Sau Khi Thành Thân Cùng Phong Đô Đại Đế Tôi Nổi Tiếng Rồi!

Chương 10: Giày thêu (10)

Thẩm Hoặc bị chính tưởng tượng của mình làm tức cười. Tưởng tượng thì nghe có vẻ khôi hài thật đấy, nhưng trong hiện thực thì kinh dị vô cùng.

Thứ ngoài cửa có lẽ bị Thẩm Hoặc chửi ngu người, ngốc nửa ngày không thấy động tĩnh. Thẩm Hoặc đứng dậy, bước ra sờ soạng công tắc đèn trên tường, bàn tay lại sờ được một một thứ vừa trơn mịn vừa lạnh lẽo, xúc cảm truyền đến dường như là đang sờ vào da người.

Da đầu Thẩm Hoặc nháy mắt nổ tung, lập tức rụt tay về, muốn vồ lấy chiếc điện thoại mở đèn pin xem vừa rồi mình sờ trúng cái gì. Chỉ là khi con người đang trong trạng thái sợ hãi cao độ, chân tay không còn hoạt động theo ý mình nữa.

Lạch cạch!

Điện thoại rơi xuống đất phát ra tiếng kêu thanh thúy.

Thẩm Hoặc đành phải ngồi xổm xuống sờ soạng tìm điện thoại, vất vả lắm mới tìm được, lúc cậu ấn mở màn hình, một đôi giày thêu bay lơ lửng ngay trước mắt cậu, tơ lụa đỏ trên nút giày phất phơ rủ xuống che khuất ánh sáng trên màn hình.

Thẩm Hoặc bị ma nữ không đầu đột nhiên xuất hiện dọa giật nảy mình, ngồi phệt xuống bên cạnh mép giường, phần eo đúng trúng góc nhọn của thành giường, một cơn đau buốt truyền từ eo đến đỉnh đầu.

Cậu đau đến mức tràn ra nước mắt sinh lý, trong lúc nhất thời không thể ngồi thẳng người được.

Bà nó, đau chết mất!

Cậu có cảm giác nửa thân dưới không thuộc về mình nữa rồi.

Lúc này ma nữ không đầu đang bay lơ lửng giữa không trung lại do dự không dám tới gần, hình như “cô ấy” đang chột dạ?

Thẩm Hoặc cho rằng nhất định cậu đã đau đến chết lặng rồi sinh ra ảo giác, làm sao quỷ lại có khả năng chột dạ được.

Độ ấm trong phòng chưa từng dừng lại sau khi ma nữ xuất hiện, càng ngày càng hạ thấp, những gia cụ gần đó đã bị bao phủ một lớp băng mỏng.

Màu trên đôi giày thêu càng lúc càng đỏ, màu đỏ đậm dần dần biến thành chất lỏng màu đen u ám, nhỏ giọt từ mũi chân xuống mặt đất.

“Tí tách!”

Máu tươi nhỏ giọt trên sàn nhà lạnh băng, không kết thành băng mà tạo thành một vũng nước nhỏ.

Từng giọt từng giọt không ngừng nhỏ tí tách.

Thẩm Hoặc đỡ eo mình chậm rãi dựa vào mép giường, thở hổn hển mấy hơi. Cậu bỗng cảm nhận được nhiệt độ lạnh lẽo trong phòng, lúc này mới nhớ ra trong phòng còn có một lệ quỷ.

Cậu khó khăn dịch chuyển hai bước chân lết cái thân thể tàn tạ rời xa ma nữ không đầu, tới một khoảng cách mà cậu cho là an toàn.

“Chị gái này, người hại chị cũng đâu phải là tôi, sao chị cứ ám tôi hoài thế?”

Thần kinh căng thẳng cực độ, tim đập như điên, không có bệnh cũng sắp thành bệnh đến nơi.

Ma nữ nâng ngón tay sơn màu đỏ lên chỉ vào bức tranh trên tường.

Trong phòng vô cớ nổi lên một trận gió lạnh.

Lạnh đến thấu xương.

Bức tranh vẽ đôi giày thêu đỏ tự động bay đến chỗ Thẩm Hoặc, sau đó, móng tay màu đỏ chỉ vào người cậu.

Vẻ mặt Thẩm Hoặc nghi ngờ:

“Chị muốn thông qua bức tranh này nói điều gì với tôi sao?”

Nói xong, cậu vỗ vỗ đầu: “Xin lỗi, tôi quên chị không thể nói chuyện.”

Thẩm Hoặc nhặt bức tranh lên. Vừa chạm vào giấy vẽ, cậu khẳng định bức tranh giày thêu này sử dụng chất liệu giấy khá tốt.

Khi cậu còn đang làm thuê cho người ta, công việc nào cũng làm, trong đó có cả tranh thủy mặc.

Mà bức tranh này, hắn là loại giấy sinh tuyên loại một. Loại giấy này thấm hút cực kỳ tốt, đạt tới hiệu quả nước khô mực nét, có thể thấy được người vẽ bức tranh là dân trong nghề.

Có điều, hành vi của người này có hơi biếи ŧɦái. Vẽ cái gì không vẽ, lại vẽ một đôi giày thêu.

Hở?

Trong đầu Thẩm Hoặc chợt lóe tia sáng:

“Bức tranh này vẽ chị…”

Cậu cầm bức tranh đối chiếu với đôi giày trên chân ma nữ, lúc này, cậu đã bất chấp việc người trước mặt này là quỷ.

Cẩn thận so sánh, không bỏ qua một chi tiết nhỏ nào.

So sánh xong Thẩm Hoặc chậc lưỡi.

Giống y hệt!

Người vẽ bức tranh này là loại người gì? Tại sao lại vẽ đôi giày thêu đỏ giống hệt đôi trên chân ma nữ không đầu vậy?

“Chị gái, sao chị lại chết vậy?”

“U…...”

Ma nữ không đầu phát ra tiếng rít thê lương.

“Rầm!”

Cửa sổ bị gió bật mở, đập vào mặt tường phát ra tiếng động cực lớn.

Phòng bị gió lớn quét qua, toàn bộ gia cụ đều đổ liểng xiểng.

Thẩm Hoặc không khỏi bám chặt mép giường, sợ mình bị gió thổi bay lên như diều.

“Vừa rồi vẫn còn tốt mà, sao tự nhiên lại tức giận như vậy?”

Phụ nữ đúng là động vật thay đổi thất thường. Cậu âm thầm lảm nhảm trong lòng.

Lúc này gió quá lớn, Thẩm Hoặc không mở nổi mắt. Cậu nắm chặt cuộn tranh, dùng cánh tay chắn trước mắt. Không biết qua bao lâu, ngọn gió kỳ quái dừng lại, ma nữ trước mắt đã sớm không còn bóng dáng, chỉ có đống gia cụ ngã trái ngã phải chứng minh vừa rồi không phải ảo giác của cậu.

Thẩm Hoặc bật đèn lên, một lần nữa đóng cửa sổ lại.

“Ái da!”

Khi cậu đóng cửa không cẩn thận bị vết nứt bên mép cửa sổ cứa một cái. Máu trên đầu ngón tay ứa ra, nhỏ giọt ra ngoài cửa sổ.

Lúc này Thẩm Hoặc mới phát hiện phía trước cửa sổ phòng mình có một cây cổ thụ khô héo.

Nương theo ánh đèn trong phòng nhìn ra, cây cổ thụ này rất lớn, chiều cao đã vượt quá số tầng lầu của khách sạn, đâm thẳng lên trời, giống như một ngọn núi lớn cao chót vót giữa màn đêm đen nhánh.

Nhưng mà kỳ lạ thật, vì sao lúc mới vào phòng, cậu không phát hiện bên ngoài cửa sổ có một cái cây khô lớn như vậy nhỉ?

Trong lòng Thẩm Hoặc hoang mang, nhưng cũng chỉ liếc mắt nhìn thêm một lần nữa rồi đóng cửa sổ lại.

……

Một tòa cung điện vô cùng lớn, dáng vẻ âm trầm trang nghiêm, được xây dựng trên một mảnh đất toàn xương trắng.

Bên trong ngọn lửa màu xanh lục âm u là từng nhà giam sắt vững chắc. Nơi đây là nhà giam ác quỷ, mỗi khi ngọn lửa liếʍ qua, ác quỷ liên tục kêu gào, tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp không gian âm trầm.

Một cây cổ thụ vô cùng lớn đang dần khô héo đứng sừng sững ở trung tâm cung điện, một vài chiếc lá khô rơi xuống, trong đó có một chiếc lá cẩn thận theo gió lạnh bay tới một nơi xa hoa bên trong cung điện.

Trên đại điện, một người đàn ông tuấn mỹ vô song đang ngồi ngay ngắn, ánh mắt lạnh lùng, hay nói đúng hơn là không có tình cảm, giống như một phi tượng thần minh nghiêm nghị trang trọng.

Tay phải hắn đang nâng bút, viết gì đó.

Lúc này hắn dừng bút lại, duỗi tay đón lấy chiếc lá khô vàng kia.

Tử khí âm trầm trên lá khô dần dần biến mất, từng sợi gân lá nổi lên ánh sáng vàng lay động như ảo như mộng, có một giọt máu đỏ tươi nằm ở giữa.

Ngón tay khớp xương rõ ràng của người đàn ông chọc nhẹ giọt máu kia một cái.

Máu tan rã, đồng thời bộc phát một luồng ánh sáng màu đỏ chói mắt, hóa thành một sợi tơ hồng bay về phương xa.

Nhìn tơ hồng dính trên đầu ngón tay mình, ánh mắt vốn lạnh lùng của người đàn ông càng thêm lạnh, ngón tay siết chặt một góc của lá khô, cứ như muốn bóp nó thành bột phấn luôn vậy.

Giữa cung điện trống trải vang lên một giọng nói không rõ là vui hay giận.

“Tơ nhân duyên…”