Tả Ức sờ sờ cằm của mình: “Không đúng nha, dương khí của tôi nhiều vậy, yêu tinh quỷ quái không phải có thể thải dương bổ âm sao?”
Tổ Thanh bất đắc dĩ: “…… Xem tivi ít thôi.”
“Tôi không xem TV.” Tả Ức nhíu mày.
Tổ Thanh đỡ trán: “.......Vậy ít xem tiểu thuyết, từ xưa đến nay liền không có khái niệm thải âm bổ dương hay thải dương bổ âm, âm dương là phải cân bằng, còn nữa âm dương giao hợp chỉ là một loại giao hoan, sẽ không tồn tại thải bổ gì đó.”
“Vậy, dương dương giao hợp thì sao?” Tả Ức há miệng liền nói.
Tổ Thanh giương mắt nhìn hắn, Tả Ức bị cậu nhìn đến cả người không được tự nhiên: “ Cậu, cậu nhìn tôi làm gì?”
Tổ Thanh nghĩ sao liền nói vậy: “Tôi có cảm giác hình như anh đang ám chỉ gì đó với tôi.”
Tả Ức lập tức nhảy dựng lên: “Cậu nói bậy! Tôi không phải! Tôi không có ý đó!”
Tổ Thanh cúi đầu uống trà: “Phải không, có thể là tôi suy nghĩ nhiều.”
Tả Ức vừa nghe liền biết cậu ta trả lời có lệ, nhưng chuyện này càng nói càng không giải thích rõ được, hắn buồn bực, chỉ có thể tìm cớ đi về.
Nghe tiếng bước chân hoảng loạn của hắn, Tổ Thanh nhìn nhìn chén trà mắng: " Quá ngốc."
Sáng sớm hôm sau.
Bà Trần vừa mở cổng lớn trước nhà ra, liền thấy Lâm Thành Bân xách một bọc rau đi ngang qua, bà hơi hơi sửng sốt: “Thành Bân, con đi đâu vậy?”
Bà đang suy nghĩ, nếu Lâm Thành Bân muốn đi lên xã, thì phải đi đường lớn sau nhà mình mới đúng, mà nhà nó có xe máy với xe ba bánh mà? Sao lại đi bộ qua đường nhỏ này làm gì?
Lâm Thành Bân cười quơ quơ túi rau trong tay: " Lúc trước nhờ Tổ Thanh giúp nên mẹ con hết bệnh, thấy Tổ Thanh vừa về mấy ngày trong nhà không có rau củ gì ăn, nên mẹ con kêu đem ít rau lại cho cậu ấy."
Bà Trần nghe vậy liền nghĩ đến, sau này Tổ Thanh sẽ không mua rau nhà mình nữa, sắc mặt liền khó coi, khi Lâm Thành Bân đi đến khúc cua của đường nhỏ, Bà liền dùng sức đóng mạnh cổng trước: “ Phi!”
Lâm Thành Bân đưa đồ ăn cho Tổ Thanh xong hai người còn đứng nói chuyện một lát, sau đó hắn vội vàng đi về nhưng lần này hắn là ````đi đường lớn về nhà.
Tổ Thanh mới vừa ăn cơm sáng, nghĩ đến miếng đất trống sau nhà, hôm nay phải dọn dẹp sạch sẽ để còn trồng rau, liền khiêng cái cuốc ra sân sau, chỉ khép hờ cửa nhà lại.
Còn chưa đi được hai bước, liền nghe ông bà Trần cãi nhau ầm ĩ, bởi vì cậu đang ở ngoài sân, cho nên nghe được tương đối rõ ràng.
Ông Trần nói với giọng đầy bất đắc dĩ: “Bà lại đang nói bậy bạ gì đó? Thành Bân không có ý đó đâu?”
Bà Trần nghe ông nói xong càng tức giận hơn..
Bà thở phì phì vươn ra ngón tay chỉ cửa sau nhà mình nói: “Rõ ràng có đường lớn, nhưng hắn không đi, lại đi đường nhỏ tới đây, còn trùng hợp trong lúc tôi mở cửa ra nhìn thấy. Này không phải cố ý chính là cái gì?”
Ông Trần: “Bà đừng nghi thần nghi quỷ như vậy có được không? Nói không chừng chỉ là trùng hợp, bà cứ phải tưởng tượng cho phức tạp lên mới chịu sao?”
Bà Trần nói: “Phải rồi, năm đó tôi là nhờ vào tài tưởng tượng này, nếu không làm sao có thể phát hiện chuyện của ông cùng quả phụ kia……”
Kế tiếp bà Trần sợ hãi la lên: “Ông còn không cho tôi nói, trong thôn này ai còn không biết sự tích vẻ vang đó của ông.”
Tổ Thanh lắc lắc đầu, tiếp tục đi đến sân sau, miếng đất này bỏ trống nhiều năm rồi, cỏ dại mọc khắp nơi, mới qua mấy ngày mà rau dền dại đã già rồi, cho dù cắt vào cho heo ăn cũng không ăn hết nổi.
Trong lúc Tổ Thanh dọn cỏ, tiếng cãi nhau của ông bà Trần chưa từng dừng lại, vị trí này không thế nào nghe được học đang cãi chuyện gì, nhưng lại nghe rõ tiếng của người đang nói.
Bà Trần tính tình không phải đanh đá như vậy, nghe sư phụ nói bà thời trẻ là một người ôn nhu nhưng từ khi đứa con đầu lòng bị sinh non, sau đó bà lại phát hiện chồng mình cùng quả phụ thôn kế bên lén lút nɠɵạı ŧìиɧ, tức giận quá độ tính tình liền thay đổi.
Có thể nói tính đa nghi mà đanh đá của bà, tất cả đều là chồng mình bức ra tới.
Chỉ tiếc vợ chồng khi đó đã kết hôn, rất ít có người ly hôn, cho nên mặc dù ông Trần đã nɠɵạı ŧìиɧ, mới vừa mất con lại bị chồng phản bội nhưng bà vẫn cắn răng tiếp tục sống cùng ông, sau đó còn sinh hai đứa con trai và một cô con gái.
Có con cái bà liền có chỗ đứng ở nhà chồng, bà nắm chặt chồng mình trong tay gắt gao, một khi không hài lòng liền mắng ông, Tổ Thanh cũng không cảm thấy ông Trần đáng thương, bởi vì người đáng thương sẽ có chỗ đáng giận.
Trong lúc con mình còn không có tiền khám bệnh, mà ông Trần lại có thể trộm túi đường đỏ duy nhất trong nhà đem tới cho quả phụ kia……
“Tả Ức, hôm nay bị sao vậy?” Ức gia gia từ bên ngoài đi bộ về, liền thấy Tả Ức giống như không xương cốt dường như nằm liệt trên sô pha trong phòng khách, không xem điện thoại, càng không ngủ, liền như vậy ngơ ngác nhìn trần nhà.