Mưa đã rơi liên tục hơn một tuần, trên mặt đất dần nổi lên tầng nước đọng mỏng manh, gió lạnh thấu xương gào thét, sương mù bao phủ toàn bộ Yến Thành. Những chiếc xe hơi màu đen trang trọng chậm rãi lái vào nghĩa trang để tiến hành lễ truy điệu cuối cùng.
Lam Mộc Vũ lơ lửng giữa không trung, cô đã quên đi lai lịch, thân thể như bị thứ gì đó giam cầm lại, chỉ có thể lang thang ở đây mà quan sát những người bên dưới, từ sáng đến tối cũng không tìm thấy con đường bản thân nên đi.
Hôm nay là ngày đưa tang của con gái Lam gia ở Yến Thành. Lam gia có lịch sử trăm năm, phu nhân của chủ tịch đương nhiệm là con gái duy nhất của một gia đình quân nhân, hai người cường đại sau khi kết hợp càng nâng Lam gia lên một tầm cao mới. Bất kể thật lòng hay vì nể mặt, những người đến chia buồn đã vây quanh cả một ngọn núi.
"Ôi, cô nói xem Lam tiểu thư này cũng thật là, làm thiên kim khỏe mạnh không chịu, vị hôn thê cũng không cần, cứ nhất quyết phải chạy tới Vân Thành làm mất mặt chính mình. Chẳng phải chỉ là một minh tinh nhỏ thôi sao, đáng để theo đuổi vậy à?"
Ồ? Có kịch vui để xem rồi?
Mấy ngày nay Lam Mộc Vũ trong lúc rảnh rỗi đều tung bay giữa không trung, thật vất vả mới có bát quái, cô liền hận không thể dán sát lỗ tai vào để nghe ngóng.
"Tôi cũng có nghe nói, một năm trước chuyện Lam tiểu thư cố ý hủy hôn đã làm náo động Yến Thành, Lam đổng tức giận đến mức đoạn tuyệt quan hệ. Cứ tưởng là thiếu niên ngông cuồng ở nước ngoài gây dựng sự nghiệp, ai dè chưa bao lâu đã xảy ra chuyện này?"
Lam Mộc Vũ gật gật đầu, bay đến gần thêm chút nữa.
Việc hủy hôn này, cô còn nhớ mang máng... Là việc cô từng làm.
Ai mà chưa từng là thiếu niên ngông cuồng và muốn đội vương miện tình yêu lên đầu chứ?
Nhưng... Cô là vì ai?
A, hình như cô không nhớ rõ lắm.
"Dù sao thì thiên kim tiểu thư cũng không biết bên ngoài đắng cay thế nào. Nghe nói cô ấy không phải bị trầm cảm, mà là trước khi chết đã bị hạ thuốc rồi đưa vào loại tiệc rượu kia... Không muốn khuất phục nên mới nhảy lầu, Lam gia phí không ít khí lực mới đè tin đồn xuống được."
Lam Mộc Vũ bay tới chỗ những người phía sau, thấy họ lắc đầu thở dài, cô cũng chép miệng theo.
Thảm quá thảm quá, sao lại có người thê thảm giống cô như vậy?
Cũng không biết khi đến cầu Nại Hà, hai người có thể gặp mặt rồi bái đầu từ biệt hay không?
Một cơn gió thổi qua, những người vừa nói chuyện luyên thuyên chợt bị đẩy từ đằng sau, người kia thấp giọng quát: "Còn dám ở đây nói những lời này, mấy người chán sống rồi sao? Chưa biết cô minh tinh bắt cóc Lam tiểu thư kia đã thân bại danh liệt sau đó biến mất rồi à?"
"Dù sao cũng là ảnh hậu đang "hot" trong giới giải trí, chập trùng lên xuống là chuyện bình thường, nhưng nói biến mất là biến mất à? Đừng đùa chứ."
Người kia lấy điện thoại ra và vào mục giới giải trí, màn hình hiển thị hot search mới nhất:
[Sốc! Giải trí Thiên Hạo bị cáo buộc trốn thuế 10 vạn nhân dân tệ, nay đã phải phá sản.]
[Sốc! Ảnh hậu đang "hot" Phù Dao bị phát hiện nửa đêm tụ tập hút ma túy.]
"Đắc tội ai chứ đừng đắc tội hai nhà này, Phù gia gặp phải đại nạn rồi."
"Đâu chỉ mỗi Phù gia? Tôi nghe nói những ai có tham dự vào chuyện đêm đó, đều đã bị Lê tổng xử lý sạch sẽ. Giới thương trường ở Vân Thành đã bị thanh tẩy một phen."
"Tôi cảm thấy có hơi lạnh sống lưng, nãy giờ mấy người chưa nghe gì hết, chưa nghe gì hết đó nha."
Lam Mộc Vũ "chà" một tiếng. Ảnh hậu và tiểu tam tự nhận đang ở đỉnh cao nhân sinh lại đột nhiên không còn gì cả?
Chậc chậc chậc, cũng kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá đấy chứ?
Lam Mộc Vũ đột nhiên muốn xem Lam tiểu thư kia rốt cuộc lớn lên trông như thế nào, liền thật vất vả tới trước bia mộ, nhìn cái tên lớn khắc trên đó: Lam Mộc Vũ, cảm giác cực kỳ quen thuộc.
Là ai nhỉ...
Cô nghiêng đầu chăm chú suy nghĩ, cảm thấy rất quen thuộc, nhưng lại nghĩ mãi không ra.
Bên tai vang lên một trận xao động, Lam Mộc Vũ xoay người lại, trông thấy một đám vệ sĩ áo đen chen chúc vây quanh một cô gái đang đi về phía cô, nàng mang khí thế của cấp trên, rõ ràng là một khuôn mặt xinh đẹp, nhưng sắc mặt lại không giấu được sự mệt mỏi cùng đau thương.
Lam Mộc Vũ có chút không đành lòng mà vươn đầu ngón tay ra, tại sao người đẹp lại bày ra vẻ mặt thâm cừu đại hận thế này? Cô muốn chạm vào lông mày đang nhíu lại của người kia, nhưng phát hiện tay mình đã xuyên thấu qua.
Tiếng ồn ào xung quanh càng lúc càng lớn, cô ngờ ngợ nắm được từ ngữ then chốt: "Lê Nhược Nam", "vị hôn thê".
Hả? Hóa ra vị hôn thê bị vứt bỏ kia là đại mỹ nhân trước mắt ư?
Lam Mộc Vũ đánh giá nàng một phen. Dung mạo này, ngực này, hai chân thon dài này, quả thật làm cho hồn ma như cô cũng phải miệng lưỡi khô khốc mấy phần.
Sẵn sàng vứt bỏ một đại mỹ nhân như vậy, vị Lam tiểu thư kia bị mù à?
Cơ mà người này cũng chết rồi, vị hôn thê mang theo một đám vệ sĩ tìm tới cửa, vừa nhìn liền biết là để đập mộ rồi.
Lam Mộc Vũ nghiêng người dựa vào bia mộ bên cạnh, chỉ thiếu một nắm hạt dưa để vừa nhai vừa cảm khái.
Những tiếng bàn luận về người đã khuất vẫn khe khẽ tiếp tục, nhưng một giây sau, đại mỹ nhân kia liền mặt mày âm trầm, nàng xoay người nhìn quanh một vòng, ánh mắt đó làm đoàn người tức khắc ngậm miệng lại.
Khi nàng một lần nữa xoay người, Lam Mộc Vũ thấy đại mỹ nhân cúi đầu trước người quá cố, sau đó cẩn thận lau đi hơi nước trên bia mộ, dịu dàng vuốt ve bức ảnh trên đó, như thể nàng đang chạm vào tình yêu của đời mình.
Ồ! Thế này chắc là tới phúng viếng thôi nhỉ?
Chẳng lẽ còn có chuyện xưa gì đó?
Não của Lam Mộc Vũ cấp tốc tưởng tượng ra một mối tình say đắm cẩu huyết cô yêu tôi, tôi yêu cô ấy, cô ấy yêu cô.
Giữa lúc đầu cô còn đang tràn ngập mộng tưởng, thì bức ảnh bị hơi nước che phủ dần được lộ ra, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, đôi mắt trong trẻo không vướng bụi trần, khoảnh khắc đối mặt với cặp mắt hoa đào kia, con ngươi Lam Mộc Vũ co lại, nhất thời kinh sợ ngay tại chỗ.
Khuôn mặt này, rõ ràng là cô mà!
Lam Mộc Vũ cứng đờ bay tới phía trước, nghi ngờ muốn xác nhận lại một phen.
Hic, đúng là cô rồi.
Sống một cuộc đời thê thảm và không có đầu óc như thế... Dĩ nhiên là cô rồi.
Lúc này, những mảnh ký ức khi còn sống tức khắc được chắp vá lại, cô cưỡi ngựa xem hoa mà nhìn một lượt.
Cô là Lam Mộc Vũ, sinh ra ở thủ đô Yến Thành của Hoa quốc, từ nhỏ đã được người người vây quanh, tất cả đều thuận buồm xuôi gió. Lần đầu tiên mâu thuẫn với gia đình, chính là do cô đã thay đổi nguyện vọng, thân là thủ khoa trong kỳ thi đại học ở Yến Thành nhưng lại muốn vào đại học điện ảnh tốt nhất ở Vân Thành.
Ba mẹ cô cũng bởi vì vậy mà mất hết mặt mũi, nhưng may là cô còn có vị hôn thê Lê Nhược Nam đã đính ước từ nhỏ. Lê Nhược Nam lớn hơn cô bảy tuổi, lúc cô còn đang xách ba lô đi học đại học, thì người ta đã ở công ty chỉ điểm giang sơn, nàng có tầm nhìn độc đáo, là một thương nhân trẻ tuổi trong giới đầu tư.
Nhưng lúc học đại học thì cô lại quen biết Phù Dao. Để được ở cùng một chỗ với Phù Dao, cô đã hủy bỏ hôn ước trước đó, ba nổi giận đuổi cô ra khỏi nhà và cắt đứt liên lạc.
Cũng may khi đó đã sắp tốt nghiệp, cô cũng được một đạo diễn lớn chú ý và giành được giải tân binh xuất sắc nhất, điều này khiến cô bắt đầu nổi tiếng. Vốn là một giai thoại tốt đẹp, nhưng biết người biết mặt khó biết lòng---- trong lòng Phù Dao đã sớm có bạch nguyện quang Khương Thiên Nhu, khi Phù Dao lần đầu tiên đưa cô ra mắt phụ huynh, thì hai người này cũng đã nối lại tình xưa.
Theo lẽ thường thì cô nên cứng rắn một chút mà trực tiếp chia tay với Phù Dao, nhưng khi ấy cô đã bị tình yêu che mờ mắt. Sau đó, Khương Thiên Nhu viết kịch bản giúp Phù Dao đoạt được giải ảnh hậu. Từ khi Phù Dao hết lần này đến lần khác về nhà muộn, cô rốt cuộc mới biết hai người họ có gian tình. Họ vì muốn diệt khẩu mà sẵn sàng hạ thuốc cô, đẩy cô cho một nhà đầu tư bụng phệ, cô không cam lòng chịu nhục mà đã nhảy từ tầng 39 xuống...
Kết thúc hồi tưởng, Lam Mộc Vũ lúc này mới nhận ra nghi thức tang lễ kia cũng đã hoàn thành. Lê Nhược Nam giải tán vệ sĩ, một thân một mình lái xe trên con đường quanh núi.
Lam Mộc Vũ không biết tại sao mình lại muốn theo Lê Nhược Nam, nhưng cô cũng không có nơi nào khác để đi. Ỷ vào việc Lê Nhược Nam không cảm nhận được cô, cô liền lượn lờ trên ghế phụ, quay về phía Lê Nhược Nam xoa xoa bóp bóp, hiếu kỳ đánh giá cái người nhiều năm không gặp này.
Lam Mộc Vũ sờ sờ mặt Lê Nhược Nam, da dẻ trắng nõn trong veo không chút tì vết.
Chậc, người này lớn hơn cô bảy tuổi mà sao lại không có tí nếp nhăn nào, bình thường bảo dưỡng thế nào vậy nhỉ?
Lam Mộc Vũ rục rịch móng vuốt quấn lấy eo Lê Nhược Nam, lại lớn mật di chuyển hướng lên trên một chút.
Aaaaa, hàng tốt!
Cô cúi đầu nhìn của chính mình được nội y chống đỡ mới ra hình ra dạng, thân hình của Lê Nhược Nam là thật sao?
Nhất định là từng phẫu thuật rồi!
Như cảm nhận được điều gì đó, xe của Lê Nhược Nam dừng bên ngã tư đường, nàng quay đầu nhìn về phía Lam Mộc Vũ, ánh mắt rất nhanh lại trở nên ảm đạm.
Lam Mộc Vũ có chút chột dạ mà giấu hai tay ra sau, như một đứa trẻ bị lão sư bắt gặp khi làm chuyện xấu. Cô ngồi đối diện Lê Nhược Nam, trong lòng có nỗi phiền muộn khó tả, lời nói bên miệng cũng thay đổi:
"Tôi đã hủy hôn và khiến chị phải mất mặt, vì sao chị vẫn đến thăm tôi?"
"Tôi xui xẻo bị lợi dụng, sao chị không cười trên nỗi đau của người khác chứ?"
"Chị giúp tôi báo thù làm gì, còn đắc tội với cả cái Vân Thành lớn như vậy, có đáng hay không?"
Lam Mộc Vũ thở dài: "Chị xinh đẹp thế này, sao lại tốt với tôi như vậy?"
Cảm xúc trong mắt Lê Nhược Nam rất phức tạp, cô không thể hiểu được.
"Là tôi không bảo vệ được em, nếu lúc đầu tôi từ chối giải trừ hôn ước, có phải em sẽ không xảy ra chuyện hay không?"
Một giọt lệ óng ánh lăn xuống từ khóe mắt Lê Nhược Nam.
Lam Mộc Vũ ngẩn ra.
Lê Nhược Nam khóc rồi?
Lam Mộc Vũ chạm vào trái tim mình, tại sao ở trạng thái linh hồn, mà cô lại có thể cảm nhận được cơn đau day dứt này?
Lúc cô còn học cao trung, Lê Nhược Nam tốt nghiệp đại học liền thường xuyên tới gặp cô. Lê Nhược Nam luôn nói rằng nàng thích sự sạch sẽ thuần túy trong ánh mắt của cô, nói muốn cố gắng bảo vệ cô.
Nhưng ngày ấy cô chỉ cảm thấy Lê Nhược Nam đang mỉa mai cô, coi cô là một kẻ ngốc không rành thế sự. Bây giờ nhìn lại, chẳng phải cô đúng là kẻ ngốc không hiểu lòng người kia sao?
Bão cát trong núi nổi lên, ánh đèn sáng chói phía đối diện như muốn chọc mù mắt người khác.
Cô trợn to mắt nhìn chiếc xe thể thao đang lao tới đây.
"Chạy mau, Lê Nhược Nam, chạy mau đi!" Lam Mộc Vũ lo lắng muốn lôi kéo Lê Nhược Nam, nhưng thân thể trong suốt của cô lại lần nữa xuyên qua.
Lam Mộc Vũ tuyệt vọng hét lên, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc xe thể thao kia lao tới, sau một trận trời đất quay cuồng, xe của Lê Nhược Nam lăn lộn mười mấy mét.
Người lái chiếc xe thể thao kia chậm rãi mở cửa ra, tháo kính mát và khẩu trang xuống.
Lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo.
Phù Dao!
Phù Dao đạp lên những mảnh vỡ nát, từ từ tiến đến gần Lê Nhược Nam.
Sau khi trông thấy Lê Nhược Nam nằm trong vũng máu, khóe miệng cô ta hiện lên một nụ cười điên cuồng: "Lê Nhược Nam, cô hại tôi mất đi tất cả, tôi liền cho cô chết không được tử tế! Vì con tiện nhân Lam Mộc Vũ kia, cô thấy đáng hay sao?"
Cô ta móc từ trong ví ra một cái bật lửa, rồi chầm chậm đeo găng tay vào, đốt một tia lửa lên và ném xuống đất.
"Tạm biệt, Lê Nhược Nam."
Cô ta giẫm lên giày cao gót và xoay người lên xe, nghênh ngang rời đi.
Tia lửa chạm tới xăng đang nhỏ giọt trên mặt đất, tức khắc bùng lên một ngọn lửa.
Máu trên người Lê Nhược Nam liên tục chảy ra, không cách nào ngừng lại được.
"Lê... Lê Nhược Nam! Chị... Chị mau tỉnh lại đi!"
Lam Mộc Vũ phát điên muốn lôi Lê Nhược Nam ra ngoài, nhưng cô là linh hồn, chỉ có thể bất lực nhìn nơi mình chạm vào hết lần này đến lần khác bị xuyên qua.
Cho dù là bị Phù Dao hãm hại, cô cũng chưa từng cảm thấy căm hận chính mình vô dụng như lúc này.
Tay của Lê Nhược Nam khẽ run lên.
Trong mắt Lam Mộc Vũ hiện lên một tia kinh hỉ.
Tỉnh dậy là tốt rồi, mau mau ra ngoài đi, xe sắp nổ tung rồi, nếu không sẽ muộn mất!
Lê Nhược Nam dựa vào chút ý thức còn sót lại mà tìm thứ gì đó trong xe.
Lửa cháy đến nơi rồi, còn tìm cái gì nữa, nhanh ra ngoài đi!
Lê Nhược Nam gian nan đẩy mảnh kính vỡ sang một bên, đầu ngón tay trắng nõn bị từng mảnh cắt qua, nhưng nàng không hề hay biết điều đó.
Nàng vất vả lấy ra một bức ảnh bị đè dưới ghế dựa.
Giống như đúc với bức ảnh trên bia mộ lúc nãy.
Đó là ảnh của Lam Mộc Vũ.
Lam Mộc Vũ như bị sét đánh trúng.
Cô há miệng, nhưng không nói nên lời.
Máu tươi đã sớm nhuộm đỏ người trong ảnh, Lê Nhược Nam cẩn thận dùng bàn tay dính đầy vết máu của mình mà lau chùi bức ảnh, nàng chạm môi lên nó, khẽ nở một nụ cười đầy lưu luyến.
Đôi môi đỏ tươi chạm vào nụ cười rạng rỡ của cô.
"Mộc Mộc..."
Nàng dần dần nhắm mắt lại.
Ngọn lửa hừng hực vây tới, nuốt chửng lấy tất cả.
Thân thể cô dần trở nên trong suốt theo từng ánh lửa rực sáng.
Lê Nhược Nam, xin lỗi, em không biết...
Nếu có kiếp sau, em nhất định...