- Một nô ɭệ làm ruộng có hai thân áo mỏng, hai thân áo dày, ba tới năm vải bố đũng quần.
Lý Bình còn rất cao hứng hội báo.
- So sánh với xung quanh đây mà nói đều là tốt nhất, có nhà ngay cả quần áo cũng không cấp cho nô bộc đâu!
Vẻ mặt Lý An cũng tự hào.
Giống như Lý gia trang vô cùng tốt đẹp vậy!
Nhưng nghe vào trong tai Lý Quý Dương, giống như sấm sét giữa trời quang!
Tốt xấu mấy ngày trước hắn còn sinh ra dưới cờ đỏ, sinh trưởng ở nước cộng hòa!
Biết nhân quyền được không!
Nơi này tuy rằng nhân quyền chẳng ra gì, nhưng cũng không thể khiến cho hắn nhanh như vậy bị tàn phá hai mươi năm giáo dục của hắn a!
Thủ hạ của mình hỗn thảm như vậy, người làm lão đại như hắn đích thực là quá thất bại!
Nhưng nói thế nào hiện giờ hắn mới là chủ nhân Lý gia trang, người làm việc cho mình thậm chí còn luyến tiếc mặc quần áo, cho dù chỉ mặc cái quần cộc áo ba lỗ cũng tốt thôi!
Như vậy đồi phong bại tục đi xuống, thật sự không thành vấn đề sao?
Đương nhiên có vấn đề!
Dù gì Lý Quý Dương cũng là nhân sĩ tương lai chịu qua giáo dục chính thống, làm sao có thể khiến cho công nhân nhà mình tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ làm việc ngoài đồng?
Kiên quyết không thể!
Cho nên chờ khi Lý Trung quản gia đi tới, Lý Quý Dương lôi kéo hắn qua một bên, nghiêm túc mệnh lệnh hắn:
- Cấp cho mỗi người trong Lý gia trang, mỗi người mười cái qυầи ɭóŧ!
- A?
Lý Trung có điểm mộng.
Vẫn là Thuần Nhã nhanh chóng ở bên cạnh nhỏ giọng giải thích một chút, còn lén lút cầm một cái qυầи ɭóŧ đi ra nhét vào trong tay Lý Quý Dương.
Lý Quý Dương:
- !
Được rồi, lần này hắn nhịn!
Đưa cho quản gia nhìn xem qυầи ɭóŧ, Lý Trung không hổ là cùng Lý lão gia vào nam ra bắc, ánh mắt lập tức liền sáng!
- Cái này hay!
Lý Trung cầm qυầи ɭóŧ:
- Thiếu gia ngài yên tâm, lão nô khẳng định làm tốt!
Lý Quý Dương còn đang đắm chìm trong tự trách "người của chính mình đều trôi qua không tốt", nghe xong lời của hắn chỉ khoát tay:
- Nhanh lên đi!
- Dạ!
Lý Trung lớn tiếng đáp.
Lý Quý Dương giật nảy mình:
- Còn có áo ba lỗ.
- Áo ba lỗ?
Từ ngữ này chưa từng nghe nói qua a!
Lý Quý Dương khoa tay múa chân diễn tả, thứ này ở hiện đại rất thường nhìn thấy, nhưng ở cổ đại cũng không biết làm được hay không!
Nhưng mặc kệ được hay không, thử xem một chút đi!
Ít nhất không thể để cho người ta bại lộ thân thể làm ruộng a!
Áo ba lỗ thích hợp nhất, mùa này cũng đã nóng lên, đến mùa hè nghĩ tới cực nóng của cao nguyên đất vàng, Lý Quý Dương đã cảm thấy nóng!
Nhưng lúc này hoàn cảnh cũng không tệ lắm, hẳn là cũng không quá nóng như ở hiện đại đi?
Hơn nữa có đồ vật mặc lên người vẫn tốt hơn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ a!
Ít nhất còn ngăn được con muỗi!
Tối thiểu khi hắn nhìn thấy cũng dễ chịu hơn một chút!
Lý Trung đã hiểu rõ về qυầи ɭóŧ, còn có quần cộc cùng áo ba lỗ, hai mắt tỏa sáng nhìn Lý Quý Dương:
- Ngài cứ yên tâm đi!
Phong cách của quản gia cùng Thuần Nhã khác nhau, cuộc sống của Thuần Nhã chỉ là vây quanh thiếu gia chuyển, cuộc sống của Lan nãi mẫu là vây quanh tiểu thiếu gia chuyển, mà Lý Trung quản gia là nhìn toàn cục.
Hắn làm đồ vật rất nhanh, không riêng gì qυầи ɭóŧ phân ra nam nữ, còn có quần cộc, màu gốc là cho nữ tử mặc, thật dài, đến tận bắp chuối, màu xám là cho nam tử mặc, đến đầu gối, theo Lý Quý Dương nhìn ra cũng đủ dài.
Thời đại này vẫn bảo thủ một chút, vả lại Chiến quốc thời kỳ, mọi người thật xem trọng "đầu gối", bởi vì mọi người đều ngồi chồm hổm, cho nên đầu gối là bộ vị trọng yếu của thân thể, bằng không cũng sẽ không có "tẫn hình", thời đại này xương bánh chè được xưng là "tẫn".
Ngoài ra còn có áo ba lô, đặc biệt làm cho nam tử, nữ tử không có, Lý Quý Dương nghĩ nghĩ, thời đại này còn chưa có lợi khí "áσ ɭóŧ ngực" đâu!
Hắn cũng không có mυ'ŧ, cũng làm không được a!
Hơn nữa thời đại này đã có cái yếm, đương nhiên, lúc này không gọi là yếm, gọi là "ưng".
- Không sai, chính là như vậy!
Lý Quý Dương cảm thấy quản gia vẫn thật hữu dụng, hãy xem, Thuần Nhã dùng thời gian một ngày mới làm xong một qυầи ɭóŧ, quản gia chỉ dùng chốc lát đã làm xong nhiều cái mà hắn muốn làm!
- Đích xác không sai!
Lý Trung quản gia sờ sờ đồ vật, hắn làm hai bộ, còn mặc thử qua một bộ, đích xác thật thoải mái.
- Phân năm.. bộ áo cho mỗi người trong nhà, mười qυầи ɭóŧ, sau này xuống ruộng phải mặc quần áo!
Lý Quý Dương rốt cục có cảm giác đương gia làm chủ:
- Trong nhà không phải không có vải vóc!
Thời đại này tuy canh cửi chậm một chút, nhưng không có nghĩa là không có trữ hàng, Lý gia trang trữ hàng rất nhiều, cho dù làm vật bồi táng đều có hai mươi mấy cuộn, điều này còn làm cho Lý Quý Dương đau lòng không thôi.
Vả lại thời đại này vô cùng lạc hậu, hoa văn canh cửi chỉ có một chút, nhuộm màu càng không cần nhắc tới!
Chủ yếu đều là màu gốc, cũng chỉ có hắn cùng nhi đồng còn mang chút nhan sắc, cũng chỉ là màu bạc hoặc là màu xám đậm.
Ở trong này xem như là quần áo loại tốt nhất.
Có mảnh vải đỏ, cắt thành mảnh vải buộc tóc đều là thứ tốt!
Đáng thương mọi người đều chưa nhìn thấy qua trang sức, Lý Quý Dương còn tưởng lão phụ nhân còn có một chút đâu, ai ngờ đều mang chôn cùng!
- Được, thiếu gia, hình thức quần áo này có thể bán cho cửa hàng trong thành Hàm Dương!
Lý Trung hưng phấn:
- Ít nhất có thể trao đổi được chút đồ vật!
Mặc dù Lý gia có lương tồn tại, có bố, có các loại đồ vật, nhưng không thể chỉ ăn mà không thu nhập, Lý Trung thạt tinh mắt, đương nhiên cũng rất keo kiệt.
Lý gia trang trải qua nhiều lần lễ tang, Lý Trung cảm thấy đáy của Lý gia biến mỏng, Lý Trung cảm thấy nên kiếm tiền thu, làm chút đồ vật này nọ mang trở về.
Lý Quý Dương không biết ý nghĩ của hắn, nhưng cảm thấy còn có thể, tùy ý cho hắn đi giằng co, chính mình đi xem nhi đồng.
- Hôm nay làm đồ vật ngươi đều thấy được?
Lý Quý Dương hỏi Lan nãi mẫu.
- Thấy được.
Lan nãi mẫu đáp.
- Ân, dùng loại vải dệt mềm mại tốt nhất làm cho tiểu tiếu gia, cũng có thể dệt áo ba lỗ nhỏ mặc vào, đến mùa hè cho hắn mặc liền mát mẻ.
Vẫn tốt hơn là bao tã lót!
- Dạ!
Lan nãi mẫu cười đáp.
- Trừ bỏ việc này, đồ vật cho nhi đồng đều phải dùng tốt nhất!
Lý Quý Dương tiếp tục.
Kỳ thật hiện tại tiểu anh nhi dùng đều là tơ tằm, rất là mềm mại, điểm này dù là lão phụ nhân đã chết hay là Lan nãi mẫu đều làm tốt lắm.
- Dạ.
Kỳ thật hiện giờ tiểu anh nhi cũng không dùng được bao nhiêu thứ tốt, nhưng Lan nãi mẫu để ý chính là thái độ của vị thiếu gia này.
Chỉ cần Lý Quý Dương nói đối đãi tốt tiểu thiếu gia, như vậy làm theo là được!
Nếu Lý Quý Dương chỉ làm mặt mũi bề ngoài như lão phụ nhân, tiểu thiếu gia sẽ không có ngày tốt lành qua.
Nhi đồng vẫn ngủ, Lý Quý Dương nhìn nhìn hắn, sau đó đi ra ngoài.
Bên ngoài ánh nắng tươi sáng, ngoại trừ Thuần Nhã, trong viện còn có Lý Bình cùng Lý An.
Hai người mặc quần áo mới, đứng nơi đó nhìn thấy Lý Quý Dương liền cười hắc hắc, thật thà phúc hậu mà giản dị.