Không Gian Tồn Tại Trăm Vật Tư, Mẹ Kế Đưa Con Trai Chạy Nạn

Chương 27: Nung Nấu Ý Đồ Chiếm Đoạt Lương Thực Của Tam Phòng 1

Lưu thị, con dâu cả Lý gia, và Diêm thị, con dâu thứ hai, nghe lời này của tiểu cô thì liên tục trợn mắt xem thường.

Cháo gạo trong nhà bị cha mẹ chồng ăn, các nàng cũng nhận, xem như tiểu bối các nàng hiếu kính trưởng bối, nhưng mỗi đứa tiểu cô này thôi đã ăn hơn phân nửa.

Họ phải cướp mới cướp về cho con cái nửa chén cháo gạo.Hai người họ làm con dâu, chưa biết cháo gạo có vị gì từ sau khi rời khỏi nhà đây.

Lý lão phu nhân cũng không muốn ăn rau dại, vừa lúc nhìn thấy con dâu lớn trợn mắt, nhất thời khó chịu trong lòng: "Nhà con cả, lát nữa ngươi đến chỗ đệ tức ba mượn nửa túi gạo, đợi chúng ta về rồi sẽ trả lại cho họ.”

Lưu thị vừa bị mẹ chồng bắt quả tang trợn mắt thì hơi chột dạ, nàng ấy biết mẹ chồng rất biết giả bộ.

Trước mặt nhi tử, bà ta sẽ ra vẻ khổ sở rơi nước mắt, sau đó nói vài câu như thật như không, nam nhân của nàng ấy chẳng khác gì súc vật, một hai cho rằng nàng chống đối ngỗ nghịch mẹ chồng rồi động thủ đánh nàng.

Ban đầu nàng ấy còn phản kháng, nhưng nam nhân này vậy mà đánh cả hai đứa con gái của gã.

Để bảo vệ con, Lưu thị chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng.

Lưu thị cũng học ngoan, nếu mẹ chồng bảo nàng đi, nàng lập tức đi ngay:

“Dạ, mẹ."

Con sang nói với đệ tức liền.”

Về phần đệ tức có cho mượn hay không, đó không phải là chuyện nàng ấy quyết định được.

Liễu Phán Nhi đang nghĩ cách định cư ở phía Nam, bất ngờ phát hiện có một phụ nhân đi về phía nàng, nhất thời không biết người này là ai, cứ như vậy không chớp mắt nhìn Lưu thị.

Lưu thị bị nhìn mà da gà da vịt nổi hết cả lên, trên gương mặt khô gầy vàng vọt nở nụ cười ngượng ngùng: "Đệ tức, ta không lòng vòng với ngươi, xin phép nói thẳng.

Tiểu cô muốn ăn cháo, gạo trong nhà hết rồi, mẹ chồng bảo ta tới mượn ngươi một ít.

Ngươi cũng biết mẹ chồng chúng ta chẳng khác nào nương nương hở tí là sướt mướt, chỉ cần ta hơi có vẻ không nghe lời bà, bà lập tức khóc cho nam nhân của ta xem, nam nhân của ta lại là một gã hiếu thảo đến mức mù quáng, gã sẽ đánh ta, ta không thể không đến.

Nhưng ngươi không muốn cho thì không cho cũng được, dù sao mẹ chồng cũng không dám trêu chọc ngươi, không dám chỉ tay năm ngón với ngươi.”

Liễu Phán Nhi không ngờ người tẩu tẩu này lại nhanh nhẹn như vậy, cười khẽ: "Được, tẩu tẩu về nói với bà ấy là em có bốn đứa con phải nuôi, đứa con gái mập ú của bà ấy có cha có mẹ, không tới phiên tẩu tẩu như ta nuôi, một hạt gạo ta cũng không cho.”

Lưu thị cười cười, gật đầu trả lời: "Được, ta sẽ về truyền đạt lại.

Cũng khó xử cho ngươi, một mình che chở bốn đứa nhỏ.”

Quan trọng là không phải con ruột, quá vất vả rồi.“Không khó xử, chúng rất hiểu chuyện, cũng giúp ta rất nhiều.”

Liễu Phán Nhi trả lời, ngữ điệu ôn hòa, nhân cơ hội cho Lưu thị một nắm trứng cút, nhỏ giọng: “Tẩu tẩu, lén cho hai cháu gái ăn, đừng để tiểu cô nhìn thấy, nếu không thì hai đứa khó mà ăn được gì.”

Liễu Phán Nhi như vậy hoàn toàn tương phản với tính cách nóng nảy của nàng, khiến Lưu thị hơi kinh ngạc, hơn nữa còn chủ động cho nàng ấy trứng chim.

Lưu thị chua xót, gật đầu: "Đa tạ đệ tức, ta hiểu rồi.”

Lưu thị hàn huyên vài câu, trở lại trước mặt mẹ chồng: "Mẹ, đệ tức nói lương thực phải để bốn đứa nhỏ ăn, không cho ai mượn hết.”.