Sáng sớm Giang Lâm mơ màng tỉnh giác, trong lòng đang ôm một cơ thể mềm mại, trong lúc mơ hồ mà ngỡ rằng mình còn đang ở nhà, người bên cạnh là Tống Lan.
Tay anh không chút do dự thò vào bên trong váy của cô gái, bắt lấy hai bánh báo mềm mại đưa vào miệng, ra sức mυ'ŧ lấy.
"Bà xã... ừm... ngực của em lớn hơn rồi..." Giang Lâm vẫn đang nhắm mắt, giọng nói khàn khàn.
Hơi thở ấm áp phả vào sau tai Thẩm Đan, lông mi cô khẽ run, chưa kịp mở mắt ra đã cảm nhận được bàn tay to đang không ngừng nhào nặn ngực mình.
Bởi vì huấn luyện nên tay Giang Lâm đầy vết chai, cọ xát làm da thịt Thẩm Đan tê ngứa và hơi đâu, Thẩm Đan ngưng thở, sau khi suy nghĩ quyết định giả vờ như chưa tỉnh dậy.
Đưa tay lên nhéo nhéo nhũ hoa cứng lên, hạ bộ của Giang Lâm cương lên nhẹ nhàng cọ xát lên bờ mông căng tròn của Thẩm Đan.
"Hừ . . . . . " Giang Lâm vẫn đang nhắm mắt, hơi thở nặng nề gấp gáp phả vào bên tai Thẩm Đan, có chút ngứa, Thẩm Đan chậm rãi nắm lấy ga trải giường, đầu ngón tay dùng sức đến trắng bệch, vẫn im lặng như cũ không phát ra tiếng nào.
Côn ŧᏂịŧ đã từ bên hông di chuyển đến giữa hai chân cô, khẽ chạm vào dưới đáy qυầи ɭóŧ vốn đã ướt sũng, vật căn cứng như sắt, qυყ đầυ thỉnh thoảng va vào phía trên hạt đậu nhỏ, Thẩm Đan nghẹn tới mức mặt đỏ bừng, không khống chế được nỉ non vài tiếng.
"A, thật đã... bà xã... a..." Giang Lâm hật sự cho rằng người phụ nữ trong lòng mình là Tống Lan, không ngừng gọi cô bằng giọng khàn khàn, hai tay sờ nắn ngực cô, ra sức nhào nắn theo tần suất va chạm.
Nhũ hoa cọ xát vào lòng bàn tay, Giang Lâm xòe năm ngón tay ra kẹp lấy, đưa lên đưa xuống.
"Bà xã... a... anh vào nha..." Giang Lâm vươn tay kéo qυầи ɭóŧ của cô xuống, áp vật căn của mình lên tiểu huyệt ẩm ướt, đút vào thăm dò rồi từng chút cắm vào.
Hai mắt Thẩm Đan đột nhiên mở to, hơi thở trong nháy mắt trở nên nặng nề, Giang Lâm nghe thấy còn tưởng rằng cô đã tỉnh, khẽ mỉm cười, tạm ngưng động tác, sau đó bắt đầu cử động, nhét côn ŧᏂịŧ mình vào, mở mắt ra nhìn cô gái: "Vợ ơi, tiểu huyệt em ướt quá... ưʍ... khi nào thì em mới dậy..."
Còn chưa nói dứt lời Giang Lâm đã ngây người ra.. Cô gái trước mặt anh rõ ràng không phải là Tống Lan: "Thẩm Đan? Em. . . "
Đầu óc anh đơ ra, giây tiếp theo mới nhớ lại tình huống hiện tại, anh đang làm nhiệm vụ, Thẩm Đan đang giả làm vợ anh, nhưng bây giờ anh...
Vật căn bị kẹp chặt trong cái tiểu huyệt se khít của người phụ nữ, mới vào được nửa đường thì động nhỏ đã co rút lại, hút lấy côn ŧᏂịŧ của anh vào trong.
"Anh. . . " Giang Lâm hơi sửng sốt, há miệng muốn mở miệng giải thích thì dư quang nhìn thấy đèn camera lập lòe từ góc tường không xa, lập tức nuốt hết những lời muốn nói xuống.
Giang Lâm cắn răng, đầu óc quay cuồng suy nghĩ nên làm như thế nào.
Anh và Thẩm Đan không phải là vợ chồng thật, anh không thể làm loại chuyện như vậy với cô, nhưng nhiệm vụ...
Anh không thể để thân phận bị bại lộ, camera trong góc đang hướng về phía anh và Thẩm Đan, vì vậy anh nói gì đều có khả năng bị nghe trộm.
Trong lòng rối rắm và bực bôi, lẽ ra tối qua anh nên tự xử một chút, đã hai tuần kể từ lần cuối cùng anh làʍ t̠ìиɦ với Tống Lan Lan, du͙© vọиɠ tích tụ cùng với bộ quần áo gợi cảm của Thẩm Đan đêm qua đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ anh.
Hô hấp Thẩm Đan gấp gáp, tiểu huyệt không ngừng co rút, như nó cho Giang Lâm biết cô đã tỉnh.
Hai người duy trì tư thế này trong một phút đồng hồ, Giang Lâm biết nếu tiếp tục giằng co như vậy thì người giám sát bên kia có thể sẽ nghi ngờ.
Giang Lâm xích ra một chút, muốn rút côn ŧᏂịŧ ra, định lát nữa ra ngoài giải thích với Thẩm Đan, nhưng Thẩm Đan đã nhanh hơn anh, đẩy hông cô ra sau, một phần vật căn lại đâm sâu vào trong.
“Ưm…”
Thẩm Đan quay đầu lại, vươn tay ôm lấy cổ Giang Lâm, dán môi mình lên môi anh.
Giang Lâm mở to hai mắt, lại không dám đẩy ra, tim đập thình thịch.
Đầu lưỡi liếʍ môi Giang Lâm, Thẩm Đan khép hờ hai mắt, lông mi dài run run rũ xuống.
Hôn một hồi, Thẩm Đan mở mắt ra nhìn Giang Lâm, ôm lấy cổ anh môi hướng đến tai anh, nhỏ giọng nói: “Làm đi, camera đang bị giám sát.”
“Không được!” Giang Lâm theo bản năng cự tuyệt, giọng nói hơi lớn, nói xong lập tức ngậm miệng lại, cân nhắc tìm lời nói và tiếp tục nói to: “Bà xã... thời gian cũng không còn sớm, chúng ta còn phải đi mở quán..."
Thẩm Đan không cho anh bậc thang đi xuống, ngược lại cô còn lắc hông mình, để côn ŧᏂịŧ đang cắm ở tiểu huyệ tiếp tục thọc vào rút ra vài cái.
Hài lòng với hô hấp gấp gáp của Giang Lâm, Thẩm Đan dụ dỗ nói: "Vội cái gì... Vừa rồi không phải tự anh đi vào sao? Sờ mó làm cho người ta ướt lại không làm? Sao anh có thể khi dễ người khác như vậy..."
Nói xong, Thẩm Đan hôn lên môi anh rồi nhỏ giọng nói tiếp: “Mấy câu trước đó anh nói chắc là bị nghe thấy rồi."
Giang Lâm mím môi nhất thời không biết nên nói gì, anh là người chủ động... Nhưng là vì anh tưởng Thẩm Đan là Tống Lan.
Ánh đèn đỏ của camera lập lòe ở góc tường, Thẩm Đan nói vậy thì anh có lý do gì để từ chối?
Thân phận lần này của hai người là vợ chồng mới cưới, làm được tới đây, không có lý do gì họ thối lui.
Anh biết chứ, anh rất hiểu rõ...
Nhưng, Tống Lan, anh làm vậy không phải là phản bội Tống Lan sao? Anh và Tống Lan kết hôn đã mấy năm, tính ra thời gian bên nhau mới có mấy tháng.
Anh luôn cảm thấy có lỗi và thương Tống Lan, vậy mà bây giờ anh còn phải ngủ cùng người khác!
Côn ŧᏂịŧ nhét đầy tiểu huyệt, qυყ đầυ to tròn bị kẹt ở giữa động, lên xuống không được, hoa tâm ngứa ngáy lan ra toàn thân, Thần Đan chỉ muốn Giang Lâm nhét toàn bộ vật căn vào và thao cô.
Những lời vừa nói là sự thật, nhưng vào lúc anh bắt đầu động tác cô đã có ngăn cản, nhưng không biết vì sao cô quyết định im lặng cho anh nhúng chàm.
Cô thật sự thích Giang Lâm từ lâu lắm rồi...
Cho dù dùng cách ti tiện như vậy để ở cùng anh thì cô nguyện ý, chỉ một lần thôi, một lần là đủ rồi.
Giang Lâm im lặng không bao lâu, Thẩm Đan liền đổi tư thế lắc lư eo qua lại trước mặt anh, nỉ non: "Ưm, ông xã nhanh lên... Nhanh cắm vào tiểu huyệt em... Muốn..."
Giang Lâm đấu tranh trong lòng, cảm giác tội lỗi với Tống Lan và Thẩm Đan, lại nghĩ đến tinh thần trách nhiệm đối với nhiệm vụ, cảm xúc này đang không ngừng giằng xé trong đầu anh.
Chấp hành mệnh lệnh, nghe theo chỉ huy, thi hành công vụ theo quy định của pháp luật, kiên quyết hoàn thành nhiệm vụ.
Câu nói được viết trên tường trong văn phòng lại hiện lên trong đầu, Giang Lâm nhắm mắt lại, lại mở ra. Anh bắt đầu động thân dưới, côn ŧᏂịŧ cắm mạnh vào trong, sâu đến tận hoa tâm/
Nơi mềm mại bị va chạm, Thẩm Đan hét lên một tiếng, hoa huyệt co giật, bị côn ŧᏂịŧ thô to cứng rắn của anh khuấy động.
"A ha... mạnh quá, ưm, chồng ơi, đau quá..."
"Xin lỗi em..." Giang Lâm mím môi xin lỗi, không chỉ là vì sự lỗ mãng vừa rồi mà còn vì chuyện sắp xảy ra.
Anh ấy có lỗi với Tống Lan và Thẩm Đan nhưng ít nhất anh vẫn xứng đáng với nghề cảnh sát.
Hốc mắt Giang Lâm đỏ lên, tràn đầy áy náy, tuyệt vọng, giãy giụa cùng du͙© vọиɠ, bàn tay nâng đầu Thẩm Đan, nắm lấy eo thon của cô, vùi đầu vào gáy Thẩm Đan, kéo căng toàn bộ cơ bắp trên người... khoe đường cơ săn chắc.
Eo và hông phối hợp với nhau, anh bắt đầu ra sức luật động.