Chương 1: Che Giấu Tâm Động
Khi mặt trời lặn, màn đêm buông xuống, những ngọn đèn đường màu vàng mờ ảo trên đường phố kéo dài hình ảnh phản chiếu của hai người, bầu không khí ái muội theo đó lan rộng.
"Chu tổng, cảm ơn ngài đã đưa tôi về."
Chu Trầm Phong nhìn Diệp Nhu Nhu ở cửa xe cúi đầu nói lời cảm ơn.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, làn da trắng nõn như bạch ngọc, chiếc váy dạ hội xẻ tà cao để lộ đôi chân ngọc thon dài trắng nõn, khe ngực đầy đặn trắng nõn mềm mại như khe núi sâu, cảm giác bên dưới đang có một con cự long đang thức tỉnh, đôi mắt Chu Trầm Phong càng thêm thâm trầm, anh cười nhạt nói: "Không mời tôi uống ly trà sao?"
Diệp Nhu Nhu sửng sốt một lúc, sau đó vén mái tóc bồng bềnh ra sau tai, nở nụ cười ngọt ngào thuần khiết: "Mời Chu tổng."
Theo lý mà nói đã khuya rồi, lúc này để một người đàn ông xa lạ đi cùng cô về nhà là không đúng, nhưng Chu Trầm Phong lại không phải người khác, anh là cấp trên của cô, từ cuộc phỏng vấn đến lúc nhận chức lâu như vậy, Chu Trầm Phong đều tận lực dạy cô về mọi vấn đề trong công việc, cho cô lời khuyên đáng giá.
Trong lòng Diệp Nhu Nhu, anh là một người rất đáng kính, là người.....mà làm người ta rất thích.
Trong cầu thang của tiểu khu cũ, có thể nghe thấy âm thanh của mọi gia đình đang ăn hoặc nói chuyện, bộ đồ đặt làm riêng của Diệp Nhu Nhu rõ ràng là không phù hợp ở nơi này, khi thì sáng lên, khi thì tắt theo đèn cảm ứng, làm Chu Trầm Phong có chút không thích ứng: "Diệp thư ký đã cân nhắc chuyển đến tiểu khu khác chưa?"
Diệp Nhu Nhu thản nhiên hào phóng, nụ cười của cô không có một chút bối rối nào: "Hiện tại thì không, nơi này cách công ty rất gần, hơn nữa nơi này còn do cha mẹ tôi để lại, ở đây có ký ức lúc nhỏ của tôi."
Chu Trầm Phong không nói nữa.
Trong khi nói chuyện, hai người đã đến nhà của Diệp Nhu Nhu, khác với ngôi nhà cũ bên ngoài, bên trong ngôi nhà được trang bị rất ấm cúng, đồ đạc cùng trang trí có màu sắc ấm áp làm người ta cảm thấy thoải mái.
Diệp Nhu Nhu có chút thận trọng, đôi má trắng nõn không biết từ lúc nào có chút ửng hồng, nhẹ giọng nói: "Không có trà, chỉ có nước lọc, cà phê và sữa, Chu tổng muốn uống cái gì?"
Ngồi ở trên sô pha, Chu Trầm Phong bình tĩnh đánh giá nhà của Diệp Nhu Nhu, trong lòng anh cũng hiểu sâu sắc hơn về tính cách của cô: "Anh thích làm gì thì làm."
Mùi thơm ngọt ngào từ bên cạnh truyền đến, Chu Trầm Phong bị phân tâm, yết hầu gợi cảm lên xuống, trong lòng đã có quyết định, anh sợ dọa đến Diệp Nhu Nhu, cho nên cố gắng hết sức kiềm chế nói: "Nhu Nhu, chúng ta đã làm việc cùng nhau trong một khoảng thời gian nhất định."
Diệp Nhu Nhu dựa theo khẩu vị của mình pha một tách cà phê cho Chu Trầm Phong, không nghĩ nhiều trả lời: "Vâng, chúng ta đã làm việc cùng nhau hơn một năm, nhờ sự chăm sóc và chiếu cố của Chu tổng, Nhu Nhu được lợi không ít."
Chu Trầm Phong suy nghĩ, môi mỏng khẽ mở tiếp tục nói: "Cô hẳn cũng biết rõ tôi là người như thế nào."
"Vâng."
Mặc dù Diệp Nhu Nhu không biết tại sao Chu Trầm Phong hôm nay có chút khác thường, nhưng cô vẫn nhiệt tình phụ hoạ theo lời anh nói.
Chu Trầm Phong tuổi trẻ đầy hứa hẹn, ở tuổi 28, anh đã thành lập công ty của riêng mình từ hai bàn tay trắng, đối với công việc hết sức cẩn thận, bên người không bao giờ dầu mỡ như các ông chủ khác, có nhiều oanh oanh yến yến đến không xuể.
Chu Trầm Phong là một người rất tốt.
Chu Trầm Phong ánh mắt chìm xuống, anh tăng cường công kích, cánh tay cường tráng trực tiếp kéo cô vào trong lòng, Diệp Nhu Nhu không chút đề phòng ngồi ở trên đùi anh.
"Chu tổng?"
Diệp Nhu Nhu khϊếp sợ trừng mắt lớn, thốt lên một tiếng, trong giọng nói tràn đầy không thể tin được.
Diệp Nhu Nhu muốn thoát ra khỏi vòng tay của Chu Trầm Phong, nhưng sức lực của anh rất lớn, thái độ còn rất cường thế.
Chu Trầm Phong nghiêm túc nói: "Anh thích em, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy em lúc phỏng vấn."
Tim Diệp Nhu Nhu đập không ngừng, cô khó có thể tưởng tượng những lời Chu Trầm Phong vừa nói, cô thậm chí không dám mơ mộng về chuyện này, thế nhưng lời này lại từ miệng Chu Trầm Phong nói ra?
Chu Trầm Phong tiếp tục: "Sau hơn một năm chờ đợi, anh nghĩ chúng ta cũng coi như đã hiểu nhau sâu sắc. Từ lúc bắt đâu anh đã thích em, nhưng không dừng lại ở việc thích."
"Nếu em cũng có tình cảm với anh thì gả cho anh, ngày cưới em chọn."
Chu Trầm Phong tiếp tục nói những lời khiến Diệp Nhu Nhu khϊếp sợ, hết đợt này đến đợt khác, cô quên cả phản ứng, còn Chu Trầm Phong đã lấy chiếc nhẫn kim cương đã chuẩn bị sẵn từ trước ra: "Không biết em thích cái gì, anh dựa vào anh để chọn, nếu em không thích thì ngày mai chúng ta đi đổi lại."
Tỏ tình.....cầu hôn.....nhẫn kim cương, loại chuyện này đúng thật là sấm rền gió cuốn a, có chút phá vỡ tác phong làm việc của Chu Trầm Phong.
Diệp Nhu Nhu nghiêm túc nhìn vào đôi mắt đen nhánh thâm thuý của Chu Trầm Phong, nhịp tim của cô không biết từ khi nào đập tăng tốc, thậm chí khi cô nhìn thẳng vào anh còn bị lỡ một nhịp.
Diệp Nhu Nhu căng thẳng mím môi, cô không trả lời câu hỏi của Chu Trầm Phong, ngược lại là đầu óc nóng lên, trực tiếp chạm vào khoé môi anh. Khoảnh khắc này, đầu óc hai người như muốn nổ tung.