Người Anh Trai Kì Lạ

Chương 1: Trở lại trường

“Anh đang xem gì vậy?” Hướng lâm dùng sức đè lên người Hướng Dương, nghiêng đầu nhìn về phía máy tính trong tay Hướng Dương.

“Đừng đột ngột đè lên người anh! Em nghĩ mình nhẹ lắm sao!”

Hướng Lâm đối với lời phàn nàn của Hướng Dương giả bộ mắt điếc tai ngơ, cô tò mò nhìn bộ anime đang phát trên màn hình máy tính, chỉ vào khẩu s.ú.n.g có tạo hình độc lạ bên trong, hỏi lại lần nữa

“Ồ, vậy rốt cuộc là anh đang xem cái gì?”

“Chỉ số phạm tội."

“Hả? Anh nói gì cơ?”

Hướng Dương kéo Hướng Lâm đang nằm sấp trên người mình xuống, vừa bấm chuột để hình ảnh nhảy về phía trước, vừa giới thiệu với Hướng Lâm về bộ phim anime.

"Nói cách khác, trong bối cảnh ngày càng phát triển, con người ở thời đại đó đã lên kế hoạch cho sự phát triển tương lai của mình dựa trên một hệ thống tên là Sybill. Hệ thống này có thể đo lường cảm xúc và tính cách của con người, đồng thời chọn cho họ con đường sống phù hợp nhất. Chỉ số tội phạm cũng có thể được đo lường để duy trì trật tự xã hội bằng cách bắt tội phạm bằng việc đo chỉ số tội phạm. Đó là một anime về tội phạm.”

“ À…… hoá ra là vậy!” Hướng Lâm xua tay, bày ra một dáng vẻ không chút hứng thú.

“Đúng rồi!” Hướng Lâm gõ gõ tay, đứng sang một bên, xoay một vòng tại chỗ: “Anh thấy em mặc bộ này đẹp không?”

Hướng Dương nghiêng đầu đánh giá một phen, vớ đùi màu đen, váy kẻ ô màu đỏ rượu cộng thêm áo len lông ngựa màu trắng, khiến Hướng Lâm vừa nghịch ngợm lại đáng yêu, vô cùng hợp với cô.

“Tạm được……”

“Này anh trai ?!” Hướng Lâm đối với câu trả lời của Hướng Dương mười phần bất mãn: “Tốt xấu gì anh cũng là anh trai song sinh của em, không thể khen em gái mình một chút được sao?!”

Hướng Lâm định giảng cho Hướng Dương biết thế nào gọi là khen ngợi em gái của anh, nhưng lại vô tình lướt qua chiếc đồng hồ thạch anh trên tường, hoảng sợ hét lên một tiếng “Thôi xong! Trễ mất rồi!” Nói xong thì vội vàng chạy ra ngoài.

Mà Hướng Dương vừa bị bỏ lại đang tự lẩm bẩm: “Cũng không phải là mặc cho anh xem thì sao bắt anh phải khen chứ? Rõ ràng là sinh đôi, hẳn là chỉ nên quan tâm mình anh mới đúng. Tại sao phải để ý đến người đàn ông khác……”

Cuộc sống của một đời người giống như một cuộc hành trình không hồi kết. Bạn phải tự đi trên con đường của riêng bạn, đi qua rất nhiều nơi và đi cùng với đủ loại người. Nhưng không ai có thể đi cùng bạn từ đầu đến cuối, những người đồng hành cùng bạn cũng sẽ rời khỏi bạn để đi trên con đường riêng của họ. Vì vậy, bạn sẽ thấy được rằng, đến cuối cùng, vẫn chỉ có một mình bạn.

2.

Hướng Lâm nhìn khung cảnh hỗ loạn trước mặt, bên tai tràn ngập tiếng khóc đau thấu tim của người khác. Cô không thể tin được, rõ ràng mới hôm qua bố mẹ cô, những người còn hứa sẽ mang đặc sản về cho cô qua điện thoại, tại sao lại đột ngột không thấy nữa?

“Thật tội nghiệp, bố mẹ của hai đứa trẻ này này hình như đều có mặt trên chuyến bay ấy."

“Uầy! Thật á? Nghe nói hai đứa đó đã vào đại học rồi……”

“Nhìn qua còn tưởng đứa trẻ nào, chắc mới là sinh viên năm nhất thôi nhỉ?”

“Không biết cuộc sống sau này của hai đứa nhỏ đi đâu về đâu đây”

“Hướng Lâm……” Sự ấm áp quen thuộc đột nhiên bao bọc lấy bản thân, phảng phất như có chất lỏng nóng bỏng chảy xuống.

Nóng quá, chất lỏng nóng đến mức tựa như suýt làm bỏng cô.

“Hướng Dương…… bố mẹ thật sự không còn nữa sao?” Hướng Lâm ngẩn ngơ nhìn phía về trước, lẩm bẩm hỏi: “Thật sự chỉ còn mỗi chúng ta sao?”

“Đừng sợ, Hướng Lâm.” Hướng Dương vùi đầu vào cổ Hướng Lâm khiến người ta không thể thấy rõ biểu cảm.

“Em vẫn còn có anh, chúng ta sẽ vẫn luôn ở bên nhau. Chúng ta từ khi sinh ra đã ở cùng nhau, cho nên cho dù bố mẹ không còn nữa, anh vẫn sẽ ở bên em. Anh sẽ thay họ bảo vệ em, chăm sóc em ngươi, cho nên…… đừng sợ, Hướng Lâm à.”

Đúng vậy, chúng ta đã ở bên nhau trước khi đến thế giới này cơ mà, sẽ không có bất cứ ai thân thiết hơn chúng ta, sẽ không có mối quan hệ ràng buộc sâu sắc nào hơn chúng ta. Chẳng có ai có thể mang em đi cả, ngay cả khi đến c.h.ế.t chúng ta cũng phải ở bên nhau.

“Ừm.”

Nỗi đau mất đi người thân giống như cắt xương cắt thịt, nhưng dù có đau có đau đến mấy cuối cùng sẽ được khép lại. Cuộc sống vẫn phải tiếp tục, Hướng Lâm chìm đắm trong nỗi đau mất người thân, dần dần bước ra ngoài với sự giúp đỡ của mọi người xung quanh. Trong lúc cô đau khổ nhất, chính người anh trai là Hướng Dương đã ở bên cô, chăm sóc cô, khiến cô nhận ra rằng mình không hề cô độc trên cõi đời này, bên cạnh cô vẫn còn người thân.

Hướng Lâm khôi phục lại tinh thần trở lại trường học, bạn bè và bạn cùng phòng đều vây quanh hỏi han ân cần, làm cho cô cảm thấy không chỉ có người thân mà cô còn có những người bạn rất đáng tin cậy.

“Hướng Lâm, thật tốt khi cậu quay trở lại. Nói thật nhé, chúng mình lo lắng cho cậu lắm đấy. Nhưng khi gọi điện thoại cũng không thể liên lạc được với cậu, lúc gọi đến thì chỉ có mình anh trai cậu nghe máy thôi.”

“Thật sao? Các cậu gọi điện cho mình?”

“Tất nhiên rồi! Mỗi lần gọi đến, anh trai cậu đều nói cậu không tiện nghe máy. Sau đó chúng mình còn mua quà đến thăm hỏi nhưng lại bị anh cậu từ chối.”

“…… Xin lỗi, mình không biết chuyện đó.”

“Không sao, không sao, anh trai cậu cũng vì muốn tốt cho cậu thôi, không để người ngoài quấy rầy cậu, dù sao hiện tại cậu quay lại là tốt rồi, nếu cuộc sống sau này có gặp chuyện gì buồn bực hay khó khăn thì nhớ nói cho chúng mình biết nhé, chúng mình nhất định giúp cậu."

“Vậy, cảm ơn các cậu .”

Tại sao? Tại sao Hướng Dương lại không nói cho mình biết rằng các bạnđã gọi đến? Tại sao không nói cho mình biết các bạn đã đến thăm mình?

Điện thoại? Đúng rồi! Bởi vì trong lúc mình quá thương tâm, căn bản không là chú ý điện thoại của mình đang ở đâu, vì hôm nay mình muốn đi học nên Hướng Dương đã chủ động mang trả lại cho mình.

Hướng Lâm vội vàng mở ba lô lấy điện thoại ra, hộp thư đến và hồ sơ liên lạc bên trong đều sạch sẽ, không nói đến lịch sử gần đây đến ngay lịch sử trước đó cũng mất không dấu vết.

Hướng Lâm lần đầu tiên cảm thấy tức giận với Hướng Dương như vậy. Cho dù có là anh trai mình đi nữa, nhưng tự ý xoá hết lịch sử cuộc gọi trong máy khiến cho cô vô cùng khó chịu.

“Hướng Lâm?”

Trong lúc Hướng Lâm đang suy nghĩ xem cách trừng phạt hướng Lâm thế nào, bỗng giọng nói quen lập tức khiến cô chú ý tới. Cô quay đầu lại, Nàng quay đầu lại, thấy bạn trai Trình Tư đang đứng cách đó không xa kinh hỉ nhìn cô.

“Tốt quá! Thật đúng là em rồi.”

Trình Tư mỉm cười cười chạy tới, vừa chạy được hai bước thì dừng lại như nhớ ra điều gì đó, biểu cảm khi nãy còn vui mừng cũng biến thành áy náy.

“Xin lỗi em, anh chỉ là nhìn thấy em nên vui quá. Anh có nghe đến chuyện của em, em ổn chứ?"

“Ừ.” So với cảm xúc của Trình Tư thay đổi nhanh chóng, thì Hướng Lâm vẫn giữ thái độ lạnh nhạt trả lời một tiếng.

“Anh xin lỗi em, thân là bạn trai nhưng trong lúc em gặp biến cố lớn như vậy anh lại không thể bên cạnh em. Anh thật sự xin lỗi!” Trình Tư vẻ mặt buồn bã xin lỗi: “Bởi vì anh không lập tức ở cạnh em, cho nên em chặn số của anh, định chia tay với anh sao?”

“Anh nói cái gì?” biểu cảm lạnh nhạt của Hướng Lâm cuối cùng cũng vỡ ra, cô kinh ngạc nhìn Trình Tư: "Anh nói em chặn số của anh á?”

“Hả? Đúng vậy. Lúc anh gọi cho em, anh trai em là người nghe máy. Anh ấy nói anh không phải là người có mặt đầu tiên ở cạnh em, cho nên anh không có tư cách bảo vệ em rồi tắt máy luôn. Sau đó anh gọi lại cho em thì bị em chặn số. Anh cũng đã từng đến nhà em nhưng bị anh trai em khoá cửa không cho vào. Hướng Lâm, Anh xin lỗi…… Nhưng anh thật sự rất thích em……”

Hướng Lâm hoàn toàn không nghe những lời tiếp theo của Trình Tư, trong đầu cô giờ chỉ còn một suy nghĩ, đó là sau khi cô về nhà, chắc chắn sẽ đánh cho tên Hướng Dương một trận!