Việc nhận được số liên lạc của người đó diễn ra một cách ảo diệu như phim, thật sự nằm ngoài mọi dự liệu của tôi.
Tuy nhiên, phải cảm thấy may mắn rằng, trước đó tôi đã đổi tên tai nghe. Ở phần cài đặt tên gọi tai nghe trong cấu hình mặc định, tôi từng thêm vào một biểu tượng cảm xúc hình viên kẹo. Nếu không, đối phương có lẽ cũng đã không nhận ra tôi nhanh như vậy.
Cơ mà, giọng người đó sao lại dễ nghe đến thế.
Dù đã đến công ty, bên tai tôi dường như vẫn còn văng vẳng đâu đó một giọng nam đang đọc từng số, từng số điện thoại trong ống nghe.
Tôi cởi chiếc áo khoác len ra, nhanh chóng ngồi xuống và mở phần “Ghi chú” để chuẩn bị sao chép và dán số điện thoại vào Wechat, rồi kết bạn với người ấy.
Chỉ chạm một ngón tay, tùy chọn “Gọi” hiện ra ở phía cuối màn hình.
Tim tôi nhảy cẫng lên vì giật mình, thậm chí não có chút trì độn do hoảng loạn. Suy nghĩ và hành động hoàn toàn không đồng nhất. Ma xui quỷ khiến thế nào, tôi trơ mắt nhìn bản thân mình ấn nhầm nút “Gọi”.
Màn hình lập tức tối đi, chuyển sang chế độ “Đang quay số”. Đầu óc tôi “đứng hình” mất hai giây. Sau khi kịp hoàn hồn trở lại, tôi vội vàng ấn ngừng cuộc gọi.
Tuy nhiên, đã không kịp nữa rồi. Cuộc gọi vừa phát đi đã trở thành cuộc gọi nhỡ. Người đó chắc canh sẽ nhìn thấy thôi.
Đây là giấu đầu hở đuôi mà… Tôi thậm chí còn không thận trọng bằng một chú chó già, cứ đợi anh bắt máy cho xong chuyện. Vỏn vẹn mấy giây đã cúp, khiến tôi trông như đang chột dạ. Thật không tự nhiên chút nào!
Bình tĩnh! Chuyện này cũng chỉ nhỏ như con thỏ mà thôi!
Tôi mang tâm trạng bế tắc, ném chiếc điện thoại lên bàn.
Giây tiếp theo, anh thật sự gọi lại. Điện thoại tôi reo lên “ting ting”, trái tim cũng theo đó mà run rẩy từng hồi.
Tôi nhìn trái nhìn phải, rồi ấn vào nút “Nghe” và đeo tai nghe vào.
“Alô”
Tai tôi ngứa không chịu được. Lại là thanh âm trong trẻo như gột rửa tâm hồn đó. Ai có thể thực sự kháng cự được giọng nói này sao?
Tôi nín hơi, không dám hô hấp mạnh: “Ừm”.
“Kẹo ngọt – Beats studio buds phải không?” (tên nhãn hiệu tai nghe)
Gương mặt tôi nóng bừng lên. Anh ấy đang dùng biệt danh của chiếc tai nghe để xác định thân phận tôi. Một nhãn hiệu tai nghe bình thường như vậy cũng bị anh gọi thành một biệt danh độc đáo. Giọng phát âm tiếng Anh của anh ta cũng rất dễ nghe.
Tôi cố gắng ổn định cảm xúc và trả lời: “Ừ, là em đây”.
Anh nhẹ nhàng “ồ” lên một tiếng: “Gọi anh có gì không?”
Giọng điệu của anh ấy có vẻ đoan chính, nhưng vẫn nghe ra được sự thoải mái và nhẹ nhõm của một người khi đang mỉm cười.
“Ừ thì…”, tôi ngập ngừng một giây: “Muốn thử kiểm tra xem, có phải anh cho em số điện thoại giả hay không đó mà.”
Anh cười: “Vậy bây giờ em xác nhận được chưa?”
Tôi: “Vâng, xác nhận xong rồi.”
Thật không chịu nổi nữa.
Tôi phải dùng tay còn lại giữ chặt nửa dưới gương mặt mình để khống chế bản thân không cười toe cười toét.
Có một khoảng lặng yên trong đường truyền.
Hai người xa lạ vốn chưa từng quen biết, khó tránh được một số thời điểm lúng túng như thế này.
Tôi vội vã bắt chuyện: “Lát nữa em sẽ gửi lời mời…”
Cùng giây phút đó, anh đồng thời cất tiếng: “Hình như anh vẫn chưa nhận được …”
Cả hai đột ngột ngừng nói.
Anh chợt phì cười.
Tôi biết, chúng tôi là đang nói cùng một vấn đề.
Tầm một hai giây im lặng, tôi đằng hắng một tiếng rồi trả lời vấn đề mà anh chưa kịp hỏi xong: “Em vừa đến công ty, để em kết bạn liền nhé.”
Anh nói: “Được.”
“Vậy….” Tôi cố gắng mím môi nhịn cười: “Em cúp máy nhé?”
Anh: “Ừa.”
“Tạm biệt”, tôi bổ sung: “Lát gặp lại anh trên Wechat”.
Anh đáp: “Lát gặp trên Wechat.”
Anh không lập tức cúp máy, hình như là đang đợi tôi cúp trước. Tôi chậm rãi hít một hơi, đưa màn hình đến trước mặt. Tim như ngừng đập một giây – tôi ấn vào phím tắt màu đỏ.
Thật không muốn tắt chút nào hết. Tôi đảm bảo bất kỳ một cô gái nào, chỉ cần một lần nghe qua giọng nói này trong điện thoại như tôi, đều sẽ luyến tiếc không nỡ rời.
Tôi chưa lưu ngay số điện thoại vào danh bạ. Việc đầu tiên làm là gửi lời mời kết bạn Wechat như đã hứa ban nãy.
Tên Wechat của anh chỉ có đúng một chữ cái La tinh – “L”. Cái gì vậy nè? Là nhân vật “L” trong Death Note chăng?
Vậy mà ảnh đại diện của anh lại là bức ảnh vẽ tên cặn bã [1] đại trà trên mạng.
Tôi vừa oán thầm vừa gửi lời mời. Tôi nhập chiếc biểu tượng hình viên kẹo trong phần tin nhắn chờ, như vậy tỷ lệ nhận biết sẽ cao hơn.
Rất nhanh anh đã đồng ý lời mời kết bạn của tôi.
Vừa định gửi một chữ “Hi” qua, Wechat tự động hiển thị tùy chọn sticker “xin chào”. Tôi nghĩ tới nghĩ lui, bèn chọn một sticker đáng yêu nhất để gửi đi.
[Sticker] Hi.
Anh cũng trả lời lại bằng sticker.
Trời ạ cứu với! Tôi thực không biết nói gì tiếp nữa rồi.
Trong điện thoại thì khua môi múa mép, trò chuyện bằng tin nhắn thì không ép ra được một bông hoa.
Tôi ngượng ngùng miết ngón tay: “Em còn tưởng anh là nữ.”
Anh: “?”
Ừm, cái dấu chấm hỏi này, căn bản có thể xác minh anh là trai thẳng.
Tôi cong môi cười giải thích: “Bài hát thứ ba trên tàu điện ngầm hôm nay là giọng nữ.”
Anh nói: “Ồ”
Anh: “Là bài ‘Good morning Jay’”.
Tôi: “Vì vậy lúc đó anh đang định nói ‘chào buổi sáng’ ư?”
Anh: “Có thể cho là vậy.”
Tôi không hiểu: “Có thể cho là vậy??? Còn có ý nghĩa nào khác không?”
Anh: “Cũng có thể là có đấy.”
Anh không nói nhiều nhưng tôi cũng có thể hiểu. Lời bài hát ấy rất ái muội.
Có một số thứ không nhất định phải nói thẳng ra. Tất nhiên, nói ra rồi có thể rõ như ban ngày, nhưng như vậy cũng sẽ làm giảm đi kha khá khả năng tưởng tượng của con người.
Song, sự tò mò của tôi vẫn chiến thắng mong muốn được giải đáp những bỏ ngỏ không đáng kể đó.
Tôi hỏi: “Giọng nói trong tai nghe hôm nay là như thế nào vậy?”
Bởi vì tai nghe tôi kết nối với điện thoại anh nên đương nhiên anh không thể nói chuyện được.
Anh vô cùng thẳng tanh: “Là anh ghi âm lại.”
Tôi khá bất ngờ: “?”
Anh: “Thứ năm tuần trước, nguyên cả quãng đường bị em giành nghe hết nhạc, nên lúc về tới nhà anh nghĩ: ban nãy xuống tàu có hơi vội vàng tắc trách. Nếu gặp lại lần nữa, có lẽ em cũng muốn biết về anh. Vậy nên, anh bèn ghi âm lại để dành đó, có dịp thì gửi cho em nghe.”
Anh: “Rốt cuộc thì thứ năm này cũng đã phát huy được công dụng rồi.”
Tôi ngồi cười ngây ngốc, bắt đầu nói về những thuyết định mệnh quê mùa: “Tính ra tụi mình thật có duyên nha.”
Anh: “Phải đó.”
Tôi hỏi: “Nếu em là nam thì sao?”
Anh bảo: “Đàn ông có ai để biểu tượng ‘viên kẹo’ ở đầu biệt danh không?”
Tôi cau mày: “Cũng có thể là một ‘chị gái’ giả nào đó.”
Anh: “Ừ vậy cũng không sao cả.”
Tôi mỉm cười bày tỏ: “Em rất thích danh mục bài hát của anh.”
Anh: “Cám ơn nhé.”
Tôi vẫn cảm thấy rất vi diệu: “Sao lần trước anh lại không ‘trục xuất’ em ra khỏi điện thoại của anh?”
Anh: “Thỉnh thoảng đón tiếp một vài vị khách lạc lối cũng không sao.”
Tôi: “Nhưng em đã ngồi nghe rất lâu á.”
Anh: “Ừ, vì vậy hôm đó anh đã ngồi thêm một trạm tàu.”
Tôi thật sự bất ngờ: “???”
Anh: “Cũng như hôm nay em đã xuống trước một trạm tàu đấy thôi.”
Tôi thật không nén nổi hâm mộ hỏi: “Anh đoán ra được sao?”
Anh: “Ừa”.
Tôi không chút dấu diếm: “Hôm nay em có thử tìm bạn trên tàu, nhưng không tìm ra.”
Anh: “Không sao. Dù gì em cũng đâu đánh mất được anh đâu.”
Tôi muốn uống ít nước để làm loãng bớt ý cười. Nhưng khi vừa đưa cốc đến bên môi, tôi chợt nhận ra, từ lúc bước vào công ty đến giờ, tôi vẫn đang bận nói chuyện với anh, chưa kịp đi rót nước, nên hớp vào chỉ là một ngụm không khí.
Tôi thở dài mang cốc đặt trở lại, tiếp tục gõ chữ: “Nếu lúc ấy em không xuống trạm thì sao?”
Anh: “Anh cũng không biết nữa.”
Tôi: “Nếu vậy có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại. Anh nên gửi tin trước cho em.”
Anh: “Anh không chắc lắm. Lỡ đâu em chỉ muốn làm một người khách qua đường, chứ không thật sự muốn quen biết nhau. Anh lo rằng anh sẽ làm em sợ hãi.”
Tôi: “Vậy nên nhất định phải nhận được tín hiệu rõ ràng, anh mới yên tâm trả lời lại đúng không?”
Anh: “Ừ. Có quỷ mới biết người trái đất là muốn đến xâm lược hay là muốn giao lưu hữu nghị.”
Tôi bật cười: “Được thôi.”
Thật may mắn đã không bỏ lỡ mất người này. Một lần nữa, tôi lại vui vẻ ngoài dự đoán, bèn thử dò hỏi thông tin cá nhân của anh: “Này người ngoài hành tinh, có tiện báo cáo danh tính để em đổi tên hiển thị không? Tên tài khoản của anh khiến em hoang mang hết sức, làm em cứ nghĩ đến bộ phim Death Note.”
Rõ ràng anh ấy biết bộ anime này nên trả lời bằng một biểu tượng mặt cười: “Đây là chữ cái đầu tiên trong họ của anh. Anh họ ‘Lục’. Em chỉ cần sửa tên anh lại thành ‘Lục’ là được rồi.”
Tôi có phần cảnh giác, nên chỉ trao đổi qua loa thông tin không chút giá trị: “Ở công ty, tên tiếng anh của em là Kiki.”
Anh dường như không quá bận tâm: “Không cần đâu, lúc kết bạn, anh đã đổi tên hiển thị của em lại rồi.”
Tôi tò mò: “Hử? Sao cơ?”
Khung trò chuyện bỗng chốc im lặng. Vài giây sau, khóe miệng tôi lại banh rộng một cách mất khống chế.
Bởi vì người ấy vừa chia sẻ một bài hát:
“Sugar” của Maroon 5.
Chú thích:
[1] Cặn bã Giang Chiết Hỗ: những tên tra nam vùng Giang Tô, Chiết Giang và Thượng Hải – thuật ngữ lấy từ một câu nói phổ biến trên Tik Tok.