Thiết lập một mối quan hệ mới, về cơ bản nghĩa là chúng ta đang bước dần ra khỏi vùng an toàn. Trước khi anh xuống tàu, tôi tò mò muốn biết có phải mỗi ngày anh đều đi làm vào tầm mười giờ hay không. Anh đáp: “Giờ giấc của anh cũng khá thoải mái.”
Tôi nói: “Em cứ tưởng văn hóa làm việc bọn anh là mẫu 996 điển hình chứ?” [1]
Lục Thành Tắc trả lời: “Miễn sao hoàn thành công việc ổn thỏa là được.”
Xin lỗi mọi người, tôi lại bắt đầu huyên thuyên về công việc này kia rồi. Bởi vì một khi tiếp tục những lời nói “có cánh” góp phần thổi phồng bầu không khí “hường phấn” này, tôi sợ bản thân mình không nhịn được mà “cưa sừng” thành một cô bé 16 tuổi, bám lấy cánh tay anh mà nhõng nhẽo: “Anh không thể đi cùng em thêm hai trạm tàu nữa sao?”
Dường như anh thật sự có thể nghe thấu tiếng lòng của tôi. Lúc đến trạm Tây Lâm Hồ, cửa tự động mở ra đón tiễn một nhóm hành khách lên xuống tàu, ấy mà anh vẫn không hề nhúc nhích.
Tôi xoay đầu một góc 90 độ, nhìn anh đầy ngạc nhiên.
Anh rủ mắt, mỉm cười nhẹ nhàng: “Hôm nay, em đã ngắm anh như vậy bao nhiêu lần rồi?”
Tôi hỏi: “Anh không xuống trạm à?”
Anh nhíu nhíu mày, trông hơi bối rối không biết đáp lại như thế nào, sau đó bèn nói: “Không phải ý của em khi hỏi câu vừa nãy, là đang hy vọng anh tiễn em đến trạm dừng của em hay sao?
Tôi ngớ ra: “Ơ, câu nào?”
Lục Thành Tắc nói: “Câu em hỏi anh đi làm giờ nào ấy.”
Tôi đính chính lại bằng giọng điệu hơi nghiêm nghị: “Không phải! Là vì sợ làm anh trễ giờ.”
Anh chớp chớp mắt, giọng nói thoát ra nghe có phần tủi thân: “Kỳ Diệu à, em dữ quá đi >.