Kỳ Hồn Đồng Nhân Thời Quang Trọng Sinh Đồng Hành

Chương 22

“Du Lượng, cậu có thể cho tôi biết câu đang nghĩ cái gì khộng?” Thời Quang kéo Du Lượng đến một hành lang không có người, buông cổ tay Du Lượng ra, xoay người đối mặt với cậu, “bất kể là tham gia giải đấu, hay là đi đạo trường học tập, đều là quyết định của tôi, không liên quan gì tới cậu, cậu thật sự không cần phải làm đến bước này.”

“Nếu như cậu muốn nói với tôi những lời này, thì không cần phải lãng phí thời gian, những thứ này cũng đều là quyết định của tôi, không liên quan đến cậu.” Du Lượng lạnh như băng trả lời

“Không phải, cậu có thể đừng giận dỗi nữa được không?” Thời Quang nhìn cậu mím môi, cau mày rõ ràng chính là một bộ dáng tức giận, lại kiềm không được mà nhẹ giọng, “nếu như là bởi vì lúc trước tôi đối với cậu làm qua chuyện gì không đúng, bất kể là để cho cậu chờ sáu năm, thất hẹn cùng cậu, hay là nửa đêm để cậu lên núi đón tôi làm cậu tức giận, cậu nói cho tôi biết, tôi xin lỗi cậu. Tôi có thể tổ chức một buổi họp báo... Mặc dù hiện tại tôi vẫn chưa thể tổ chức buổi họp báo được, nhưng tôi có thể đi ra ngoài ở trước mặt tất cả mọi người xin lỗi cậu! Cho nên cậu có thể bình tĩnh lại đi theo kế hoạch ban đầu của cậu không? Đừng bị ảnh hưởng bởi tôi, chúng ta luôn có thể gặp nhau trên đấu trường chuyên nghiệp, tại sao phải để tâm đến một năm này?”

“Tôi không thể!” Du Lượng rốt cuộc vẫn không nhịn được lửa giận của mình, “kế hoạch của tôi? Kế hoạch của tôi đã bị gián đoạn từ sáu năm trước rồi!”

“Sáu năm rồi, Thời Quang, sao cậu vẫn giống như khi còn bé, phù phiếm, tùy ý, không có nguyên tắc, không có kính trọng đối với cờ vây như vậy?” Du Lượng nhìn vẻ mặt mê mang của Thời Quang, thở dài, “tôi không cần lời xin lỗi của cậu, cậu không nên xin lỗi tôi, cậu hẳn là nên cùng bản thân mình xin lỗi mới đúng, cậu đây là đang lãng phí thiên phú của mình a!”

“Tôi không phải, tôi đã không còn giống như khi bé nữa rồi ...” Thời Quang cố gắng giải thích.

“Nhưng cậu còn đang làm chuyện giống như khi còn bé!”

Du Lượng định ép cậu thêm một phen, một lòng muốn hỏi ra điều gì đó, “nếu cậu vẫn giống như vậy, muốn trở thành kỳ thủ chuyên nghiệp, tùy tùy tiện tiện thắng một hai cái quán quân, vậy tôi đến loại trận đấu này chính là muốn nói cho cậu biết, không phải kỳ lực của cậu cao là có thể hoành hành vô kỵ ở cấp độ thấp này, cho dù tôi không thắng được cậu, cũng sẽ không để cậu được thoải mái như mong muốn!”

“Tôi không phải nghĩ như vậy!” Thời Quang không thể chấp nhận Du Lượng nói như vậy.

“Vậy cậu nghĩ cái gì!?” Du Lượng đi về phía trước một bước, tiếp tục bức hỏi “thực lực gì thì nên làm chuyện gì, nên gánh vác trách nhiệm gì, cậu căn bản là trình độ chuyên nghiệp, đi đạo trường đến tột cùng là vì cái gì?”

“Tôi...” Còn chưa kịp thời Quangnghĩ ra lý do, đã bị Du Lượng cắt ngang.

“Cậu đừng có nói với tôi là xây dựng cơ sở, vậy câu nói xem ván cờ kia chỗ nào cần Thời gian một năm đến xây dựng cơ sở?!” Du Lượng quả thực là đang gầm nhẹ, cậu không muốn nghe những lý do rõ ràng không thành lập kia, hơi thở hổn hển, gắt gao nhìn chằm chằm vào ánh mắt Thời Quang.

“Tôi chỉ là muốn đi đạo tràng kết giao mấy bằng hữu....” Thời Quang bị cậu nhìn chằm chằm theo bản năng lui về phía sau một bước, vô lực tựa vào tường, vẫn là nửa thật nửa giả nói.

“Cậu ngây thơ!” Du Lượng bị lý do ngoài ý muốn này làm đảo lộn suy nghĩ, lời không nên nói thốt ra, “Không phải cậu nói đã coi tôi là đối thủ của mình rồi sao, như vậy còn chưa đủ?”

“Chúng ta là đối thủ, nhưng cái này cùng bằng hữu không giống nhau?” Thời Quang cho rằng Du Lượng nhượng bộ, muốn thuyết phục cậu từ góc độ này. “thật mà Du Lượng, cậu xem cậu ở trong giới chuyên nghiệp có cha còn có sư huynh, vậy nên tôi cũng muốn có mấy người bạn cùng nhau náo nhiệt tham gia thi đấu.”

“Giới cờ vây cho tới bây giờ đều là cô độc, có thể có được một đối thủ đã là thiên chi hạnh phúc.” Du Lượng rốt cục từ trên mặt Thời Quang thấy được chút thành khẩn, nhưng cậu vẫn cảm thấy lý do này quá buồn cười, “ba tôi cùng sư huynh không giúp được tôi, bằng hữu cũng không giúp được cậu.”

“Tôi cũng không cần bọn họ trợ giúp.” Thời Quang vô lực phản bác.

“Thời Quang cậu cho rằng cậu có thể mang theo đồng đội đoạt được quán quân, còn muốn mang theo cái cậu gọi là bằng hữu đi phân đoạn?’ Du Lượng rốt cuộc nghĩ đến một loại khả năng khác nhìn Thời Quang trợn to hai mắt xác nhận suy đoán này, tức khắc cảm thấy lửa giận mới vừa hạ xuống một lần nữa ko kiềm chế được bùng lên “cậu tỉnh táo một chút được không, bọn họ với cậu chính là quan hệ cạnh tranh căn bản không ai muốn cùng cậu trở thành bằng hữu, các hướng đoạn thiếu niên đó chỉ trách cậu đoạt đi cơ hội danh ngạch của bọn họ, sau đó ghen ghét cùng bài xích cậu hơn thôi.”

“Không phải như vậy! Thời Quang nghĩ đến đồng bọn ở đạo trường của mình, theo bản năng phản bác.

“Cậu suy nghĩ rõ ràng, một năm chỉ có 24 danh ngạch định đoạn, cậu định đoạn được sẽ chen xuống một cái, người bị cậu ép xuống kia còn có thể đem cậu trở thành bằng hữu sao?” Lời nói của Du Lượng nhất châm kiến huyết.

“Không phải Du Lượng, cậu đừng nghĩ tất cả mọi người đều âm u như vậy sao?” Thời Quang đột nhiên nghĩ đến Thẩm Nhất Lãng lúc ấy, từ trên tường đứng thẳng dậy di chuyển về phía trước một bước, có chút không chọn lời.

“Tôi âm u? Được, chúng ta hãy chờ mà xem.” Du Lượng giận dữ ngược lại bật cười, cảm thấy hôm nay đem một năm tức giận đều phát tiết xong, nhìn Thời Quang còn thò người ra vẻ mặt không phục, lười nói nhiều với cậu, một tay ấn cậu trở lại tường, “mặc kệ cậu đi đạo trường nào, chỉ cần còn ở thành phố Phương Viên tôi luôn có thể biết được, đến lúc đó chúng ta xem xem ai âm u.” Nói xong cũng không đợi phản ứng của Thời Quang, xoay người liền rời đi.

“Chử Doanh, anh chưa từng thấy qua, anh không biết, bạn bè của em, bọn họ không phải như vậy..”

Thời Quang bị Du lượng điểm sáng tỉnh lại đột nhiên phát hiện sự tình hình như cũng không tốt đẹp như cậu nghĩ, cả người đều rất khổ sở, trốn trong nhà vệ sinh cùng Chử Doanh lẩm bẩm, giống như là muốn tìm được sự ủng hộ.

[Tiểu Quang...] Chử Doanh đứng ngoài cửa nhà vệ sinh, không biết an ủi cậu như thế nào.

“Khi em đến đạo trường, thành tích vẫn luôn không tốt là Hồng Hà và Thẩm Nhất Lãng giúp đỡ em. Hồng Hà cho rằng em là Chử Doanh, cũng không trách em. Lúc trước Thẩm Nhất Lãng đúng là bị em ép xuống, nhưng chúng ta vẫn là...” Thời Quang sau này mình cũng có chút nói không nổi, tựa vào cửa đưa tay che mặt mình, “em ... Anh cũng nghĩ em không nên đến đạo trường sao?”

[Anh tin em, Tiểu Quang, bạn của em lúc trước nhất định là những đứa trẻ rất tốt. Chử Doanh thở dài, nghiêm túc phân tích cho cậu, [Thế nhưng, em đã từng nghĩ qua chưa, em đã không còn là Thời Quang lúc trước nữa rồi.]

“Em làm sao không phải!” Thời Quangkhông thể hiểu được.

[Bởi vì bây giờ em chính là ‘thiên tài’, thế giới của thiên tài không giống nhau. Chử Doanh vẫn hung hăng nói ra vấn đề.

“Em...” Thời Quang còn chưa kịp nói chuyện, cửa nhà vệ sinh đã kẽo kẹt một tiếng bị mở ra, mấy người vừa nói chuyện vừa đi vào.

“Cậu nói xem năm nay chúng ta cũng quá thảm đi, trận chung kết ba ván đấu, một ván cũng không thắng nổi.”

“Được rồi, trong mười ba trung học năm nay quả thật thế tới mãnh liệt, ba người đều mạnh đến mức có chút thái quá, cậu không thấy ngay cả Du Lượng cũng thua sao?”

“Thật đúng là, cậu nói cậu ta mang danh tiếng cha là quán quân thế giới, ở trong câu lạc bộ không để ai vào trong mắt, đem Triệu Thanh người ta đẩy ra ngoài, một trận đấu a ~ còn thua, hòa thu cũng chỉ là khi dễ chúng ta.”

[Tiểu Quang! Em bình tĩnh lại! Nếu em thực sự đánh nhau sẽ bị hủy bỏ thành tích của thi đấu!]

Chử Doanh nhìn thấy người tới liền theo bản năng trốn vào trong gian phòng vệ sinh, lúc này nhìn thấy Thời Quang nắm chặt nắm đấm muốn xông ra ngoài thì vội vàng ngăn cản.

“Bất quá, hình như cũng không phải, Du Lượng tham gia câu lạc bộ cờ vây chính là vì muốn cùng Thời Quang ở trung học mười ba đối đầu, hai người bọn họ còn muốn đi đạo trường tiếp tục.”

“Đạo trường? Tôi có nghe Doãn lão sư nói qua, Du Lượng đã là trình độ chuyên nghiệp rồi, chủ tướng trung tướng mười ba có thể gϊếŧ cậu đến mức trung bàn bại, vậy mạnh bao nhiêu đây? Hai người này nghĩ như thế nào nhất định phải đi đạo trường, đến lúc đó những thiếu niên hướng đoạn kia sẽ hận thành cái dạng gì a.”

“Vậy mới tốt, bọn họ đi đạo tràng, chúng ta rốt cục cũng không cần đối mặt với hai tên quái vật này nữa, hy vọng nửa năm sau có thể thi đấu bình thường một chút, để cho những thiếu niên xông đoạn kia thay chúng ta cảm thụ thống khổ của đi.”

“Đúng vậy, lúc trước còn cảm thấy bọn Trương Bân Bân dùng thủ đoạn hạ tam thối kia quá đáng, hiện tại nhìn xem hai người này nhất định phải đến cấp bậc của chúng ta giày vò, đó không phải là đáng đời sao? Tôi cũng nghe nói, cả nước hàng năm có thể định đoạn cũng chỉ có mấy người như vậy, đạo tràng cạnh tranh so với xã cờ vây còn kịch liệt hơn nhiều, hai người bọn họ nhất định phải tới trước mặt người ta tranh đoạt, không biết thủ đoạn gì đang chờ bọn họ đây.”

“Cậu nói cái này có chút quá đáng nha.”

“Tôi quá đáng, chính cậu tự mình nghĩ có phải là đạo lý như vậy hay không...”

Mấy người cũng không chú ý tới trong gian phòng còn có người, đi vệ sinh xong, tiếp theo tán gẫu đi ra ngoài. Sau đó, không một âm thanh nào phát ra từ nhà vệ sinh trong một khoảng thời gian.

“Chử Doanh, em có phải thật sự làm không đúng hay không, lại làm cho anh và Du Lượng thất vọng rồi? Cậu ấy hy vọng sẽ gặp được em trong các giải đấu chuyên nghiệp, anh cũng đang mong chờ được đối đầu với các kỳ thủ chuyên nghiệp, chỉ có em là ích kỷ nhất quyết cũng phải chờ thêm một năm nữa...” Thời Quang khổ sở, dựa vào cửa trượt xuống, ngồi xổm trên mặt đất.

[Tiểu Quang đây không phải lỗi của em, sai chính là những người tâm thuật bất chính vừa rồi!] Chử Doanh đau lòng nhìn đứa nhỏ mình lớn lên, tận lực an ủi cậu.

Kỳ thực Thời Quang cũng không phải không biết thế giới này đáng gê tởm như thế nào, cậu vẫn luôn biết thời điểm cậu mới vừa vào đạo viện một đám học sinh cũ cùng Hồng Hà đánh cược xem cậu có thể kiên trì đc bao lâu, cậu cũng biết tại kỳ thi phân hạng Lương Nhạc chạy đi tới dò hỏi tình huống, cậu cùng nhìn ra chỉ một năm liền phân hạng thành công cùng đồng bạn có bao nhiêu ước ao có bao nhiêu đố kị, cậu vẫn luôn rõ ràng đạo trường cũng không phải hoàn toàn là một đại gia đình hòa thuận, chỉ là thời gian đã trôi qua mười mấy năm cho nên chuyện cũ liền được phủ lên một tấm lụa mỏng, mơ mơ hồ hồ liền không nhìn rõ những tiểu tính toán kia nữa, chỉ còn dư lại mỹ hảo trong lòng vì thế cậu mới mong muốn đơn phương trải qua thêm một lần.

Thế nhưng ngày hôm nay tấm lụa mỏng ấy lại bị Du Lượng tàn nhẫn kéo xuống, nếu bây giờ cậu vẫn đi đạo trường thì ko phải sẽ phụ lòng Du Lượng, Chử Doanh, cùng với mong mỏi của Bạch Xuyên lão sư sao?! Vẫn chưa được bạn học ở đạo trường chấp nhận, cũng chưa nhận được sự chỉ dạy của Ban lão sư cùng Đại lão sư, không có cách nào làm quen cũng như kết bạn với Hồng Hà và Thẩm Nhất Lãng, thậm chí một lần nữa lại đem Thẩm Nhất Lãng đẩy xuống, vậy chấp nhất của cậu còn ý nghĩa gì đâu?!!

“Nhưng mà em thật sự không nỡ bỏ lỡ cơ hội quen biết Hồng Hà cùng Thẩm Nhất Lãng, không có ở Dịch Giang Hồ sớm chiều ở chung, chúng em sao có thể trở thành bằng hữu đây?!”

...

“Hồng thiếu hiệp”, “Thời trưởng lão”, “Thẩm đà chủ”, “trong chốn giang hồ vẫn cần các cậu chăm sóc nha....”

“Được, sau này chúng ta chính là người một nhà cả, nào đến ôm một cái.”

“Thời Quang sẽ đem cậu điêu khắc thành dáng vẻ..”

“Ai thèm thích một con gà mới nở như nó chứ!!”, “nó thật là đáng yêu, nhưng mà Đại lão sư sẽ không đồng ý”

“Chúng ta là bạn bè, mãi mãi vẫn là bạn bè”

“Con sông Hồng giữa Thời Quang không sớm một bước, cũng không muộn một bước vừa khéo gặp được cậu, Thẩm Nhất Lãng.”

. . .

. . .

TBC.

***************

Thời Quang khi còn bé quá không đáng tin (trong mắt Du Lượng hiện tại cũng không đáng tin), cho nên cũng không thể trách Du Lượng hiểu lầm cậu.

Du Lượng và Chử Doanh đều là thiên tài cô độc bị người khác ghen tị hoặc hãm hại qua, nhưng Thời Quang không phải, trong kinh nghiệm của cậu không có những thứ này.