Kỳ Hồn Đồng Nhân Thời Quang Trọng Sinh Đồng Hành

Chương 10

“Lười sư phụ!”. Trời vừa tờ mờ sáng, Thời Quang liền đẩy cửa Tàng Kinh Các ra, nhìn cũng không thèm nhìn vọt tới bên cạnh lười hòa thượng, thuần thục lắc lư thân thể hắn, “Chúng ta đến chơi cờ đây!”

“Các ngươi làm sao lại quấy nhiễu thanh mộng của ta a! Hòa thượng lười bị tức giận đến ngồi dậy, ta nói với cậu bao nhiêu lần rồi, ta không gọi là Lười sư phụ, ai là lười sư phụ cậu tìm ai đây.”

“Ai mỗi ngày trốn trong Tàng Kinh các ngủ, ai chính là lười sư phụ ~” Thời Quang rốt cục có thể khoái trá chửi bới.

“Sáng sớm cậu thức dậy sớm như vậy, chính là vì muốn cùng ta nói vài câu miệng lưỡi như vậy? Mỗi ngày cậu đều như vậy sao?”

“Ai nói, kỳ thủ chăm chỉ như tôi dậy sớm không phải là chuyện đương nhiên hay sao, tìm thầy đương nhiên là vì muốn cùng thầy thảo luận lý luận cờ vây rồi, đúng là cờ vây!” Thời Quang cười tủm tỉm đấu võ mồm với hòa thượng lười.

“Đó là kỳ lý sao? Cậu xuyên tạc! Ai nguyện ý cùng các cậu chơi cờ, hai người một người là lão quái vật, một người là tiểu quái vật, không có thứ gì tốt, nửa tháng này ta có thắng được một ván nào sao?” Hòa thượng lười đối với bọn họ quả thực oán khí ngút trời, “Tóm lại, hôm nay ai hạ, ta cũng không hạ!”

“Ai, tôi đây là hướng thầy truyền bá ý niệm cờ vây mới, chính thầy không phải cũng rất vui vẻ đó à?” Thời Quang nháy mắt với Chử Doanh, Chử Doanh đắc ý, một tiếng mở quạt gấp ra, che đi khóe miệng đang vểnh lên của mình, hai người cũng không thèm để ý đến sự oán giận của hòa thượng lười.

“Vậy các ngươi cũng phải cho ta thời gian tiêu hóa chứ! Mỗi ngày như này ai chịu được chứ?” Hòa thượng lười nghe vậy càng tức giận hơn.

“Phốc ~ , được rồi, được rồi, không hạ thì không hạ. Chúng ta đến đây để từ biệt.” Thời Quang rốt cục không náo loạn nữa, hướng lười hòa thượng từ biệt.

[Gần đây được thầy chiếu cố, ở nơi này hưởng lợi không nhỏ.] Chử Doanh cũng đoan chính hành lễ.

“Nên nói người được lợi không nhỏ chính là ta mới đúng, nếu muốn đi thì thừa dịp sắc trời còn sớm xuất phát đi.” Hòa thượng lười cũng đứng đắn, “bất quá, tình trạng thân thể của Thời Quang tuy rằng hiện tại nhìn không ra vấn đề gì, nhưng cũng phải tùy thời chú ý.”

“Hiểu rồi, cám ơn thầy”

[Tôi sẽ trông em ấy thật kỹ!]

[Tiểu Quang, em dẫn anh đến cổ trấn vây cờ là tìm cao thủ đánh cờ sao?] Chử Doanh nhìn tấm biển chỉ đường trước mắt, đối với việc Thời Quang không về nhà liền xuống xe có chút nghi hoặc.

“Chử Doanh à, anh không cần phải luôn muốn chơi cờ như vậy đâu, năm nay sinh nhật anh em lại đang bận thi trung học, không để ý tới, vừa lúc từ Lan Nhân tự về nhà đi ngang qua Ô Lộ Sơn, liền muốn dẫn anh đi chơi một vòng.” Thời Quang đắc ý giống như một đứa trẻ cầu khen ngợi.

[Sinh nhật anh? Bản thân anh cũng không nhớ sinh nhật anh là khi nào, ai nói với em là Tết Đoan Ngọ?] Chử Doanh không hiểu.

“A, không phải, em nói sai rồi, hôm nay là kỷ niệm chúng ta gặp nhau a, em muốn cho anh một kinh hỉ!” Thời Quang đối với chuyện sinh nhật Chử Doanh sớm đã có dự liệu, cậu chán ghét tết Đoan Ngọ, một chút cũng không muốn mỗi năm tổ chức sinh nhật cho Chử Doanh vào ngày đó, ngược lại thở phào nhẹ nhõm.

[Thật sao? Cảm ơn em rất nhiều ~]

“Hai chúng ta còn nói cái gì cảm ơn…” Thấy Chử Doanh lại dễ lừa gạt như vậy, Thời Quang đều có chút ngượng ngùng, cậu bắt đầu dẫn Chử Doanh nhìn ra ngọn núi xa xa, “nhưng mà, anh thật sự không cảm thấy nơi này có chút quen mắt sao?”

[Quen mắt? Có một chút quen thuộc ... Có chút giống như Vô Ưu Sơn lúc trước anh và Tiểu Bạch Long bế quan! Chử Doanh vừa rồi cũng không chú ý bốn phía, lúc này mới phát hiện [Tiểu Quang, là nơi này sao? Em định đưa anh đến đó đúng không?]

“Chính xác! Em nói cho anh biết trên ngọn núi bên kia, có thể tìm được dấu vết các anh lúc trước chơi cờ, em lát nữa sẽ dẫn anh qua a!” Trong mắt Thời Quang lóe lên ánh sáng, “Hơn nữa em cố ý xuống xe sớm một trạm, anh xem bên kia là cái gì?”

[Đó là một chiếc xe đạp? Nhưng chiếc xe đạp này trông thật kỳ lạ? Chử Doanh nhìn chiếc xe đạp đôi đậu ở điểm cho thuê xe đạp bên cạnh, còn không ý thức được đó là cái gì.

“Đó là một chiếc xe đạp đôi, chúng ta có thể đi xe đạp cùng nhau dưới chân núi!” em sẽ cho anh thấy cái gì gọi là tốc độ, cảm nhận được sự quyến rũ của xe đạp!” Thời Quang hạnh phúc thông báo.

[Ngay cả anh cũng có thể đi xe đạp? Vậy, chúng ta bắt đầu đi!] Chử Doanh cũng bắt đầu hưng phấn, có chút khẩn cấp.

“Chị gái, em muốn mượn một chiếc xe đạp đôi, đây là chứng minh thư.” Thời Quang lúc này tràn đầy tự tin đặt chứng minh thư lên bàn cho thuê.

“Ba đồng tiền một giờ, thuê bao lâu.” Cô gái phụ trách cho thuê xe nghe được xưng hô, cũng không ngần ngại động tác thô ráp thời Quang, trực tiếp hỏi cậu.

“Trước năm tiếng, em muốn đi Ô Lộ Sơn bên kia.”

“Hai giờ lên đó là đủ rồi, chúng tôi ở dưới chân núi Ô Lộ cũng có một điểm cho thuê, em trả thêm 2 tệ phí điều độ, có thể trả xe ở bên kia, bọn họ sẽ trả lời em, nhưng chứng minh thư em cầm chấp chỉ có thể thu hồi ở chỗ này.”

“Vậy được.” Thời Quang cũng không thèm để ý những chi tiết nhỏ này, khẩn trương đem xe mượn ra, lật người lên xe, cũng không để ý ánh mắt kỳ quái của người khác, liền hét lớn một tiếng “Chử Doanh, chúng ta đi!”

[Đi thôi!!] Chử Doanh đứng ở chỗ ngồi phía sau xe đạp, giang hai tay ra, cùng nhau hô to.

Chử Doanh rõ ràng hẳn là áo bào rộng ống rộng hư ảo, cũng bị gió không biết thật hay giả thổi lên.

Lúc này, ở Lan Nhân Tự.

“Chính là nơi này.” Du Lượng đứng dưới tấm biển của Lan Nhân Tự, so sánh với tên kỳ phổ ngày hôm qua lấy từ thư phòng của ba mình, một lần nữa xác nhận.

Phương Tự mang giày da âu phục leo núi mệt mỏi đến mức sặc, thở hổn hển đứng sau lưng Du Lượng nói không nên lời.

Du Lượng tiến lên hỏi sư phụ quét lá trước cửa chùa hỏi: “Sư phụ, tôi muốn hỏi nơi này có vị hòa thượng nào gọi là vô danh không?”

“Bản tự đều là vô danh, không biết thí chủ muốn tìm vị nào a?” Sư phụ quét sàn nhà buông chổi trong tay xuống hỏi thăm.

“Tôi muốn tìm vị sư phụ dùng hai mươi mốt lộ vây cờ này.” Du Lượng lấy ra kỳ phổ cho sư phụ quét lá xem.

“Đi Tàng Kinh Các tìm hắn là được rồi.” Sư phụ quét lá đưa tay dẫn đường.

“Cám ơn sư phụ.”

“Chúng ta không phải tới tìm Thời Quang sao, sao lại trở thành tìm hòa thượng rồi?” Phương Tự vừa bình tĩnh lại, thấy đi cũng xa rồi, mới nhịn không được mở miệng hỏi.

“Chúng ta hiện tại cũng không biết Thời Quang cùng cái chùa này có quan hệ gì, đại sư ở cửa cũng chưa chắc biết Thời Quang, nhưng hẳn là biết vị đại sư chơi cờ này sẽ biết. Hơn nữa Thời Quang nếu đến chùa miếu luyện kỳ, khẳng định sẽ không bỏ qua vị cao thủ này, tìm được vị đại sư đó cũng sẽ tìm được Thời Quang.” Du Lượng bình tĩnh phân tích.

“Có đạo lý.” Phương Tự lúc trước mệt không chịu nổi, cũng không nghĩ nhiều, Du Lượng nói cái gì.

Hai người đi tới cửa Tàng Kinh lâu, thấy cửa đóng lại, Du Lượng mở miệng gọi người, “Sư phụ, thầy có ở đây không?”

“Ai vậy? Vào đi.” Hòa thượng lười gần đây bị thấm nhuần quá nhiều định thức mới, bị Thời Quang đánh thức rốt cuộc cũng không ngủ được nữa, còn đang bày ra nghiên cứu, nghe được có người gọi liền đáp một tiếng.

Du Lượng đẩy cửa mà vào, cầm kỳ phổ hỏi sư phụ lười “Xin chào sư phụ, hai mươi mốt đường cờ này là do thầy chơi sao?”

"À, cậu là con trai của Du Hiểu Dương? Gần đây ông ấy thế nào rồi?” Hòa thượng lười nhìn kỳ phổ một chút, tiện tay gạt loạn bàn cờ, thuận miệng trả lời.

“Ba tôi vừa giành chức vô địch thế giới, đang chuẩn bị cho trận đấu mới.”

“Nói với ông ấy, lúc rảnh rỗi đến chùa ta ở hai ngày, để cho ông ấy cùng ta chơi cờ.” Hòa thượng lười cũng không chút khách khí.

"Cắt~" Phương Tự không quá cao hứng với giọng điệu phù phiếm như vậy của ông, cắt một tiếng.

“Cậu đang làm gì vậy?” Hòa thượng lười liếc mắt nhìn Phương Tự hỏi hắn.

“Vị này là học trò của cha tôi, Phương Tự cửu đoạn.” Du Lượng thấy bầu không khí không đúng vội vàng xen vào, hỏi đề tài mình thật sự muốn hỏi, “Trong chùa thầy có một cậu thiếu niên gọi Thời Quang đến luyện cờ không?”

“A, là tới tìm Thời Quang à? Thật không may, cậu ấy vừa đi vào buổi sáng.”

“Vừa đi? Nào có trùng hợp như vậy…” Phương Tự sáng sớm từ lúc thở hồng hộc đã bắt đầu nghẹn một bụng lửa, hơn nữa nhìn không quen thái độ của lười hòa thượng lại dựa vào, liền muốn níu kéo người khác.

“Sư huynh!” Du Lượng vội vàng cắt lời hắn, chỉnh đốn lại ngông ngữ, đặt câu hỏi, “Vậy tôi có thể hỏi Thời Quang bây giờ kỳ lực như thế nào không? Có thể cho chúng tôi xem một ván cờ được không?”

“Phục bàn à~” Hòa thượng lười vốn định cự tuyệt, nhưng hắn suy nghĩ một chút kinh nghiệm bi thảm nửa tháng gần đây của mình, ngẩng đầu nhìn Phương Tự đang nghẹn một bụng lửa, đột nhiên có chút ngứa tay, ánh mắt vừa chuyển liền có chủ ý, “Phục bàn cũng được, chúng ta đến trước chơi một ván, các cậu thắng liền xem xét cho các cậu xem.”

“Vậy xin thầy chỉ giáo.” Du Lượng vội vàng đáp ứng.

“Cậu không được, thắng cậu lại giống như tôi đi khi dễ tiểu hài tử.” Lười hòa thượng chỉ chỉ Phương Tự, “Muốn xuống cũng được, cậu đến.”

“Tôi đến thì tôi đến.” Phương Tự cũng tính toán giáo huấn Lười hòa thượng nhìn không vừa mắt này một chút, “thầy sẽ không cùng tôi xuống nhị thập nhất lộ chứ?”

“Không cần, chỉ có mười chín đường, đoán trước đi.”

“Được, đến đây.”