình vốc một nắm nước mắt chua xót.
Hơn nữa nhiều người như vậy, vì sao ma nữ không đầu lại cứ nhắm tới cậu không buông, còn cho cậu xem bức tranh vẽ bản thân?
Rốt cuộc là có ý gì?
Hiện tại trong đầu cậu là một cuộn len rối, không suy nghĩ được cái gì cả.
Chẳng lẽ là muốn tìm người vẽ tranh sao?
Có phải người nọ biết thân phận của ma nữ không đầu?
Hoặc là cái chết của “cô ấy” có quan hệ mật thiết với người vẽ tranh?
Thoáng chốc, trong đầu Thẩm Hoặc hiện lên vô số hình ảnh, tất cả đều là đôi giày thêu màu đỏ, ma nữ không đầu, cùng với khách sạn quỷ dị khác thường. Nghĩ tới nghĩ lui, Thẩm Hoặc quyết định ngày mai phải đi hỏi ông chủ khách sạn, xem người này có quan hệ gì với ma nữ không đầu hay không.
Mà khi cậu vừa suy nghĩ thông suốt, thời gian tưởng như dừng lại lại một lần nữa khởi động, mang âm thanh bên ngoài trở về với thế giới của cậu.
“Rầm rầm!”
Bên ngoài hành lang có tiếng bước chân chạy vội kèm theo tiếng kêu cứu mạng hoảng hốt, Thẩm Hoặc: “......”
Chẳng lẽ bây giờ một đám đều không ngủ được hay sao?
Mới tiễn đi một kẻ lại đến một kẻ khác, không chịu thôi chứ gì?
Thẩm Hoặc phát cáu, cậu quyết định không để ý tới âm thanh bên ngoài, đỡ eo mình nằm lên giường, nhắm mắt ngủ.
Mới qua nửa phút…
“A a a, có quỷ! Cứu mạng!”
Đây là giọng nói của con gái, mỗi một tiếng kêu đều vô cùng thảm thiết. Không biết là cô ấy thấy thứ, gì liệu có phải là cái thứ mới vừa rồi tới gõ cửa phòng Thẩm Hoặc hay không?
Tuy rằng Thẩm Hoặc không nhìn thấy hình dáng thứ kia, nhưng mà nghe tiếng cô gái kêu thảm như vậy, chắc chắn là thứ đó không đẹp đẽ gì cho cam.
Điều khiến cậu thật sự cảm thấy nghi ngờ là, các phòng xung quanh đều gần nhau như vậy, theo lý thuyết, khi có động tĩnh lớn thế này, không có khả năng không phát hiện ra.
Thẩm Hoặc không tin dưới tiếng kêu thảm thiết như vậy, nhóm người này còn có thể ngủ được, chẳng lẽ lại ngủ sâu như thế?
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, tiếng kêu của cô gái nhỏ dần, giọng cũng đã khàn đi, có lẽ đã không còn sức kêu nữa. Sau đó chỉ nghe được có tiếng cọ xát bên ngoài, giống như cô gái đang bò trên mặt đất, tiếng động này là tiếng quần áo ma sát với sàn nhà gây ra.
Thẩm Hoặc lăn lộn trên giường giống như bánh quẩy.
Không phải cậu thờ ơ lạnh nhạt, mà là cậu sợ tiếng kêu bên ngoài kia là do thứ đó phát ra, mục đích là để dụ dỗ người khác ra mở cửa.
Nếu cậu ra mở cửa chẳng phải là đi chịu chết hay sao?
“Cứu, mạng…”
Thẩm Hoặc có thể cảm nhận được tiếng của cô gái bên ngoài đang dần nhỏ xuống, dường như đã sắp chết.
Két!
Cửa phòng mở, ánh đèn trắng xóa chiếu vào hành lang, xua tan một phần đen tối.
Ánh mắt cô gái tuyệt vọng nhìn khuôn mặt khủng bố tươi cười quái dị đang dần ghé sát vào mình. Một khuôn mặt đỏ như máu thịt dán sát vào làn da của cô, cô có thể ngửi được hơi thở thứ kia phát ra.
Đó là mùi hôi thối của xác chết!
Cô cảm thấy bản thân sắp chết rồi, đột nhiên đại não cảm nhận được một cơn đau bén nhọn, là thứ kia đang vuốt ve làn da của cô. Nó dùng móng tay sắc nhọn đâm vào người cô, ý đồ xé mở làn da, chui vào thân thể của cô.
Nó muốn túi da này!
Cô gái bị chính suy nghĩ của mình dọa ra một thân mồ hôi lạnh.
Đúng lúc này, có một luồng ánh sáng chói mắt hiện ra.
Cô chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, hành lang đen tối khủng bố biến thành bóng đèn dây tóc sáng choang. Cô vô thức chớp chớp đôi mắt, lại bị một tầng sương mù mênh mông tràn ra ngăn cản.
“Không sao chứ?”
Một giọng nam trong trẻo dễ nghe vang lên bên tai. Đôi mắt vốn tan rã một lần nữa lấy lại tiêu cự, cô thấy một khuôn mặt xinh đẹp động lòng người.
Cô nhận ra cậu ấy, đó là thanh niên xinh đẹp bị mọi người cô lập ở trên xe, tên cậu là Thẩm Hoặc.
Nhìn đôi mắt đầy quan tâm của Thẩm Hoặc, cô cảm thấy áy náy thậm chí là là châm chọc. Rõ ràng lúc đó bản thân cô lựa chọn thờ ơ lạnh nhạt người ta, thế nhưng đây lại chính là người duy nhất giang tay ra cứu mạng cô.
“Cảm, cảm ơn!”
“Không có việc gì thì tốt rồi. Có thể cử động không?”
Thẩm Hoặc để cô hoạt động tay chân một chút, tay thì không có việc gì, nhưng chân phải dường như đã bị gãy xương. Khó trách cô ấy phải bỏ trên mặt đất.
“Có lẽ là gãy xương rồi, tôi giúp chị băng bó đơn giản lại một chút.”
Rầm!
Thẩm Hoặc vừa mới định đi tìm thứ gì đó cố định chân của cô gái lại, ngoài cửa đã truyền đến những tiếng đập thùng thùng. Cậu chỉ có thể tạm thời dùng bàn trà để giữ cửa.
Lúc đẩy bàn trà, eo Thẩm Hoặc co rút một trận khiến vẻ mặt cậu hơi vặn vẹo. Vất vả lắm mới giữ được cửa, Thẩm Hoặc thở dài một hơi.
Hầy! Cậu có thể nhìn ra được bản thân mình là mệnh lao lực.
Một phút cũng không được nghỉ ngơi!