Không Gian Tồn Tại Trăm Vật Tư, Mẹ Kế Đưa Con Trai Chạy Nạn

Chương 17: Nam Nhân Sống Chết Vì Nàng 2

Lý Nam và Lý Tiểu Bảo ngủ trên xe bò, Liễu Phán Nhi, Lý Dung và Lý Đại Bảo ngủ chiếu trải trên đất.Nửa đêm, Liễu Phán Nhi tỉnh lại, đắp chăn cho Lý Dung và Lý Đại Bảo rồi đứng lên kiểm tra Lý Nam và Lý Tiểu Bảo trên xe bò, cũng đắp chăn lại cho chúng tránh để bụng bị lạnh.

Y phục trên giá đã khô, Liễu Phán Nhi rón rén rút xuống gấp lại, cất vào trong bao.Liễu Phán Nhi không ngủ được, cho thêm một ít củi và đống lửa.

Nàng nhìn tia lửa, trong mắt hơi mê mang và phiền muộn.Kiếp trước trải qua tranh đấu kịch liệt, đánh bại mấy đứa con ngoài giá thú kia mới giành lại được quyền khống chế nhà máy từ tay người cha phong lưu bội bạc.Nàng rất có mắt nhìn nên đã nắm bắt cơ hội mua sắm trên mạng, kinh doanh online offline đều phát triển thần tốc, trở thành vua bách hóa mới.

Mẹ nàng đã qua đời, bà ấy để lại di chúc, nếu ngày nào đó bà chết oan chết uổng thì toàn bộ gia sản sẽ quyên góp ra ngoài, không cho phép bất cứ "người thân" có quan hệ huyết thống nào chiếm lợi.

Hiện tại xuyên vào một thôn phụ ở triều Đại Chu, sống tiếp bằng một loại phương thức khác, điều này khiến nàng cảm thấy rất may mắn.Nỗi nhớ trong lòng, giữa màn đêm yên tĩnh càng đau thấu tâm can.

Liễu Phán Nhi ôm đầu gối ngồi, giọt lệ đong đầy trong mắt men theo gò má nhỏ xuống y phục.Nàng thầm cầu nguyện, người mẹ mất sớm của nàng cũng có thể xuyên tới nơi này, đoàn tụ với nàng.Nàng chờ đợi nam nhân đã từng sống chết vì nàng cũng có thể sống lại, nói cho hắn biết, nàng chỉ yêu một mình hắn.

Tính cảnh giác của Lý Đại Bảo rất mạnh, lúc Liễu Phán Nhi đắp chăn cho cậu nhóc, cậu cũng đã tỉnh lại nhưng vẫn làm bộ không tỉnh.Cậu len lén nhìn từng cử động của mẹ kế, cuối cùng thấy mẹ kế ngồi khóc thầm với đống lửa.

"Đây là lần đầu tiên cậu thấy mẹ kế tính tình hung dữ khóc thút thít như thế, nhưng cậu không hiểu tại sao nàng khóc?"

"Vì trên đường chạy nạn khổ quá ư?

Liễu Phán Nhi trút bầu tâm sự xong, lại nằm trên chiếu, ép mình ngủ.

Ngày mai còn phải lên đường, không ngủ không được.Liễu Phán Nhi dùng rau dại làm gnocchi*, còn cho rất nhiều trứng chim cút, cả nhà ăn uống no đủ, theo thôn dân lên đường.

(*) Gnocchi là một trong những món ăn truyền thống của Ý được biến tấu từ Pasta.

Bạn có thể hình dung chúng như chiếc bánh bao nhỏ nhắn được nướng hoặc luộc.

Gnocchi chính là một loại mì ống , nhiều loại bánh dày, mềm mại và nhỏ nhắn.

Trong tiếng Đức tên loại bánh này có nghĩa là "cái nút", "vón cục".

Lý Đại Bảo khua xe bò, Lý Dung ngồi bên cạnh Lý Đại Bảo.Liễu Phán Nhi mới chải hai lượt tóc, rửa mặt sạch sẽ cho Lý Nam, khuôn mặt nhỏ nhắn tuy gầy nhưng thêm vài phần điềm đạm đáng yêu:

"A Nam của chúng ta thật xinh đẹp.”

Lý Nam híp mắt cười toe:

"Ca ca tỷ tỷ cũng đẹp.”“Đúng!"

Liễu Phán Nhi gật đầu, phụ họa Lý Nam:

"Đều đẹp cả, đến phương Nam rồi, sau khi chúng ta dàn xếp ổn thỏa mọi chuyện, ta kiếm tiền mua vòng hoa đẹp cho A Nam và A Dung đội.”

Lý Nam rất ngoan, không sợ Liễu Phán Nhi nữa, ngọng nghịu đáp lời:

"Cảm ơn!”

"Hừ"

Lý Tiểu Bảo rất hẹp hòi, còn ghi hận những chuyện trước kia mẹ kế đã làm, không vì chút ân huệ nhỏ của mẹ kế mà bị mua chuộc giống muội muội.

Liễu Phán Nhi cười trộm, cảm thấy Lý Tiểu Bảo này rất thú vị, làm bộ không nghe thấy giọng nói bất mãn của Lý Tiểu Bảo, tiếp tục nói với A Nam:

"A Nam, ngươi có muốn đọc sách biết chữ không?"

A Nam không hiểu:

"Đọc sách biết chữ là cái gì, ngon không?”

Lý Tiểu Bảo kiêu kỳ nhìn muội muội, nói bằng giọng điệu hơi ghét bỏ: "A Nam chỉ biết ăn thôi, đọc sách biết chữ đâu phải đồ ăn, biết chữ là đọc sách được, thi tú tài được, trở thành một người rất tài giỏi.”.