Hôn Trộm Hoa Hồng

Chương 9: Bạn

Bên trong Nhà Ngói không lớn nhưng bố trí lịch sự tao nhã, trong đó hoa cỏ um tùm.

Quanh sân nhà dựng rất nhiều giá gỗ, phía trên bày đầy bình gốm với những tạo hình khác nhau.

Lục Giác cũng không biết mình đã đắc tội ông cụ Cung như thế nào, tuy rằng nể mặt Tống Chiết Ý, không đuổi anh đi nhưng vẫn mặt nặng mày nhẹ với anh.

Ngay cả khi anh khiêm tốn nói ra ý đồ đến đây lần này, ông cụ cũng chỉ chậm rãi uống trà, không mặn không nhạt ném xuống một câu: “Hôm nay không buôn bán, lần sau cậu lại đến hẹn trước đi”.

Còn thiếu chút nữa thì đem mấy chữ “Tôi không thích cậu” khắc ở trên mặt.

Lục Giác bỗng cảm thấy buồn cười.

Tống Chiết Ý và ông cụ Cung không hổ là hai ông cháu, ngay cả yêu ghét cũng rất nhất trí.

Tống Chiết Ý nhìn không nổi nữa, lên tiếng thuyết phục: “Ông ngoại, ông châm chước một chút đi, anh ấy... Bình thường anh ấy bề bộn nhiều việc lắm.”

Cung đại sư hừ một tiếng: “Chẳng lẽ ông không bận chắc.”

Tống Chiết Ý: “...”

Tống Chiết Ý không biết ông ngoại rốt cuộc bị làm sao nữa.

Tuy rằng tính tình ông cụ không phải ôn hòa hiền lành, thái độ đối với người ngoài đều nhàn nhạt nhưng ít nhiều cũng giữ phép lịch sự.

Nhưng bây giờ thật sự không xem Lục Giác ra gì.

“Nếu ông cụ Cung không tiện, vậy để lần sau cháu lại tới thăm.”

Lục Giác cũng không muốn Tống Chiết Ý khó xử, cười yếu ớt nói lời tạm biệt.

Lúc xoay người muốn đi, Tống Chiết Ý đột nhiên gọi anh lại.

“Lục Giác, anh đợi một lát.”

Lục Giác dừng bước, chỉ thấy Tống Chiết Ý ghé vào bên tai ông cụ Cung thì thầm, sắc mặt rất nghiêm túc, lông mi khẽ chớp, ngoan ngoãn quá thể.

Mà sắc mặt ông cụ Cung cũng dần dần thay đổi, nhìn anh một cái, mang theo vẻ phức tạp.

Lúc Tống Chiết Ý đứng thẳng dậy, còn khẽ lắc lư cánh tay ông cụ Cung.

Ông cụ Cung hừ nhẹ một tiếng, nói với Lục Giác: “Cậu ở lại đi.”

Lục Giác nhướng mày, tràn ngập hứng thú nhìn Tống Chiết Ý.

Muốn biết cô nói cái gì, mà có thể làm cho ông cụ Cung cố chấp thay đổi ý định.

Tống Chiết Ý lại tránh né ánh mắt của anh.

“Anh muốn làm kiểu gì, mau cho ông ngoại xem thử.”

Lục Giác lấy ảnh chụp ra, đưa bằng hai tay cho ông cụ Cung.

“Làm phiền ông xem thử có thể làm được hay không?”

Ông cụ Cung nâng chén trà lên, dùng nắp trà hất bọt nổi lên, không thèm nhìn: “Không cần nhìn, có đồ sứ nào mà ta không làm được.”

Tống Chiết Ý sợ Lục Giác khó xử, đưa tay nhận lấy, nhìn thoáng qua ảnh chụp.

Điều đầu tiên nhìn thấy là đứa trẻ xinh đẹp đang ôm đồ sứ.

Cặp mắt hoa đào nhìn chăm chú, khóe miệng khẽ nhếch, thoạt nhìn cũng rất kiêu.

Tống Chiết Ý liếc mắt một cái đã nhận ra đây là Lục Giác khi còn bé, tầm mắt cô lưu luyến ở trên gương mặt đứa trẻ một lúc, mới chuyển tầm mắt lên nhìn bình sứ.

Ảnh cũ đã lâu, nhưng vẫn có thể nhận thấy bình sứ hai quai này vô cùng đẹp.

Tống Chiết Ý mơ hồ cảm thấy đã từng nhìn thấy ở đâu đó rồi.

Nhưng đồ sứ đều giống nhau, cô cũng không nghĩ nhiều.

Lại đem tầm mắt rơi xuống mặt đứa bé.

Lúc này, ông cụ Cung lại lên tiếng.

“Ý Ý, khi cháu còn bé cũng đã theo ông học tập, việc kéo phôi tạo hình này giao cho cháu vậy, để ông ngoại xem thử kiến thức cơ bản của cháu có còn không?”

Tống Chiết Ý đột nhiên ngẩng đầu lên.

Sau khi xác nhận ông ngoại không nói đùa, cô hơi xấu hổ nhìn Lục Giác.

Anh đặc biệt chạy tới Nhà Ngói, muốn làm một cái bình sứ, hiển nhiên vật này đối với anh có ý nghĩa không hề bình thường. Tay nghề của cô đã bỏ bê lâu rồi, làm sao có thể làm được.

“Thôi ạ, cháu không quen tay, sợ làm không tốt.”

“Lo lắng cái gì, không phải còn có ông ngoại của cháu ở đây sao, yên tâm làm đi.”

Tống Chiết Ý dùng ánh mắt hỏi Lục Giác, Lục Giác mỉm cười: “Vậy làm phiền cô Tống rồi.”

Ông cụ Cung dặn dò xong, dường như không muốn nhìn Lục Giác thêm nữa, bưng chung trà vào phòng riêng ở phía đông ngủ trưa.

Tống Chiết Ý trực tiếp dẫn Lục Giác đến phòng làm việc phía tây.

Một gian phòng rộng hình dạng dài hẹp, trên tường làm đầy giá gỗ, trưng bày rất nhiều đồ gốm sứ xa hoa.

Trên mặt đất còn đặt rất nhiều lọ ngói bùn chưa có men màu.

Trong phòng đặt một cái ròng rọc kéo phôi.

Tống Chiết Ý giới thiệu với Lục Giác: “Đây là phòng nặn phôi, bên cạnh còn có một lò nung. Tôi phải ở đây nặn phôi trước, anh có yêu cầu gì cứ nói cho tôi biết.”

Lục Giác thu hồi tầm mắt khỏi đống đồ sứ rực rỡ muôn màu kia: “Không có yêu cầu gì đặc biệt, càng giống trong ảnh càng tốt.”

Lục Giác cũng không cưỡng cầu.

Dù sao trên đời này không có thứ gì có thể hoàn toàn giống nhau.

Chỉ có một góc chụp, còn bị cơ thể của bé Lục Giác che khuất hơn phân nửa, đúng là không thể nhìn ra nguyên dạng.

Tống Chiết Ý ngước mắt nhìn anh: “Cái này rất quan trọng với anh sao?”

“Ừ, quan trọng, là quà sinh nhật tặng cho ông nội tôi.”

Thấy Tống Chiết Ý nhíu chặt mày lại, Lục Giác lại an ủi: “Nhưng cô cũng không cần căng thẳng, cứ thuận theo tự nhiên là được.”

Tống Chiết Ý gật đầu, trịnh trọng hỏi: “Ảnh chụp này đúng là mờ quá, tôi cần biết kích thước cụ thể của đồ sứ, cùng với một số chi tiết, anh có ảnh chụp rõ ràng hơn không?”

Chỉ có một bức ảnh này.

Thời gian cái bình sứ này bị hư đã quá lâu, Lục Giác cũng không nhớ rõ chi tiết. Nên trực tiếp gọi điện thoại cho ông Lục, bảo ông nói với Tống Chiết Ý.

Điện thoại được kết nối, giọng nói tràn đầy năng lượng của ông cụ Lục liền truyền đến: “Alo, nhóc thối, có chuyện gì vậy?”

Tống Chiết Ý hơi khựng lại, nhỏ giọng nói: “Thưa ông, cháu không phải Lục Giác ạ.”

Đầu kia yên lặng vài giây, sau đó dùng một giọng điệu dịu dàng, hoàn toàn khác với vừa rồi để hỏi Tống Chiết Ý, giống như lo sẽ dọa cô sợ.

“Cô bé, cháu là bạn gái của Tiểu Giác sao?”

Tống Chiết Ý sửng sốt.

Lục Giác ở bên cạnh nghe được, hơi nhíu mày, không ngờ ông cụ phát rồ như vậy, thấy là con gái thì liền đoán lung tung.

Sợ Tống Chiết Ý lại tiếp tục dè chừng anh, Lục Giác nhận điện thoại từ tay Tống Chiết Ý: “Ông nội, không phải, đừng đoán lung tung.”

Vừa nói, vừa ra hiệu cho Tống Chiết Ý, trước khi ông cụ lại nói ra những lời quá đáng, cầm điện thoại đi vào trong sân.

Các loại hoa trong sân đang nở rộ dưới ánh mặt trời ấm áp, Lục Giác đứng trong cảnh xuân, thỉnh thoảng bất lực mà day trán.

Cho tới bây giờ chưa từng thấy biểu tình bất lực như vậy của anh.

Lục Giác trong trí nhớ của Tống Chiết Ý, luôn tự tin chói mắt, giống như chưa từng có chuyện gì có thể làm khó anh.

Thu hồi tầm mắt, thở ra một hơi thật sâu, Tống Chiết Ý lấy bùn đất ở trên bàn lớn ra và bắt đầu nặn. Nặn đều bùn đất, đẩy bọt khí trong đất ra, nặn bùn là bước cơ bản nhất, cũng là bước quan trọng nhất.

Ảnh hưởng trực tiếp đến mức độ tinh tế của gốm sứ sau này.

Một lát sau, cửa vang lên tiếng bước chân.

Tống Chiết Ý không ngẩng đầu.

Lục Giác đi tới bên cạnh cô, thân hình cao lớn ngăn cản nửa tia nắng chiếu từ cửa sổ vào, sau đó bàn tay với xương khớp sắc nét của người đàn ông, đưa điện thoại di động tới trước mặt cô.

“Cô thỏ, đây là ảnh gốc.”

Bởi vì xưng hô này lại được xuất hiện một lần nữa, khiến trái tim bỗng run rẩy.

Mặt Tống Chiết Ý nóng bừng, nhỏ giọng nói “Đừng gọi tôi như vậy”, sau đó dùng khăn ướt lau tay, rồi mới nhận lấy.

Trên điện thoại di động là một bức ảnh vẽ tay.

Trên ảnh là bức tranh bình hoa hai quai được vẽ tay, có đủ các góc độ, còn đánh dấu kích thước. Mang đến cảm giác của bức tranh cổ điển.

Hơn nữa có thể thấy được người vẽ tranh vẽ rất giỏi.

“Đây là bản thảo thiết kế bình hoa trước đây, cứ làm theo cái này là được.” Lúc Lục Giác nói chuyện, Tống Chiết Ý nhìn thấy trên màn hình điện thoại di động thỉnh thoảng có tin nhắn hiện ra.

Tống Chiết Ý dời mắt đi, trả di động lại cho anh: “Anh gửi hình cho tôi đi, như vậy thuận tiện...”

Nói được một nửa, cô đột nhiên ngừng lại.

Làm vậy giống như cô thay đổi thủ đoạn, muốn xin phương thức liên lạc của anh vậy.

Lục Giác ấn mấy cái trên điện thoại, đưa giao diện quét mã đến trước mặt cô: “Tôi có vinh hạnh được thêm wechat của cô Tống không?”

Tống Chiết Ý chậm rãi lấy di động ra, thêm wechat của Lục Giác.

Rất nhanh Lục Giác đã gửi ảnh chụp cho cô, cô cho rằng như vậy là kết thúc, bỗng sau đó có một câu hiện lên.

Lục Giác: [Tống Chiết Ý, bây giờ chúng ta có thể xem là bạn không?]

Tống Chiết Ý ngẩng đầu nhìn Lục Giác, anh cúi đầu, đang nhìn di động, dường như đang chờ câu trả lời của cô.

Cô cúi đầu gõ chữ, tay hơi run.

Z. Y: [Có]

Sau đó, cất điện thoại vào túi tạp dề, Tống Chiết Ý không nhìn Lục Giác nữa, mà chuyên tâm nhào bùn.

Thật ra nhịp tim đã sớm loạn đến không còn hình dáng.

Sự tồn tại của Lục Giác quá mạnh mẽ.

Cho dù khi còn bé bị giáo viên gọi tên, đọc bài văn tiếng Anh mà cô không thích nhất, cô cũng chưa từng căng thẳng như vậy.

Tống Chiết Ý khẽ cắn môi dưới, cố gắng bình tĩnh nói: “Nơi này cứ giao cho tôi, để làm xong gốm sứ cần một khoảng thời gian, đến lúc đó tôi sẽ thông báo cho anh.”

Ý nghĩa của câu này là anh có thể đi rồi.

Nhưng Lục Giác không đi, còn dựa vào cái giá ở bên cạnh, hứng thú nhìn động tác của cô.

Lần đầu tiên Lục Giác nhìn thấy gốm sứ ra đời, cảm thấy rất thú vị.

Nhìn đám bùn nâu sẫm kia, dường như ở dưới tay cô càng lúc càng trở nên mềm mại, giống như hòa làm một thể với mấy ngón tay nhợt nhạt của cô.

Đen trắng tương phản, mang đến tác động cực lớn cho thị giác.

Đúng thật, tầm mắt dần dần từ cục bùn trong tay cô chuyển đến trên người cô.

Vì không muốn làm bẩn quần áo, cô mặc tạp dề màu trắng gạo, lúc cúi đầu, một sợi tóc lòa xòa cứ lắc lư ở trước mặt.

Có chút chói mắt, trên bàn tay Tống Chiết Ý đều là bùn, thỉnh thoảng dùng khuỷu tay cọ ra sau tai. Khuôn mặt trắng nõn cọ đến mức dính bùn nhưng không lâu sau, tóc lại rơi xuống.

Lục Giác nhìn thấy mà trong lòng ngứa ngáy, muốn trêu chọc cô nhưng cũng biết như vậy không thích hợp.

Anh suy nghĩ một lát, liền nói: “Để tôi thử xem.”

Hiện giờ trên thị trường cũng có rất nhiều xưởng thử nghiệm làm gốm, Tống Chiết Ý cho rằng Lục Giác cảm thấy hứng thú, liền nhường bàn điều khiển cho anh.

Nhìn anh với đôi mắt hạnh ươn ướt.

“Cũng tốt, nếu là quà sinh nhật tặng ông cụ, tự mình tham gia vào quá trình chế tác càng có thành ý hơn.”

“……”

Lục Giác sửng sốt.

Thật ra anh cũng không có ý nghĩ này.

Nhưng đề nghị này của Tống Chiết Ý cũng không tệ, vốn dĩ bình gốm trước kia đã vỡ nát, làm thêm một cái cũng không thể có được ý nghĩa tương tự. Vậy không bằng trao cho cái bình sứ này một ý nghĩa mới.

Anh nhìn về phía Tống Chiết Ý, càng cảm thấy cô gái này khiến người ta phải yêu mến.

“Nhưng tôi không biết làm, còn phải phiền cô dạy cho tôi.”

Lục Giác mỉm cười vén ống tay áo lên, đám bùn còn dính nhiệt độ cơ thể của Tống Chiết Ý, học theo cách làm của Tống Chiết Ý vừa rồi mà tiếp tục nắn.

Tống Chiết Ý liếc mắt nhìn thấy vết sẹo ở trên cánh tay anh.

Cô nhanh chóng dời tầm mắt, thỉnh thoảng chỉ điểm cho Lục Giác một số mấu chốt.

Lục Giác nghĩ đến lần đó ở trên xe buýt, Tống Chiết Ý dạy mình buộc Hán phục, đột nhiên cười khẽ. Hình như anh thật sự có duyên với thỏ con này.

Thật ra có thể làm bạn bè cũng khá tốt.

Nụ cười cực kỳ từ tính ấy tiến vào ốc tai, làm gương mặt Tống Chiết Ý cũng có chút nóng.

Cho dù có nhắc nhở bản thân phải giữ khoảng cách với Lục Giác như thế nào, cơ thể vẫn không có sức chống cự với giọng của anh.

“Tôi ra ngoài rửa tay.”

Tống Chiết Ý bỏ lại câu nói này, vội vàng đi tới bên bồn rửa tay ở trong sân, vặn mở vòi nước, rửa bàn tay đang dính bùn.

Thời gian cô rửa tay có hơi lâu, cho đến khi tay bị nước giếng lạnh lẽo rửa đến thấm lạnh một mảng, cảm thấy khí lạnh, mới xoay người trở về.