"Vẫn chưa có.” Thẩm Đan vô cảm trả lời.
Cô ta biết Tống Lan nhưng không có ý định nói chuyện phiếm với cô, sau khi rời xa Giang Lâm hai tháng, cô ta cũng không nhận được một tin nhắn hay một cuộc gọi nào.
Mặc dù cô ta đã nói mối quan hệ này chỉ kéo dài trong nhiệm vụ, nhưng cô ta không hấp dẫn chút nào sao? Giang Lâm bứt ra nhanh gọn dứt khoát như vậy, chẳng lẽ trong lòng anh không có một tình ý nào với cô sao?
Những gì hai người họ trải qua trong khi làm nhiệm vụ, thực sự giống như phấn viết trên bảng đen, một khi đã bôi đi là sẽ bị xóa sạch sẽ.
Thẩm Đan nghĩ vây, trái tim đau nhói lên, đặc biệt là là nhìn vẻ ngoài xinh đẹp phong tình của Tống Lan được tình yêu tưới mát, cô ta càng ghen ghét hơn.
Thậm chí sự ghen tị dâng trào làm cô ta nghĩ đến, hay là nói thẳng với Tống Lan trong vài tháng chồng cô đi làm nhiệm vụ, đã mê luyến cơ thể cô ta không buông tay, bắn tinh vào bên trong cô ta ít nhất bốn lần một tuần như thế nào.
Những Thẩm Đan vẫn giữ được lý trí, không nói lời này ra.
Tống Lan đã nhìn ra cảm xúc của Thẩm Đan, khi cô ta nhìn cô, trong đôi mắt đó có sự ghen tị, tức giận và đắc ý, chậc chậc chậc, xem ra cô ta rất thích Giang Lâm!
"A, thật không có sao?" Tống Lam kinh ngạc nói: "Cô cảnh sát đẹp như vậy, tôi còn tưởng cô đã kết hôn cơ!"
Sắc mặt Thẩm Đan tối sầm lại, vốn muốn trả lời cô nhưng Tống Lan không để cô mở miệng, tiếp tục nói: "À, đúng rồi, cô biết Giang Lâm không? Là anh cảnh sát đứng cạnh tôi lúc nãy."
"À, tôi biết, chúng tôi là bạn học đại học.” Thẩm Đan khoanh tay trước ngực, ép hai khối thịt mềm về phía trước, gật đầu: “Nhiệm vụ vừa rồi là hai chúng tôi cùng nhau làm.”
“Vậy sao?” Tống Lan nhíu mày như có hơi ghen, nhưng lời nói với Thẩm Đan không có chút ác ý nào: “Anh ấy luôn như vậy, mỗi lần đi làm nhiệm vụ là đi thật lâu, quanh năm suốt tháng chúng tôi cũng ít gặp nhau, nhiều lần tôi còn nghĩ anh ấy nɠɵạı ŧìиɧ, hoặc hết yêu tôi, nhưng anh ấy không có..."
Tống Lam chống cằm, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc: "Anh ấy nói thích tôi nhất, sau đó cầu hôn tôi, cô xem."
Cô giơ tay cho Thần Đan xem chiếc nhẫn trên tay mình, cười nói: “Anh ấy dùng nửa năm lương của mình mua cho tôi, sau khi gả cho anh ấy, tôi không còn nghĩ anh ấy sẽ nɠɵạı ŧìиɧ nữa. Dù sao cũng là cảnh sát, anh ấy bận như vậy thì làm sao có thời gian đi yêu người khác được, cô có nghĩ vậy không?”
“Ừ.” Thẩm Đan liếc mắt nhìn chiếc nhẫn rồi quay đầu đi chỗ khác, trong lòng như bị một bình dấm chua rót đầy, vừa chua vừa nóng, lại không khỏi ác độc nghĩ, sao có thể không có thời gian? Không phải Giang Lâm đã đè cô ta dưới thân sao?
Còn làm tận vài tháng!
Trong lòng Thẩm Đan có chút đắc ý và kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nhìn Tống Lan còn đang hạnh phúc như vậy, khóe miệng giật giật, chủ động nói câu hâm mộ: “Giang Lâm đối xử với cô thật tốt, lúc còn học đại học cũng nhìn không ra anh ấy là kiểu người si tình như vậy."
Còn liên can làm mấy tháng đâu!
“Đúng vậy!” Tống Lam tiếp tục cười, không thèm để ý vì sao Thẩm Đan đột nhiên thay đổi thái độ.
Hai người trò chuyện cười nói một hồi, Giang Lâm đi vào, nhìn thấy Thẩm Đan liền lập tức dời ánh mắt, nói với Tống Lan mình có việc gấp có thể sẽ ra ngoài mấy ngày.
“Lại mấy ngày nữa…” Tống Lan thở dài, nhìn Thẩm Đan, cố ý nói: “Cô cảnh sát này nói cô ấy là bạn học đại học của anh, em không thể chăm sóc cho anh khi anh đi làm nhiệm vụ, phiền cô ấy nhắc anh về đúng hạn, đừng ra ngoài mắt đi mày lại tán tỉnh người khác!"
“Anh biết rồi, biết rồi, ta sẽ không mắt đi mày lại với người khác.” Giang Lâm bất đắc dĩ xoa đầu Tống Lan, vẫn là không nhìn Thẩm Đan, hắn đưa Tống Lan ra xe, tiễn cô đi.
Tống Lan đang ở trên xe, đột nhiên nhớ ra Giang Lâm vì sợ cô lo lắng đã đặc biệt cài đặt một ứng dụng camera, ứng dụng này có thể điều khiển camera trên điện thoại đối phương để xem tình hình của người đó, hoàn toàn không ảnh hưởng đến thao tác của đối phương bên kia.
Cô mở điện thoại, nhấn vào app, hình ảnh hiện ra là trần nhà, hình như điện thoại được đặt trên bàn.
Vừa định tắt đi, thì chiếu đến hình ảnh một nam một nữ, Giang Lâm và Thẩm Đan ôm hôn đang tiến vào vùng thu được của camerra, Tống Lan lập tức kinh ngạc mở to hai mắt, cầm điện thoại lên nhìn.