Tôi Đưa Bạn Trai Lên Bàn Giải Phẫu

Chương 6

“Cô ta đương nhiên không cần biết bởi vì tất cả lo lắng của cô ta đều được người khác giải tỏa giúp." Diệp Uẩn Ninh nhẹ nhàng nhếch môi, "Nhưng anh yên tâm, tôi sẽ không gϊếŧ cô ta, ngược lại tôi sẽ giúp anh đạt được mục đích. Không phải anh muốn cứu cô ta sao? Vậy thì hãy dùng chính trái tim của anh đi!”

Trần Diệp run cầm cập, một cơn ớn lạnh chạy khắp cơ thể, như thể anh ta nhìn thấy điều gì đó đáng sợ hơn đang xảy ra với mình.

Diệp Uẩn Ninh đã vô số lần muốn dùng kiếm đâm thẳng vào trái tim Trần Diệp, chặt đầu rồi băm thành vạn đoạn, sau đó ném xương cốt vào vực thẳm vô tận và sẽ bị con quỷ háu ăn nuốt chửng.

Nhưng hiện tại cô không muốn Trần Diệp đơn giản chết đi, dù sao cũng chỉ chết một lần, ký ức dù có khốn khổ đến đâu cũng chỉ kết thúc vào khoảnh khắc anh ta nhắm mắt lại, sự trả thù ngắn ngủi như vậy làm sao có thể bù đắp được sự căm ghét tột độ trong lòng cô.

Có lẽ để anh ta sống lâu, mỗi ngày chịu tra tấn, không thể chết chính là cách trả thù tốt nhất.

"Tôi rất tò mò, nếu anh muốn cứu Diệp Uẩn Thanh, tại sao không dùng trái tim của chính mình thay thế?" Trần Diệp lơ lửng giữa không trung, Diệp Uẩn Ninh duỗi ra một ngón tay trắng ngọc hoàn mỹ, nhẹ nhàng cởϊ áσ anh ta, lập tức bộ ngực lộ ra giữa không trung.

Một lượng lớn mồ hôi chảy ra từ trán Trần Diệp, rõ ràng đó chỉ là ngón tay của con người, nhưng trong mắt anh ta, nó còn đáng sợ hơn cả một chiếc kéo sắc bén, như thể trong giây lát anh ta sẽ bị rạch da và mổ bụng.

Trần Diệp khó khăn mở miệng: “Em và Thanh Thanh là người thân, tính tương thích vừa vặn nhất, cơ thể cô ấy sẽ không từ chối."

"Chỉ là lấy cớ mà thôi." Diệp Uẩn Ninh nhẹ nhàng ngắt lời anh ta, đầu ngón tay cô cử động, một dòng máu mỏng manh từ giữa xuất hiện trên ngực Trần Diệp, trái tim dưới l*иg ngực co rút lại thành một khối sợ hãi.

Ánh mắt Diệp Uẩn Ninh đầy xa cách: “Nhóm máu của anh và Hoắc Tranh giống với Diệp Uẩn Thanh, anh đã so sánh nhóm máu chưa, hay là Hoắc Tranh đã làm? Tôi đoán là không. Trừ khi anh tự dùng dao cắt mình thì mới biết đau. Từ đầu đến cuối, tôi e rằng các anh chưa bao giờ nghĩ đến việc hy sinh bản thân. Dù sao, có người vô tội chịu đựng thay anh và anh cũng nhận được danh tiếng tốt đẹp là thâm tình, có gì mà không làm chứ, phải không? Đạo đức giả.”