Chương 1: Hồ ly tinh
Cuối xuân, công viên đầm lầy Bắc Thành.
Cẩm Tâm Tú, một studio Hán phục, đang tất bật chụp ảnh sản phẩm mới.
“Hạ Thành nhìn bên này.”
“Chị Sảng, tóc của người mẫu bị rối rồi, chị giúp cô ấy chỉnh lại đi.”
Mọi người đều lắng nghe cô gái mảnh khảnh cầm máy ảnh SLR nói, hiện trường rất trật tự.
Sau khi có được thành phẩm, mọi người trong studio Cẩm Tâm Tú đều hết lời khen ngợi tác phẩm mới của Tống Chiết Ý.
Cảm giác bầu không khí rất tuyệt, nó ở cấp độ có thể sử dụng trực tiếp mà không cần chỉnh sửa.
Nhưng Tống Chiết Ý không hài lòng.
Cô cau mày suy nghĩ một chút, sau đó từ trong hộp đạo cụ lấy ra một tấm lụa gấm màu trắng, quấn quanh mắt của nữ người mẫu, nói sẽ chụp lại shoot hình này.
Đây là lần đầu tiên nữ người mẫu hợp tác với Cẩm Tâm Tú, thấy nhϊếp ảnh gia mặt còn non nên không hợp tác cho lắm.
“Chụp lại? Vừa rồi cô làm cái gì? Nếu biết sẽ dùng cái này, tôi còn tốn công trang điểm làm gì chứ!”
Tống Chiết Ý hơi mím môi, còn đang suy nghĩ nên trả lời thế nào, nam người mẫu Hạ Thành đã nóng nảy buông lời trách móc.
“Chúng ta đang chụp Hán phục, chụp để tôn lên Hán phục, chứ không phải đặc biệt làm nổi bật cho gương mặt của cô.”
Hơn nữa, nhϊếp ảnh Chiết Ý luôn chụp ảnh theo hướng cải thiện mọi thứ tốt nhất có thể, trước khi chụp cô không biết điều đó sao!!!”
Người mẫu nữ kinh ngạc.
Cô ta thực sự không biết cô gái trẻ lanh lợi mềm mại trông giống như một thực tập sinh này lại là nhϊếp ảnh gia nổi tiếng trong giới Hán phục.
Vô số cặp mắt mỉa mai nhìn cô ta chằm chằm, cô ta bỗng xấu hổ, không có đường lui.
Tống Chiết Ý nhìn nữ người mẫu cười cười, thuận miệng nói: “Tôi chỉ cảm thấy như thế này sẽ càng tốt hơn, chúng ta cứ thử đi.”
Người mẫu nữ đỏ mặt gật đầu, có chút cảm kích cô gái vì cô đã hóa giải sự khó xử.
Sau khi bộ ảnh mới được chụp xong, nữ người mẫu bước đến với thái độ nhún nhường hơn hẳn: “Ờ... Tôi có thể xem thành phẩm không?”
Tống Chiết Ý trực tiếp đưa laptop cho cô ta: “Tôi thấy đẹp hơn bộ trước, tôi rất thích, cô xem thử đi.”
Nữ người mẫu cẩn thận so sánh hai bộ ảnh.
Hít vào một hơi.
Hiệu quả không chỉ là tốt hơn.
Mặc dù trước đó cô ta có thể lộ mặt, nhưng so với bộ có tấm lụa trắng che mặt thì cảm giác bầu không khí thua xa.
Đột nhiên, hiểu tại sao Tống Chiết Ý lại nổi tiếng trong giới Hán phục.
Bộ sau cực kỳ cao cấp.
Sau khi nữ người mẫu rời đi, Tống Chiết Ý uống nước để làm dịu cổ họng khô khốc, dựa vào táng cây chọn ngẫu nhiên một vài bức ảnh rồi gửi cho Hứa Chân.
“Chị Chân Chân, xem thành phẩm đi.”
Hứa Chân là bà chủ của Cẩm Tâm Tú.
Ba năm trước, Hứa Chân thành lập Cẩm Tâm Tú, một thương hiệu Hán phục, cô ấy đã hoàn thành việc tạo mẫu trang phục nhưng chưa tìm được nhϊếp ảnh gia ưng ý. Mà lúc đó Tống Chiết Ý tình cờ chụp một bộ ảnh có tên là “Cái Bóng” ở nước ngoài, khi cô ấy đang đi du học và nhận được giải.
Hứa Chân tình cờ nhìn thấy nó, rất thích ánh sáng và câu chuyện ở trong bức ảnh, cho nên đã liên hệ với Tống Chiết Ý.
Ông nội của Tống Chiết Ý là một thợ gốm nổi tiếng, từ nhỏ đã mưa dầm thấm lâu, nên cô rất thích văn hóa truyền thống Trung Quốc, thời đại học cô cũng chọn chuyên ngành ngôn ngữ Trung.
Hai cái vô cùng ăn ý với nhau.
Tống Chiết Ý trở về Trung Quốc sau khi kết thúc một năm làm sinh viên trao đổi tại Đại học London, bên cạnh giờ học cũng giúp Cẩm Tâm Tu chụp hình.
Vốn dĩ ban đầu chụp ảnh chỉ là sở thích nhưng nhân cơ hội này, sau khi tốt nghiệp, hầu hết các sinh viên khác đều gia nhập xã hội, chỉ có cô được nhận vào Đại học Bắc Thành với tư cách là sinh viên tốt nghiệp chuyên ngành đồ họa trực quan.
Lần này, Hứa Chân muốn chụp hán phục mới của mùa này theo chủ đề “Nhu”, nhưng vào buổi trưa cô ấy lại phải ra sân bay đón người nên đã giao lại mọi việc cho Tống Chiết Ý.
Vẫn còn bộ Hán phục cuối cùng cần chụp, các bộ phận đều đang bận rộn chuẩn bị, Tống Chiết Ý ngồi dưới táng cây để lên ý tưởng cho bộ ảnh tiếp theo, nhưng có vẻ rất thư thái.
Hạ Thành thay một bộ Hán phục cột chéo màu xanh dương của nhà Đường rồi đi tới, ngồi xuống bên cạnh Tống Chiết Ý, tung tay áo bào rộng lớn của mình, bắt đầu cợt nhả với cô.
“Tống Tống, em có thấy tôi giống như Vương gia bá đạo trong tiểu thuyết mà tất cả phụ nữ đều đòi sống đòi chết vì tôi không.”
“Bớt xem tiểu thuyết cẩu huyết đi.”
Tống Thiết Y đưa tay sửa lại nếp gấp của vạt áo Hán phục, còn nói: “Cẩn thận một chút, nhàu nát thì không đẹp đâu.”
Rất gần.
Hương thơm nhàn nhạt và tươi mát xâm nhập vào khoang mũi.
Rất thơm.
Hạ Thành đột nhiên im bặt.
Người trước mắt có đôi mắt hạnh nhân trong veo, làn da trắng như sứ mịn màng đến mức không nhìn thấy lỗ chân lông, trông có vẻ trong trẻo, thoạt nhìn không được coi là mỹ nhân, nhưng càng nhìn càng thấy thoải mái.
Hạ Thành có chút xao động, ho nhẹ một tiếng: “Tống Tống, em còn chưa có bạn trai đúng không, em xem... Em xem tôi thế nào?”
Đối diện với màn tỏ tình bất ngờ, Tống Chiết Ý cũng không có phản ứng mạnh mẽ, đôi mắt hạnh trong vắt sáng ngời nhìn chằm chằm Hạ Thành một lúc lâu, mới nghiêm túc hỏi: “Cậu trưởng thành rồi?”
Hạ Thành bị làm nhục, tức giận nói: “Năm nay tôi hai mươi rồi! Là đàn ông trưởng thành!”
“… Ồ.”
“Ồ cái gì mà ồ, em cũng chỉ lớn hơn tôi hai tuổi.” Dù sao, Hạ Thành cũng quyết định dốc hết toàn lực: “Em nói đi, có muốn bạn trai nhỏ vừa ngọt vừa mặn không.” Tống Chiết Ý bị chọc cười, thanh âm nhẹ nhàng mềm mại: “Xin lỗi, tạm thời tôi không muốn yêu đương.”
Hạ Thành nhìn thẳng vào mắt cô, cậu ta được phát thẻ người tốt rồi sao?
Cậu ta sửng sốt nửa phút, nhún vai, thở ra một hơi dài, không cam lòng nói: “Tôi như thế này mà em còn từ chối, có phải em là cô gái sắt thép không?”
Hàng mi dày của Tống Chiết Ý khẽ rung, nụ cười nhạt nhòa: “Không phải, tôi cũng từng có người mình thích.”
Từ “Từng” này rất sống động, lòng hiếu kỳ của Hạ Thành lấn át đi phiền muộn: “Sau đó thì sao.”
Tống Chiết Ý cầm máy ảnh đứng dậy, nhàn nhạt nói: “Không có sau đó.”
Khi công việc kết thúc, chiều tà chỉ còn lại một tia nắng, Hứa Chân gọi điện đến.
Tống Chiết Ý bắt máy, tiếng piano êm dịu và tao nhã truyền đến tai trước, sau đó là giọng nói ngự tỷ của Hứa Chân.
“Thỏ à, chị đã xem ảnh rồi, rất tuyệt. Chị có linh cảm rằng đợt bán trước lô Hán phục của chúng ta sẽ bùng nổ sau khi bộ ảnh được phát hành.”
Dáng dấp của Tống Chiết Ý trông lanh lợi, nói chuyện cũng nhỏ nhẹ nên người nhà gọi cô là thỏ. Một lần bị Hứa Chân nghe thấy, cũng từ đó mà gọi theo.
Tống Chiết Ý mím môi cười ngượng ngùng: “Chị thích là được.”
“Chị vẫn luôn thích tác phẩm của em, cực kỳ sống động.”
Sau khi nói chuyện với Hứa Chân, cô đột nhiên nghe thấy một giọng nam mơ hồ đang hỏi: “ Ai là thỏ? Bạn trai?”
Hứa Chân trả lời: “Bạn trai của em mới tên Thỏ ấy.”
“Em không có bạn trai.”
Giọng nói lười biếng của người đàn ông hòa vào tiếng đàn piano, trong một khoảnh khắc, Tống Chiết Ý cảm thấy giọng nói của anh cũng được chơi trên piano, nghe rất kiêu ngạo.
Tống Triết Di xoa xoa lỗ tai.
Suy nghĩ bất chấp, có phải giọng nói hay đều giống nhau cả không.
Hứa Chân: “Thỏ à, em nói chuyện với hồ ly tinh này mấy câu đi, để cho cậu ấy xem em có phải đàn ông không.”
Lúc nghe được ba chữ hồ ly tinh này, Tống Thiết sững sốt một chút.
Lần nữa nhớ đến Lục Giác.
Sau một hồi ầm ĩ, giọng nói của “Hồ ly tinh” vang lên bên tai: “Thỏ?”
Trái tim cô nhảy dựng lên.
Những ngón tay đặt trên đầu gối như sém bị cháy, hơi cong lên.
Nghe gần như vậy, lại càng giống hơn.
“Là. . . Là tôi.”
Người bên kia không nói chuyện, chỉ có tiếng hít thở.
Nghĩ đến việc người đàn ông trong điện thoại nghi ngờ giới tính của cô, Tống Chiết Ý đột nhiên nói: “Tôi là phụ nữ.” “
“Ừm, có thể nghe ra.”
Người đàn ông bị chọc cười.
Tiếng cười lười nhát và dòng điện cùng nhau chảy vào tai cô, nhảy múa điên cuồng trên dây thần kinh thính giác của cô.
Lỗ tai của Tống Chiết Ý đột nhiên ửng đỏ.
*
Ở sân bay lúc chạng vạng, ánh hoàng hôn cuối cùng bị mây xám nuốt chửng.
Qua cửa sổ kính thủy tinh sát đất màu xanh lam của quán cà phê, Lục Giác ngắm nhìn sự luân chuyển của sớm chiều, rồi kết thúc cuộc điện thoại.
Anh đưa điện thoại di động cho Hứa Chân, người đang khoanh tay trước ngực nhìn anh, đôi mắt hoa đào hơi mỏng cong lên ý cười: “Không ngờ lại là một cô gái, giọng nói còn khá mềm mại.”
Hứa Chân phớt lờ anh, cúi đầu nhìn tin nhắn Tống Chiết Ý gửi đến.
Z. Y: [Chị Chân Chân, người đó là ai vậy]
Hứa Chân cảm thấy hơi kỳ lạ, đây là lần đầu tiên cô ấy thấy Tống Chiết Ý quan tâm đến người khác. Nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ xem như tán gẫu.
Hứa Chân: [Em trai chị]
Tống Chiết Ý không có trả lời.
Hứa Chân cất điện thoại đi, liếc nhìn từ trên xuống dưới người đàn ông đang nhàm chán nghịch bình hoa cát tường trên bàn.
“Chị nghe chị gái em nói, em nhảy núi không thành công khiến tay bị gãy à.”
Lục Giác khoan thai dựa vào thành ghế, cằm hơi hơi nâng lên, lộ ra đường viền quai hàm rõ ràng lưu loát.
“Chị em thật giỏi tung tin đồn nhảm. Em là đi leo núi. Còn cánh tay—”
Anh liếc nhìn tay trái, thản nhiên nói: “Bị thương nhẹ, nhưng hiện tại đã đỡ hơn nhiều rồi.”
Đổi sang bài piano khác, từ thư giãn trở nên hùng dũng, Hứa Chân nhấp một ngụm cà phê, rõ ràng không tin: “Phải không?”
Lục Giác: “Chị có muốn em cởi ra cho chị xem để chứng minh không?”
Hứa Chân cười nhạt, kɧıêυ ҡɧí©ɧ nói: “Cởi đi.”
Lục Giác nhướng mày nhìn cô ấy, trong mắt hiện lên tính hiếu thắng mãnh liệt.
Anh cười khẩy, ngón tay với khớp xương rõ ràng bò lên cổ áo sơ mi màu sọc đen.
Anh chậm rãi cởi chiếc cúc áo màu xám bạc thứ ba, tiếp tục chuyển sang chiếc cúc áo tiếp theo mà không hề thay đổi sắc mặt.
Cô bé ở bàn bên cạnh đang bí mật chụp ảnh Lục Giác há hốc mồm, làm đổ ly cà phê của cô ấy.
Hứa Chân khẽ tặc lưỡi.
Để tránh bị đưa tin lên mạng xã hội, cuối cùng cô ấy cũng lên tiếng ngăn Lục Giác lại.
Điện thoại di động trên bàn reo lên, có tin nhắn đến.
Lục Giác cài khuy áo rồi tùy tiện liếc nhìn, nhưng anh không ngờ Hứa Chân lại không hề che giấu thông tin, nhìn thấy một dòng chữ nhanh chóng nhấp nháy trên giao diện.
Z. Y: [Chị Chân Chân còn có em trai à]
Không hiểu sao Lục Giác lại cảm thấy giọng điệu mềm mại này chính là thỏ con vừa nãy.
Anh mỉm cười.
Thầm nghĩ tên là thỏ, cho dù đó là con người hay động vật, sự tò mò cũng rất mạnh mẽ.
Hứa Chân nhấc điện thoại lên trả lời: [Em trai khác cha khác mẹ]
Hứa Chân là bạn thân của Lục Du, chị gái của Lục Giác.
Cũng không khác em trai ruột là mấy.
So với Lục Du, một người chị nghiêm khắc, Lục Giác lại càng nghe lời cô ấy hơn.
Cho nên, lần này khi Lục Giác trở về Trung Quốc, chú Lục sợ anh không về nhà, lại đột ngột chạy đến nơi hoang dã kỳ quái gì đó, rồi lại ngã bị thương chỗ nào, vì vậy mới bảo cô ấy mau chóng đến sân bay cướp người.
Hứa Chân luôn chu đáo trong công việc, sau khi bắt được ai đó, cô ấy gói ghém gửi về nhà họ Lục.
Xe của Hứa Chân là xe kiểu nhỏ, Lục Giác ngồi ở ghế phụ, không thể duỗi dài đôi chân.
“Mọi người đang xem em là tù binh sao?”
“Ừ.” Hứa Chân khởi động xe: “Nếu như em lại có hành động gì, tốt nhất nên chờ chị giao đến tay chị gái ruột của em đã, tránh liên lụy đến chị.”
Lục Giác cười gằn, ánh mắt rơi vào đồ trang trí trên xe, là một cái lọ thủy tinh nhỏ hình bầu dục có nhét một cuộn giấy màu vàng ở bên trong.
Anh đưa tay ra nghịch một chút.
“Đây là cái gì?”
Hứa Chân liếc nhìn: “Đừng đυ.ng vào, đó là bùa cầu duyên chị gái em cho chị đấy.”
Lục Giác sửng sốt, nghi hoặc nói: “Chị em?”
“Đúng vậy, chị gái có gương mặt tổng tài lạnh lùng của em.” Hứa Chân trêu ghẹo, sau đó liếc nhìn cái lọ thủy tinh hơi lắc lư: “Nghe nói anh rể của em trước khi gặp được chị em đã xin tấm bùa này, cho nên chị em cũng cho chị một cái.”
Lục Giác đỡ trán.
Anh đã biết Lục Du được hai mươi ba năm, chị ấy luôn là người rất lý trí, có thể nói là một AI sống. Loại chuyện bùa cầu duyên, giống như một thiếu nữ này lại xuất hiện trên người chị ấy khiến anh thấy thật vi diệu.
Quả nhiên, cái gọi là hôn nhân tình yêu thật đáng sợ, có thể khiến một người trở nên không giống mình.
Cũng may, anh chưa bao giờ quan tâm đến những điều hão huyền đó.
So với cái gọi là tình yêu “Ngọt ngào”, anh khao khát tự do hơn.
Nửa giờ sau, đến biệt thự của nhà họ Lục.
Vừa bước vào nhà, Lục Du cũng không hỏi gì, chỉ đưa một ánh nhìn lạnh như băng đến, làm sống lưng của Lục Giác phát run.
Ngay sau đó Lục Du lấy ra một cái bình thủy tinh quen thuộc đưa cho anh.
Anh hít một hơi thật sâu, nhận lấy, nói với giọng điệu cà lơ phất phơ: “Chị, so với bùa cầu duyên, e là em cần bùa bình an hơn.”
Lục Du hừ một tiếng: “Em chỉ cần kiểm soát chân của em, không chạy đến mấy nơi xó xỉnh nguy hiểm nữa thì sống đến một trăm tám mươi tuổi cũng không thành vấn đề.”
Hứa Chân ở nhà họ Lục giống như nhà của mình, nghiêng ngả trên ghế sô pha nghe Lục Du giáo huấn Lục Giác, lấy điện thoại ra muốn gửi bao lì xì đến cho nhóm bạn làm việc cực khổ cả ngày nay.
Mở điện thoại ra, mới phát hiện một loạt cuộc gọi nhỡ.
Linh cảm của cô ấy thấy có gì đó sai sai.
Nhấp vào nhóm làm việc, quả nhiên vô số ảnh chụp Hạ Thành được chuyên viên ánh sáng cõng trên người bất ngờ xuất hiện trước mắt.
Khi nhận được cuộc gọi từ Hứa Chân, Tống Chiết Ý đang ở trong bệnh viện, gặp bác sĩ để kiểm tra xương đùi của Hạ Thành.
Người đàn ông trưởng thành 20 tuổi ôm lấy chuyên viên ánh sáng cao lớn thô kệch khóc lóc nước mắt nước mũi giàn giụa, gào khóc kêu lên.
Khung cảnh thật sự hỗn loạn không chịu nổi.
Tống Chiết Ý bước ra khỏi phòng chẩn đoán, trong hành lang nồng nặc mùi thuốc khử trùng, cô ngước nhìn ngọn đèn lờ mờ trên trần nhà loang lổ, giải thích nguyên nhân và hậu quả của vụ tai nạn.
“Kiểm tra sơ bộ cho thấy xương bị gãy, nên buổi chụp hình tiếp theo chắc không thể thực hiện được. Em đã liên hệ với những người mẫu nam khác, nhưng... Thời gian quá gấp, đều vướng lịch trình vào ngày mai.”
Hứa Chân giận dữ đến mức sắc mặt cũng thay đổi.
“Não cậu ta chưa trổ mã hay não không có đầy đủ vậy!! Còn dùng máy quay Sony Blu-ray đắt tiền đó làm quả tạ để tỏ vẻ đẹp trai. Hơ, cậu ta nên mừng vì chân cậu ta bị gãy chứ không phải máy quay!!”
“Nếu như không tìm được người thích hợp thì ngày mai cho dù tên Hạ Thành xui xẻo kia có khập khiễng cũng phải đến cho chị!”
Lục Giác đặt hành lý xuống, từ lầu hai đi xuống, nghe thấy Hứa Chân đang bùng nổ, anh thản nhiên hỏi: “Ai chọc chị mà chị tức giận thế.”
Hứa Chân đột nhiên như bị công tắc chạm vào, thanh âm đột ngột dừng lại.
Cô ấy quay đầu liếc nhìn người đàn ông đang chậm rãi bước xuống cầu thang.
Với chiều cao 1,85 mét, bờ vai rộng, vòng eo thon và đôi chân dài miên man, cùng với dáng người tỷ lệ vàng đã giải thích hoàn hảo cho cái gọi là chiếc móc treo đi bộ.
Không làm người mẫu đúng là quá phí của trời.
Hứa Chân nhanh chóng nói với Tống Chiết Ý: “Thỏ à, chị đã chọn được người rồi. Chị sẽ trao đổi với cậu ấy, quyết định xong sẽ liên lạc với em.”
Sau khi cúp điện thoại, cô ấy đi thẳng về phía Lục Giác.
“Ngày mai em có rảnh không!”
Lục Giác đang cúi đầu trêu ghẹo con cá vẹt nép mình trong đám cây thủy sinh trong bể cá thủy tinh, một lúc sau mới lười nhát trả lời: “Có.”
Hứa Chân làm như không nghe thấy: “Ồ, nếu như đã không có, tại sao không đi làm chút chuyện thú vị.”