Lựa Chọn Khó Khăn Của Cảnh Sát Nằm Vùng

Chương 4: Hi sinh vì nhiệm vụ (H, với đồng nghiệp)

"Ưʍ... ông xã... ừm, to quá... nhẹ chút..." Chân Thẩm Đan bị anh nhấc lên, mông cũng ngửa ra sau, để Giang Lâm dễ dàng đút vào hơn, gậy thịt thô dày ra vào ở u cốc mềm mại giống như cái chày đang dập vào cái cối đá.

Theo sự va chạm không ngừng của Giang Lâm, xuân thủy chảy ra từ hạ bộ hai người, bám theo đùi chảy xuống.

Giang Lâm mím môi, sắc mặt không tốt lắm, ngay cả tư thế làʍ t̠ìиɦ cũng rất tùy ý, không có chút tình ý nào, càng giống như là đang trút giận.

"Ưʍ... A..."

Vật căn cắm mạnh vào, lúc đầu còn có thể cảm thấy một chút kɧoáı ©ảʍ, nhưng dần dần Thẩm Đan không chịu nổi nữa, nơi mềm mại như vậy làm sao có thể chịu đựng được sự cuồng thao điên cuồng như vậy?

Trên khuôn mặt xinh đẹp không son phấn của Thẩm Đan vẫn còn đang vương nước mắt, bụng cô hơi đau vì sự mạnh bạo của anh, trong lòng Thẩm Đan vì dù cảm thấy mình ti tiện nhưng vẫn cảm thấy đau xót, dù sao cô cũng là con gái...

Người đàn ông mình thích đang rong đuổi trên người mình, tất nhiên cô ta hi vọng sẽ có được sự chiều chuộng và thương tiếc của anh, chứ không phải xem cô là búp bê tìиɧ ɖu͙© mà ra sức phát tiết như vậy.

Thẩm Đan hít sâu một hơi, cắn chặt môi dưới, đột nhiên dùng sức kẹp chặt côn ŧᏂịŧ trong tiểu huyệt, bụng dưới co thắt, khiến Giang Lâm đột nhiên dừng lại, phát ra một tiếng rên khẽ.

Nếu như vừa rồi mật huyệt kia còn như một lối vào ấm áp ôm trọn lấy vật căn của anh thì bây giờ lại giống như một cái vòng siết chặt, Giang Lâm vừa mới đẩy vào, đang định rút ra thì dừng lại, chật quá, anh có cảm giác nếu anh tiếp tục muốn kéo nó ra thì nó sẽ gãy mất.

"Em..a... em kẹt chặt như vậy làm gì?" Cơ bắp Giang Lâm căng ra, trên mặt đổ mồ hôi, hai tay anh nắm lấy eo của Thẩm Đan, áp hông mình vào mông cô.

Thẩm Đan không khỏi run lên, cô có thể cảm nhận được côn ŧᏂịŧ với các đường gân đang căng chặt nảy lên đập vào vách động,, cô từ từ thở ra, thả lỏng tiểu huyệt, bắt đầu co bóp đều đặn.

"Em. . . Chỉ là hơi đau..." Giọng nói Thẩm Đan nức nở, hơi quay đầu lại nhìn Giang Lâm, khóe mắt còn vương giọt lệ chưa khô.

Giang Lâm ngây người, cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ từ tiểu huyệt Thẩm Đan đang liên tục co rút, trong lòng có chút tự trách.

Anh tức giận, nhưng Thần Đan đâu có làm gì sai?

Vì bị theo dõi, lại kết hôn, anh đối xử với Thẩm Đan hơi e dè, Thẩm Đan chỉ có thể chủ động, vì không để bại lộ thâ phận, cô thay đổi tính cách hoàn toàn so với trước kia.

Cũng vì anh mà phát sinh tình huống hiện tại, một cô gái như Thẩm Đan bị anh ép làm loại chuyện này, thật sự quá mức...

Làm sao anh có thể mất bình tĩnh với cô được? Để trút bầu tâm sự như thế này ... anh ta thật không biết xấu hổ!

Sao anh có thể tức giận với cô? Dùng việc này để phát tiết... Anh thật là quá khốn nạn!

"Xin lỗi em..." Giang Lâm lại nói xin lỗi, giọng nói trầm thấp hối hận.

Thẩm Đan mỉm cười, nhẹ nhàng an ủi: “Không sao đâu, ông xã… ừm…”

Du͙© vọиɠ đã chạm đỉnh sao có thể hạ xuống dễ dàng, Giang Lâm rút côn ŧᏂịŧ ra, lật úp người cô lại, mình thì chống lên trên.

Giang Lâm cúi đầu nhìn nơi riêng tư của hai người ướt đẫm, sau đó cầm vật căn đặt nơi mật động cắm vào.