1
Tôi tên Tống Nhất Hòa, là một tác giả truyện tranh. Hôm nay là ngày thứ 51 tôi chia tay với Chu Diên, và là ngày thứ 17 chúng tôi sống chung với nhau.
Sau nhiều lần giải thích mà Chu Diên không tin, tôi đã đăng một bài viết: “Phải làm gì khi bạn trai cũ luôn nghĩ rằng tôi đang đòi quay lại.”
Cao Tán trả lời: “Đi tìm người đàn ông khác đi!!”
Khép máy tính lại, ngẫm nghĩ một phen thì thấy đúng là một ý hay!
Tôi bèn lấy điện thoại ra hỏi cô em họ có quen biết chàng trai nào không.
Em ấy dứt khoát gửi một tấm danh thϊếp qua: “Chúng ta là chị em mà, em có sẵn luôn đây. Tán nhanh đi!!”
Tôi quyết tâm thêm wechat ngay luôn, nhưng đối phương mãi không đồng ý. Thế nên tôi ném điện thoại sang một bên để vẽ bản thảo.
Vẽ một mạch tới hơn 6h chiều, nhìn sao cũng không hài lòng với những đường cơ bắp của nam chính, tôi hơi bực bội.
Duỗi người, tôi ra phòng khách ngồi mở chai coca, phòng tắm loáng thoáng truyền ra tiếng nước chảy.
Tôi nhớ rằng Chu Diên có thói quen để ngực trần sau khi tắm.
Mười lăm phút sau, tiếng nước ngừng lại.
Tôi giả vờ đang xem TV, nhưng thật ra lực chú ý đều đang tập trung trước cửa phòng tắm, chờ Chu Diên đi ra. Dẫu sao cơ bắp trên người của anh cũng cực kỳ hoàn hảo.
Cuối cùng cửa mở, Chu Diên…mặc áo đi ra.
Tôi: “…?”
Thói quen không mặc áo đâu rồi?
Rơi vào tuyệt vọng, tôi chỉ có thể lợi dụng lúc anh ăn cơm, âm thầm tăng nhiệt độ máy lạnh.
Nhưng đợi anh còn chưa cởϊ áσ, thì tôi đã nóng kinh khủng. Mái tóc xoăn dính trên cổ như chiếc khăn choàng, lớp áo trong đã ướt sũng, lớp áo khoác lụa cũng lấm tấm mồ hôi.
Khóe mắt thoáng nhìn anh.
Thà vã mồ hôi ăn cũng không cởϊ áσ, tôi càng tàn nhẫn tăng thêm 1 độ.
Nhanh chóng cởϊ áσ khoác ra, tôi nằm dựa trên sô pha, không tin anh sẽ không cởi.
“Tống Nhất Hoà…”
“Cởi ra đi, không cần ngại tôi đâu.” Khi nghe anh gọi, tôi lập tức quay sang thốt ra.
Anh nhắm mắt lại rồi mở ra, lấy khăn giấy lau mồ hôi, nhướng mày nói: “Muốn dụ dỗ tôi thì đừng chọn thời điểm này. Mặc dù cô xinh đẹp tới mức nhìn thôi cũng no rồi, nhưng tôi cũng phải ăn cơm chứ?! Hay là…”
Ngừng một chút, ánh mắt anh lướt qua người tôi, nói thêm: “Cô muốn tắm với tôi à? Tôi cảm thấy như vậy không ổn lắm đâu dù sao cũng chia tay rồi.”
Tôi bị suy nghĩ của anh làm cho hoảng sợ, gọi anh đang đi về phía nhà bếp lại: “Chu Diên, nghe tôi giải thích đã. Không phải vậy đâu! Anh nghe tôi giải thích đi!”
“Không cần giải thích, cô buông tha cho tôi đi, tôi sẽ không tắm với cô đâu, cũng sẽ không bị cô dụ dỗ đâu.”
Tôi: “…”
2
Cuộc đời tôi có hai tình yêu lớn: Tiền và đàn ông.
Vì vậy, khi đang kiếm tiền tôi cũng theo đuổi Chu Diên.
Năm hai đại học hồi đó, lúc đang chìm trong sự tự do của giàu có, thì tôi đi ngang qua sân chơi. Ngay từ cái nhìn đầu tiên thấy chàng trai ném bóng nát khung đối thủ thì tôi đã ngày nhớ đêm mong, trằn trọc nhớ nhung muôn phần.
Cuối cùng, tôi dùng tiền để tìm kiếm sự trợ giúp, đột kích toàn diện theo đuổi Chu Diên tới tay.
Sau khi ở bên nhau, chúng tôi đã làm tất cả những chuyện mà cặp tình nhân bình thường nên làm, và cũng làm rất nhiều chuyện một cặp bình thường không nên làm.
Năm thứ tư, là tôi đã nói chia tay trước.
Nguyên nhân đến từ một ly nước nóng.
Tôi gửi tin nhắn nói rằng trong kỳ kinh nguyệt bụng dưới của mình khó chịu, nửa tiếng sau chỉ nhận lại câu trả lời: “Uống nhiều nước nóng một chút.”
Tôi nhịn tức hỏi anh vừa nãy chơi game đúng không và anh trả lời đúng vậy.
Một lát sau mới hỏi: “Em giận hả?”
“Không có.”
“Vậy thì tốt rồi, em đi ngủ sớm một chút. Anh cũng tắm rửa rồi đi ngủ, ngủ ngon, yêu em!”
Tôi nằm trên giường, bụng dưới không chỉ khó chịu mà tim gan thận gì cũng khó chịu hết. Tôi đứng dậy, viết một đoạn văn trong 1h gửi qua.
Tôi viết ra tất cả những bất mãn, không vui từ lần đầu quen biết đến sau khi yêu nhau, bao gồm 186 lần anh chọc tôi khóc, làm bể 68 chai mỹ phẩm, 41 chai tinh chất của tôi.
Chu Diên chỉ có khuôn mặt đó là dễ nhìn, chứ không có tinh tế, không dịu dàng, không chững chạc, đếm ra chẳng có bao nhiêu ưu điểm.
Đã vậy thì chia tay cho rồi, tôi có tiền, tôi có thể tìm người khác sao phải tức vì anh!
Một đêm mất ngủ, mãi đến hơn 10h sáng hôm sau tôi mới nhận được cuộc gọi của anh, giọng anh vẫn còn hơi khàn: “Tống Nhất Hòa, em muốn chia tay ư? Anh không đồng ý.”
“Phản đối vô hiệu.”
Lúc đó vừa đúng đến kỳ thực tập, tôi dọn ra ngoài thật nhanh để anh ấy không tìm thấy mình.
Khi ấy vừa mới chia tay, tôi hay gọi tên anh trong vô thức, cũng lén khóc thầm trong đêm khuya thanh vắng, lúc bị bệnh càng buồn hơn.
Sau này, khi đến hết hạn hợp đồng thuê nhà, tôi đổi sang một căn nhà tốt hơn và ký một năm, tiếp đó…ngày hôm sau đã ở chung với Chu Diên.
Nhìn bóng lưng anh đang rửa chén trong bếp, tôi giận đùng đùng hạ nhỏ máy lạnh lại, rồi vọt vào phòng tắm.
Tôi thầm hạ quyết tâm, nhất định phải nỗ lực kiếm tiền, kiếm đủ tiền mua căn nhà này rồi sau đó khiến Chu Diên cút xéo.
Đang tắm, tôi chợt cảm giác dưới bụng có dòng chất lỏng ấm nóng chảy ra, nhìn xuống thì quả nhiên là kinh nguyệt tới.
Ngồi trên bồn cầu một hồi, tôi hắng giọng kêu to: “Chu Diên.”
Đợi hồi lâu vẫn không nghe thấy anh đáp, tôi lại kêu vài lần nữa nhưng vẫn không trả lời.
Ngay lúc tôi đang cân nhắc có nên dùng mấy tờ khăn giấy thay không, ngoài cửa truyền tới giọng nói lười biếng của anh: “Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không tắm với cô đâu, cô đừng có mơ nữa!!”
Điên người quá.
Nhưng có chuyện nhờ nên tôi chỉ có thể ỏn à ỏn ẻn: “Phiền anh cái này được không…giúp tôi lấy một miếng băng vệ sinh. Nó ở ngăn thứ ba tủ quần áo trong phòng ngủ.”
Trong tích tắc ngoài cửa im re, sau đó cửa hé ra, một cánh tay đưa vô, giữa ngón trỏ và ngón cái khớp xương rõ ràng đang kẹp một miếng băng vệ sinh màu hồng.
Tôi chớp mắt nhìn, đưa tay tới lấy, đầu ngón tay đυ.ng phải ngón tay của anh, hai má nóng bừng.
Cửa một lần nữa đóng lại, giọng điệu của anh dường như có chút câm nín: “Tới kỳ rồi thì đừng nghĩ tới mấy cái kia nữa.”
Tay đang mặc quần áo ngừng lại, tôi nghĩ mãi không ra, nghĩ tới mấy cái kia là cái gì?
3
Nằm trên giường, tôi lấy quyển nhật ký trong ngăn kéo tủ đầu giường ra, trong đó ghi lại từng ngày kể từ khi tôi với Chu Diên chia tay.
Hôm nay là ngày thứ 61 chúng tôi chia tay, anh cứ mãi chọc tức tôi như mọi khi, tôi quyết định lấy anh làm nguyên mẫu cho những nhân vật phản diện trong truyện tranh sau này của mình.
Nửa đêm, tôi không ngủ được vì bụng dưới quá đau, tôi muốn tìm ibuprofen, mở ngăn kéo ra mới phát hiện không có.
Cả người ướt đẫm mồ hôi, lại không dám giảm nhiệt độ máy lạnh, nên chỉ có thể gắng gượng chịu đựng.
Nửa mê nửa tỉnh với cái bụng đau, hình như tôi nhìn thấy Chu Diên bước vào. Anh ngồi xổm bên giường, lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa bụng dưới của tôi.
Những năm gần đây, bởi vì vẽ bản thảo, làm việc và nghỉ ngơi không điều độ, chịu áp lực lớn nên chứng đau bụng kinh ngày càng dữ dội. Có đôi khi quên mua ibuprofen sẽ đau tới mức cả ngày không xuống được giường, đành nghiến răng chống đỡ.
Cũng không còn ai quan tâm tôi.
Tôi nhìn Chu Diên, tự hỏi liệu có phải.
Mình đang nằm mơ không, nhưng tôi vẫn cảm thấy tủi thân, nước mắt lẫn mồ hôi chảy dài.
Anh chạm vào mặt tôi, khẽ nói: “Xin lỗi.”
Anh còn chưa dứt lời, tôi đã hoàn toàn sụp đổ, túm quần áo của anh khóc lóc: “Chu Diên, em đau quá.”
Sau đó, anh bế tôi lên xe tới bệnh viện.
Lúc tựa trong ngực anh, tôi cảm nhận được tiếng tim đập mạnh mẽ, và cơ thể rắn chắc dưới lớp quần áo. Tôi thực sự rất muốn hỏi anh tại sao lại làm như vậy, nhưng bản thân không còn sức để mở miệng nữa.
Sau khi truyền dịch ở bệnh viện, tôi cảm thấy cơn đau giảm đi nhiều nên ngủ thϊếp đi, khi tỉnh dậy thì đã nằm trên giường của mình.
Nếu không phải còn vết kim trên mu bàn tay, tôi còn tưởng mình đang nằm mơ đó chứ.
Chu Diên đã đi làm, lúc tôi đang rửa mặt, dì chủ nhà bưng một bát canh lớn tới bảo là lỡ nấu nhiều quá nên đem sang.
Tôi không nỡ từ chối nên nhận lấy, uống xong thấy bụng dưới ấm lên nhiều.
Vì lý do sức khỏe nên hôm nay tôi không vẽ bản thảo, tôi làm ổ trên sô pha lướt điện thoại, chợt phát hiện người đàn ông hồi trước cô em họ giới thiệu đã đồng ý kết bạn từ lúc nào.
Tôi hơi nao núng hỏi em ấy: “Bạn em có đẹp trai hơn Chu Diên không?”
Bên kia lập tức trả lời lại: “Người Trung Quốc không lừa người Trung Quốc. Em cảm thấy anh ấy còn đẹp trai hơn cả Chu Diên, còn dịu dàng, tinh tế, chững chạc. À đúng rồi, anh ấy tên là Cố Kiến Thâm.”
Dĩ nhiên tôi biết anh ta tên gì, nickname của người này viết thẳng ba chữ Cố Kiến Thâm.
Ảnh đại diện là cây mơ xanh.
Đoán chắc là tuổi tác không được trẻ cho lắm.
Tôi nói ra sự lo lắng của mình với cô em họ, lỡ anh ta quá chín chắn, giữa chúng tôi có khoảng cách thế hệ thì sao? Lỡ anh ta không hiểu niềm vui của tôi thì như nào? Nếu anh ta không đi dạo phố với tôi? Anh ta không chơi game với tôi? Quan trọng nhất là anh ta ghét bỏ tôi không hiểu chuyện lại còn già mồm thì phải làm sao?
Bên kia im lặng một chút, rồi gửi tới một câu: “Sao em cảm thấy cứ như chị đang tìm Chu Diên thứ hai vậy?”
Tôi…có vậy hả?”
Phản bác lại: “Cũng không hẳn, chắc chị với Chu Diên tuổi tác xấp xỉ nên mới có thể làm mấy thứ đó, còn rất nhiều người tuổi tác xấp xỉ chị mà.”
Sau khi được an ủi, tôi gửi lời chào tới Cố Kiến Thâm, tỏ rõ mục đích muốn làm quen.
Bên kia qua nửa phút mới hồi âm: “Được.”
Được…?
Tôi biết trả lời sao đây? Quả nhiên có khoảng cách thế hệ.
Đơn giản ném vấn đề này lại cho cô em họ, hỏi em ấy trả lời lại thế nào.
Vì vậy suốt buổi chiều, tôi liên tục nhắn tin với hai người họ,
Sau khi trò chuyện, tôi luôn cảm thấy có gì đó là lạ, chưa nghĩ ra lạ chỗ nào thì Chu Diên đã về.
Vừa thấy tôi anh đã hỏi: “Thấy thế nào rồi? Còn đau không?”
Dưới tình huống tỉnh táo thế này, đột nhiên được quan tâm tôi thực sự không biết phải làm gì, bật dậy khỏi ghế số pha: “Tôi khỏe rồi, có thể đánh với anh 300 hiệp.”
Chưa kịp nói xong thì chân bị trẹo, ngã thẳng cẳng.
Nếu không phải là có thảm trên sàn thì hôm nay tôi đã đào cái lỗ chui xuống rồi.
Chu Diên nắm eo tôi, nhẹ nhàng đẩy tôi ngồi xuống ghế sô pha, nhìn tôi một cách trịch thượng cười xấu xa: “ 300 hiệp ư? Nhìn cô một hiệp cũng chẳng chịu nổi đâu.”
Ách… lời này sao cứ thấy sai sai nhỉ?