Sau Chia Tay, Tôi Vẫn Khuynh Đảo Chúng Sinh

Chương 8

Sau khi tài xế đã chạy vòng quanh ba lần trước cửa Giải trí Tinh Diệu, Lam Mộc Vũ rốt cuộc cũng lạnh đến mức không chịu nổi: "Tài xế, phiền anh tắt điều hòa một chút."

"Tiểu Trương, tắt điều hòa."

Nghe được lời phân phó của Lê Nhược Nam, tài xế mới dám tắt điều hòa đi.

Nhưng chưa bao lâu nhiệt độ trong xe lại tăng lên: "Tài xế, có thể bật lại điều hòa một lát không? Bật nhỏ thôi cũng được?"

Lê Nhược Nam xen vào: "Điều hòa hỏng rồi, hôm nay Tiểu Trương chưa kịp đem đi sửa, không muốn xuống xe thì im miệng."

Nghe Lê Nhược Nam nói vậy, tài xế giảm tốc độ, giả vờ giả vịt đưa tay chạm vào nút điều hòa: "Thật ngại quá Lam tiểu thư, lát nữa tôi sẽ đi sửa điều hòa ngay ạ."

Lam Mộc Vũ:???

Thật sự là bị tiền tài che mờ mắt. Nhân lúc cô không để ý, tài xế liền cố ý chạy hết tốc lực, cũng không ngừng giữa chừng lần nào nữa.

Cô quay đầu đánh giá Lê Nhược Nam một phen, cánh tay người này lông tơ đều đã dựng hết cả lên nhưng bộ dạng vẫn bất động như núi, Lam Mộc Vũ thầm khâm phục từ tận đáy lòng, lẽ nào đây chính là sự ẩn nhẫn của tổng tài?

Lê Nhược Nam cảm nhận được cái nhìn của Lam Mộc Vũ, nàng xòe hai tay trước mặt Lam Mộc Vũ: "Tôi cũng không còn cách nào khác."

Lam Mộc Vũ trầm mặc một chút, hỏi: "Chúng ta đi đâu đây?"

"Em nghĩ sao?"

Hiếm khi Lê Nhược Nam trưng cầu ý kiến của cô, có thể thấy tâm tình của Lê Nhược Nam cũng không tồi, Lam Mộc Vũ đề nghị: "Đi xem phim không?"

"Không đi."

"Là bộ phim mà em đã đoạt giải đấy, cư dân mạng đánh giá cao lắm, chị không tới xem ư?"

Lê Nhược Nam hơi do dự, nhìn vào ánh mắt mong chờ của Lam Mộc Vũ, cuối cùng cũng không nỡ từ chối: "Được, nhưng bên ngoài có quá nhiều người, sẽ ảnh hưởng không tốt đến em, tôi cho người đi mua đĩa phim, trong nhà có phòng máy chiếu."

Khóe miệng Lam Mộc Vũ nhanh chóng giương lên: "Được!"

"Nhưng tôi chỉ vì muốn ước định giá trị của em mà thôi, xem em có phù hợp để cung cấp tài nguyên hay không." Lê Nhược Nam giải thích.

"Ừm, em hiểu em hiểu mà." Lam Mộc Vũ đã quen với dáng vẻ vịt chết còn mạnh miệng này của Lê Nhược Nam, cô cũng không phản bác gì, khóe mắt liếc nhìn phố thương mại ở phía trước, kêu lên với tài xế, "Ngừng xe ngừng xe, tôi muốn xuống."

"Em đi đâu?"

"Đằng trước có một quán trà sữa, xem phim sao có thể không uống một ít chứ?"

Ánh mắt Lê Nhược Nam không chút e dè mà liếc nhìn bụng Lam Mộc Vũ: "Giới hạn của nghệ sĩ bây giờ đều thấp vậy à, mới ăn sáng xong liền uống trà sữa, không cần khống chế vóc dáng sao?"

"Giới hạn không thấp, nhưng em trời sinh quyến rũ mà." Lam Mộc Vũ trừng mắt nhìn nàng, "Ăn kiểu gì cũng không mập, người khác hâm mộ còn không kịp nữa kìa."

Lê Nhược Nam cười lạnh một tiếng: "Dạ dày không tốt, không dễ hấp thu, có gì hay mà đắc ý?"

Lam Mộc Vũ không ngờ Lê Nhược Nam vẫn còn nhớ điều này. Cô từ nhỏ thể chất đã không tốt, dạ dày cũng luôn gặp bệnh, việc hấp thu dinh dưỡng kém hơn so với người khác. Do đó trong khoảng thời gian thi đại học, mẹ vì sợ cô mệt mỏi, liền ép cô phải uống thuốc Đông y mỗi ngày để điều trị thân thể.

Mà thủ khoa trong kỳ thi đại học ở Yến Thành năm đó là Lê Nhược Nam, lúc còn học nghiên cứu sinh liền thường xuyên được mẹ Lam Mộc Vũ mời đến Lam gia, hy vọng nàng sẽ giúp Lam Mộc Vũ ôn thi.

Chuyện phụ đạo vui vẻ dễ chịu là không thể nào, chỉ có một người làm đề thi đại học, một người thì xem báo cáo, hết một ngày cũng không nói được với nhau mấy câu, đó chính là sự thỏa hiệp lớn nhất giữa hai người.

Không ngờ đã bao nhiêu năm trôi qua, Lê Nhược Nam vẫn nhớ rõ điều này. Được người khác nhớ tới lúc nào cũng có chút cảm động, nhưng Lam Mộc Vũ lại kiên trì không chịu thỏa hiệp: "Tôi muốn xuống xe."

Khi Lam Mộc Vũ chạm lên tay nắm cửa và làm động tác mở cửa xe, rốt cuộc Lê Nhược Nam cũng lên tiếng: "Tiểu Trương, ngừng xe."

Lam Mộc Vũ đạt được mục đích thì nhếch miệng cười, nhanh chóng mở cửa xe chạy xuống. Môi trường khô nóng bên ngoài khiến thân nhiệt của cô tăng trở lại, ánh nắng chói chang thiêu đốt lúc này làm cô không được thoải mái cho lắm.

Để tránh cho Lê Nhược Nam người này vì đợi lâu mà mất kiên nhẫn, thẳng tay vứt cô lại giữa đường rồi rời đi trước, Lam Mộc Vũ sau khi đeo khẩu trang xong liền chạy đến quán trà sữa gần nhất.

Lam Mộc Vũ cũng không nhìn thực đơn, cô trực tiếp gọi món: "Hai cốc ca cao nóng, bảy phần đường."

Giữa một đám đông toàn uống nước đá giải khát, có thể nói Lam Mộc Vũ là nổi bật nhất, lập tức thu hút không ít những ánh mắt hiếu kỳ. Cũng may nhân viên quán làm việc rất nhanh, hai cốc ca cao nóng chưa tới mấy phút liền được đóng gói xong rồi đưa tới.

Lam Mộc Vũ cầm ca cao nóng chạy tới bãi đỗ xe ven đường, thấy xe của Lê Nhược Nam vẫn còn đó, cô thở phào nhẹ nhõm và mở cửa xe ngồi vào.

Đeo khẩu trang chạy bộ đã khiến mặt cô ra một tầng mồ hôi, Lê Nhược Nam ghét bỏ ném hộp khăn giấy qua: "Quỷ lôi thôi, bẩn chết mất."

Lam Mộc Vũ cũng không so đo với nàng, sau khi cất trà sữa liền tháo khẩu trang xuống và chỉnh trang lại bản thân.

Xe chạy gần mười phút, Lam Mộc Vũ dần phát hiện có chỗ nào đó không đúng lắm, tại sao đã lâu vậy rồi mà cô vẫn chưa hoàn toàn hạ nhiệt?

Đúng là cái máy điều hòa cùi bắp!

Bàn tay vừa định đưa ca cao nóng cho Lê Nhược Nam liền rụt về: "Điều hòa hỏng rồi à?"

Lê Nhược Nam thu lại bàn tay vừa vươn ra, làm như không có chuyện gì mà cầm lấy tờ báo ở sau lưng ghế phụ, lạnh nhạt nói: "Mới hỏng."

A, có quỷ mới tin chị.

Lam Mộc Vũ dùng sức xé hai cái ống hút ra ngay trước mặt Lê Nhược Nam, sau đó tưởng tượng cốc ca cao là Lê Nhược Nam, mạnh mẽ đâm xuống, uống từng ngụm từ cốc này sang cốc khác, còn cố ý phát ra tiếng "rột rột" thật lớn.

Sau khi xe dừng hẳn, Lam Mộc Vũ không chút hình tượng nào mà ợ một tiếng no nê, Lê Nhược Nam lập tức né sang một bên.

Lam Mộc Vũ giật giật khóe miệng, rất nhanh đã đuổi tới: "Chị vừa định nói gì?"

"Đĩa phim đã được gửi tới rồi."

Lam Mộc Vũ không khỏi thở dài nói: "Có tiền thật tốt ha."

Lê Nhược Nam cười lạnh một tiếng: "Tiếc là em không có tiền."

Lam Mộc Vũ: "..." Chị nói vớ vẩn gì vậy?

Hai người vào phòng máy chiếu, rõ ràng là sô pha rất rộng, nhưng hai người lại chỉ ngồi cách nhau một mét. Khi tiêu đề phim hiện lên, Lam Mộc Vũ đóng vai nhóc câm cũng nhanh chóng nhập tâm vào bộ phim.

Khi bài hát kết thúc phim vang lên, Lê Nhược Nam quay đầu lại, dưới ánh đèn lờ mờ, Lam Mộc Vũ đã nằm nhoài trên sô pha và ngủ thϊếp đi. Lê Nhược Nam nhẹ nhàng di chuyển một chút, giữa đêm hôm khuya khoắt mà lén lén lút lút như ăn trộm.

Nàng nhìn khuôn mặt say ngủ của đối phương, lông mi dài khẽ run run, đúng là đã mất đi mấy phần dáng vẻ giơ nanh múa vuốt. Nàng sợ Lam Mộc Vũ sẽ cảm lạnh nên định đi lấy một tấm chăn mỏng, vừa đứng dậy thì cánh tay liền bị ai đó kéo lại.

Chỉ thấy Lam Mộc Vũ đang uể oải mà một tay đỡ đầu, chiếc voan mỏng trước ngực ngổn ngang tuột xuống, lộ ra phần bả vai mềm mại trắng như tuyết, hai chân thon dài quấn quýt vào nhau, váy ngắn cũn cỡn khiến người khác nghĩ ngợi xa xôi.

Khoảng cách giữa hai người cực kỳ gần, bàn tay đang nắm lấy Lê Nhược Nam cũng dời xuống dưới, câu vào đầu ngón tay nàng, cặp mắt hoa đào kia tràn ngập ý cười: "Lê đại tổng tài... Đang có mưu đồ quấy rối em à?"

Lê Nhược Nam đột nhiên hất tay Lam Mộc Vũ ra, thậm chí nàng còn té ngã xuống thảm, quát lớn: "Nói bậy!"

"Ồ? Nhưng chính chị vừa nhân lúc em ngủ mà nhìn chằm chằm vào em mà." Lam Mộc Vũ rời khỏi sô pha, ngồi xổm xuống trước mặt Lê Nhược Nam, trong giọng nói mang theo vài tia dụ hoặc, "Em có nói bậy sao? Hử?"

Đúng lúc này, một hồi chuông điện thoại vang lên đánh tan sự lúng túng của Lê Nhược Nam, nàng vội vàng đứng dậy tiếp máy, sau khi nghe đối phương nói xong, liền có chút thâm ý liếc nhìn Lam Mộc Vũ, trả lời: "Cô ấy đang ở chỗ tôi, mọi người cứ làm những việc nên làm, nếu cần thì yêu cầu Lam Mộc Vũ phối hợp."

Từ trong ánh mắt của Lê Nhược Nam, Lam Mộc Vũ cũng phát hiện có gì đó không ổn, kiều diễm vừa rồi cũng tan biến: "Xảy ra chuyện gì sao?"

"Có người bôi đen em trên Weibo, hình như bên phía Phù Dao đã có động tĩnh."

Lam Mộc Vũ nhanh chóng mở Weibo lên, bắt gặp tên chính mình lại được treo trên hot search, nhưng mục tìm kiếm lần này là #Lam Mộc Vũ cút khỏi giới giải trí#.

Sự tình bắt đầu thế này.

Ban đầu, một tài khoản V đăng một bài lên Weibo, ném đá giấu tay ám chỉ một minh tinh nào đó vong ân phụ nghĩa, đùa bỡn tình cảm:

[Anh cả trong giới: Một tiểu hoa đán nào đó vừa đoạt giải, vừa thành danh liền nɠɵạı ŧìиɧ vứt bỏ người yêu, giới giải trí quá thực dụng rồi.]

Tài khoản này tuy đã bị các fan xa lánh, nhưng thông tin nắm trong tay lại có tính chân thực rất cao, cư dân mạng liền lôi một lượt toàn bộ tiểu hoa đán trong giới ra. Gần đây, các lễ trao giải cho phim truyền hình và điện ảnh đều được tổ chức rất nhiều, thật sự rất khó để đoán ra là ai.

Còn fan của những tiểu hoa đán đều như ăn phải thuốc súng, cũng chẳng muốn tự chứng thực làm gì, liền trực tiếp oanh tạc vào Weibo của "Anh cả trong giới", bình luận từ trên xuống dưới đều là chỉ trích hắn ăn tiền nói bừa.

"Anh cả trong giới" cũng không đáp lại cái gì, nhưng nửa giờ sau, hắn lại đăng một bài lên Weibo:

[Tiểu hoa đán vì muốn nâng cao giá trị bản thân liền giở công phu sư tử ngoạm, bội ước hợp đồng đã thương thảo lúc đầu, thả bồ câu.]

Tin này vừa ra, toàn bộ Weibo lại lần nữa bùng nổ, vốn tưởng chỉ là vấn đề tình cảm riêng tư, cư dân mạng định xem cho vui mà thôi.

Mà hiện tại xuất hiện việc bội ước hợp đồng này, bất kể là ở ngành nghề nào, hợp đồng nhọc nhằn khổ sở bàn xong xuôi đến thời khắc sống còn lại bị lật lọng, khiến tất cả nỗ lực của mọi người hóa thành bọt biển, suy bụng ta ra bụng người một phen, cư dân mạng liền không vui.

Từ việc tiểu hoa đán bội ước hợp đồng đến việc họ phải những chịu oan ức ra sao ở môi trường làm việc, trực tiếp khiến internet dấy lên một màn mưa máu gió tanh.

Cư dân mạng còn công kích "Anh cả trong giới", hận không thể ngay lập tức biết được tên của tiểu hoa đán kia, đồng thời những lời mắng mỏ tiểu hoa đán trên Weibo cũng dần tăng lên:

"Người này rốt cuộc là ai vậy, đoạt giải thì ghê gớm lắm sao? Đoạt giải là có thể lật kèo hủy hợp đồng à?"

"Nɠɵạı ŧìиɧ, tui ghét nhất loại người nɠɵạı ŧìиɧ, mặc kệ là nɠɵạı ŧìиɧ hay phá hoại tình cảm của người khác, đều nên bị phong sát đi!"

"Cơ mà gần đây có ai trong giới giải trí hết hạn hợp đồng không?"

"May là hợp đồng của vợ tui vẫn còn vài năm."

"Mấy bạn làm tui sợ đến mức phải đi hỏi thăm một chút, cũng may là đầu năm nay anh trai tui vừa gia hạn hợp đồng."

"..."

Fan của từng người đều lên tiếng thanh minh trên Weibo, nhưng fan càng rũ sạch quan hệ, càng có nhiều minh tinh được trừ bỏ hiềm nghi, người qua đường ăn dưa lại càng tò mò.

Giữa lúc cư dân mạng đang không có chút manh mối nào, thì vị tiểu minh tinh tên Hàn Phỉ Phỉ đã đăng lại bài và bình luận trên Weibo: [Thật là thiên đạo luân hồi, giấy không gói được lửa mà. Lúc trước ở đoàn phim đã thấy cô ta trêu hoa ghẹo nguyệt nam nữ không tha, bên ngoài lại diễn vai thanh thuần lương thiện, chậc chậc.]

Tuy Weibo của Hàn Phỉ Phỉ có ít fan, nhưng vẫn bị cặp mắt sắc bén của các fan đăng lại bài, mà mâu thuẫn giữa nàng ta và Lam Mộc Vũ từ lâu đã không còn là bí mật trong mắt fan, "Anh cả trong vòng" không cần nói thì họ cũng đã biết người này là ai.

Phù Dao bên kia đã sớm thuê thủy quân, vốn định chậm rãi dẫn dắt để fan tự mình phát hiện, không ngờ giữa chừng lại nhảy ra một Hàn Phỉ Phỉ, cũng giúp tiết kiệm không ít khí lực. Thế là các thủy quân khác nhau lần lượt rời sân, hợp sức lại để đưa bài đăng của Hàn Phỉ Phỉ lên hot search.

Mấy phút sau, lại có tin tức tiết lộ rằng trong quá trình quay phim điện ảnh [Thầm nói lời yêu], Lam Mộc Vũ đóng vai chính đã dùng quy tắc ngầm, đời tư thì hỗn loạn, thậm chí còn có người chỉ ra rằng việc Lam Mộc Vũ đoạt giải là không công bằng.

Tin tức trong giới giải trí vốn không phân biệt thật giả, trong lòng cư dân mạng suy nghĩ, thật vất vả mới hâm mộ một người trong phim điện ảnh, nhưng nháy mắt lại được cho hay rằng tất cả đều là giả, quả thật chuyện này đối với fan còn khó tiếp nhận hơn so với người qua đường.

Trên Weibo cái gì cũng nói, phần lớn đều là trào phúng cùng bất mãn với Lam Mộc Vũ, số ít người khác đều đã bị thủy quân nhấn chìm.

Trong khoảng thời gian ngắn, cư dân mạng kịch liệt hô hào tẩy chay, dư luận một mực muốn Lam Mộc Vũ cút khỏi giới giải trí.