Cách Nuôi Dưỡng Sói Con

Chương 1

1.

Chó sói hung ác trong một giây biến thành chó sói phiên bản mini khóc chít chít.

"Vợ ơi, đừng mà việc không như em nghĩ đâu."

Tôi nhìn ánh mắt ngây thơ vô số tội của trùm trường.

Xém tí nữa không nhịn được mà quỳ xuống.

Cái tên Lục Uẩn này danh tiếng phải gọi thối không gửi được.

Là kiểu người có tiền nhưng không có não.

Có tiền dùng tiền không dùng tiền được thì trực tiếp đấm.

Đúng chuẩn mô tít trùm trường.

Ví dụ như bây giờ một đám người tụ tập một chỗ. Khỏi nói đây là hiện trường ẩu đả đánh nhau chảy máu đầu.

Nhưng nhờ một nhờ một câu phát ra từ miệng hắn…

Huhu tôi chỉ là người qua đường thôi mà.

Tên trùm trường này sao có thể gọi tôi chứ chắc chắn là nhầm.

Tôi lặng lẽ không một tiếng động xoay người cầm phép bổ trợ chuẩn bị tốc biến.

Lục Uẩn như gắn motor vào đít chạy lên trắng trước mặt tôi.

"Vợ! Việc không như em nghĩ đâu, anh không đánh nhau thật mà. Anh là thanh niên đã tốt đấy, không đánh nhau bao giờ cả."

….Vợ?

Tôi chỉ vào bản thân.

Thanh niên kia cũng nghiêm túc gật đầu.

Tôi trợn tròn mắt nhìn những người phía sau Lục Uẩn mắt sáng như đèn ô tô chỉ thiếu điều lôi hạt hướng dương ra cắn.

"Tôi không phải vợ hắn đâu!!"

Lục Uẩn cũng nhanh trí phụ họa: "Ừm ừm, chúng ta chưa đi lãnh chứng."

Sau đó quay đầu nhìn về phía tôi.

"Vợ ơi, việc không như em nghĩ đâu. Anh không tụ tập đánh nhau thật đó! Là bạn của anh đánh nhau với người ta, anh chỉ lại đây góp cho đủ quân số mà thôi… Vợ ơi, xí xoá cho anh nhé?"

Tôi bị giọng điệu nũng nịu chảy nước của Lục Uẩn làm cho nhức nhức cái đầu.

Vậy mà hắn còn mở to mắt chớp chớp hàng mi dài ra vẻ vô tội.

Cũng không biết là do bị số thông minh của Lục Uẩn ảnh hưởng hay sao mà tôi lại trả lời: "Tạm thời bỏ qua."

Lời vừa ra khỏi miệng tôi lập tức lâm vào tình trạng chết lâm sàng.

Sói con à không tên này chỉ xứng là chó con thôi Lục Uẩn vui mừng quay đầu giới thiệu tôi với đám đàn em.

"Để ông đây giới thiệu một chút. Đây chính là vợ của đại ca các cậu đấy."

Mười mấy tên con trai cao lớn cung kính đứng trước mặt cô cúi người.

"Chào chị dâu."

Tôi: "..."

Hai chữ trong sạch thần thϊếp nói chán rồi!!!

Vẫn nhìn về đám người: "Được rồi hôm nay tôi mời. Xung đột giữa mấy người và Cường Tử coi như chấm hết."

…Chờ tôi hồi thần đã bị Lục Uẩn nắm tay nhỏ tung ta tung tăng kéo vào quán ăn.

2.

Bên kia náo nhiệt quẩy tưng bừng, Lục Uẩn lại không tham gia.

Hắn ngồi bên cạnh tôi cúi đầu lắm tay tôi thỏ thẻ mặt đỏ đến tận tai, làm vẻ thiếu nữ thẹn thùng.

"Vợ yêu tên gì ấy nhỉ?"

Đầu lưỡi của tôi phản đối cật lực việc trả lời. Cuối cùng cũng nặn ra được vài chữ.

“Diệp diệp diệp diệp…… Bối Bối.”

"Còn anh là Lục Uẩn."

"Tôi, tôi biết, anh rất nổi tiếng mà…"

Sao tình hình lại như thế này, nó dị quá dị rồi.

Tôi đứng bật dậy.

"Lục Uẩn, tôi không phải vợ anh."

Một đám người đột nhiên yên tĩnh bất thường.

Một ánh mắt như đèn pha ô tô chiếu vào tôi.

Lục Uẩn cũng rưng rưng nhìn tôi. Hắn ngửa đầu giọng run rẩy.

"Vợ, em đã làm chuyên đó với anh… Sao lại phủi mông bỏ đi không chịu trách nghiệm chứ?"

"Vợ ơi, anh là Bé tham ăn của em đó!"

3.

Tôi cảm thấy nếu cuộc đời tôi là bộ phim thì đến đây end là được rồi.

Bé tham ăn.

Lạ thế quái nào được.

Ba tháng trước trong lúc vô tình tôi đã tải một app nuôi dưỡng bạn trai về máy. Ứng dụng sẽ cung cấp một bạn trai nhỏ nên tôi nhanh trí đặt cho hắn cái tên "Bé tham ăn."

Ba tháng ròng ngày nào tôi cũng cho Bé tham ăn cơm mặc quần áo, kì cọ kỹ càng, yêu yêu thương thương nuôi lớn hắn…

Vậy mà bây giờ cái tên trùm trường Lục Uẩn này lắc mông một cái lại biến thành Bé tham ăn của tôi?

Tôi không thể tin được mà nhìn lại hắn.

Thanh niên ra vẻ nghiêm túc gật đầu.

"Chính xác, đúng như em nghĩ."

“……”

Mọi người xung quanh cười nghiêng cười ngả.

Một đám xúm lại trêu chọc Lục Uẩn: "Khà khà đại ca, chị dâu đặt cho anh biệt danh đáng yêu quá xá."

"Bé tham ăn! Hahahahah đại ca anh là bé tham ăn của chị dâu."

Mặt Lục Uẩn lập tức thay đổi trăm tám mươi độ.

"Biệt danh của ông đây mà các cậu cũng dám gọi?"

Đám đàn em vừa cười ngả nghiêng lập tức im ru như ve sầu mùa đông, người nhìn đất người nhìn trời ra vẻ không liên quan.

Hắn lại nhìn tôi.

Lập tức biến âm thành giọng dịu dàng như gió xuân.

"Vợ, anh cam đoan cái biệt danh này chỉ có em mới có thể gọi. Vợ ơi anh là Bé tham ăn duy nhất của em đây."

“……”

Không có cách nào giải quyết triệt để tên "lợn" tham ăn này sao?

4.

Sau khi ăn xong Lục Uẩn đưa tôi về kí túc xá. Tôi cũng không từ chối.

Đi trên con đường nhỏ ở trường tôi níu kéo chút hi vọng mong manh hỏi về cái vấn đề nhạy cảm nhức nhối kia.

"Lục Uẩn lúc đó anh nói là như tôi nghĩ.. có nghĩa là sao?"

"Ăn cơm này mặc quần áo này kỳ cọ nữa à còn nói thương thương."

Lục Uẩn nói đến đây giọng đột nhiên nhỏ xuống.

"Còn, còn… gọi anh là chồng nữa."

Thổ thần thiên địa, sao băng rơi xuống cho con tắt thở luôn đi.

"Trên đời này lại có chuyện kỳ quái như vậy sao?"

Lục Uẩn dừng lại, nhìn tôi, giống như đang tủi thân lại có vẻ lơ mơ không rõ.

"Vợ định bỏ rơi anh sao?"

Tôi đành cười gượng: "Nào có nào có, chỉ là tôi cảm thấy vi diệu quá, có chút không thực tế."

"Em nghĩ anh lừa em?"

Lục Uẩn đột nhiên lùi ra sau, quen thuộc cởϊ áσ thun của mình ra. Sau đó lấy điện thoại bật đèn pin chiếu vào cơ bụng 8 múi sầu riêng ngon ngọt nước.

Ừ thì cơ bụng trắng lại còn có 8 múi.

"Vợ em nhìn cho kỹ Bé tham ăn của em ở trước rốn có phải có một nốt ruồi son đúng không?"

“……”

Tôi khó khăn gật đầu.

Sau đó cúi đầu nhìn bụng nhỏ eo thon của Lục Uẩn.

Nhưng mà trời ơi đất hỡi tôi bị cận cần nhìn gần.

Sau khi nhìn thấy thì đúng thật là có.

Bỗng có một vị giảng viên đại học đi qua, chân như bôi dầu đi thoăn thoắt, cúi đầu che mặt vừa đi vừa thở dài.

"Hời ơi giới trẻ, hời ơi giới trẻ…còn phải soi đèn sợ người ta không thấy rõ hay sao?"

Tôi: "..."

Lục Uẩn xấu hổ đỏ mặt vội vàng mặc áo vào.

"Cho nên vợ à anh trăm cay ngàn đắng mới gặp được em thế mà em lại lỡ vứt bỏ anh à."

5.

Cuối cùng tôi đành trao đổi số điện thoại với Lục Uẩn, thêm wechat sau đó hắn tri kỷ đưa tôi về ký túc xá nữ.

Trở lại phòng ngủ tôi lập tức phi thân lên giường cả người ở trong trạng thái mơ màng.

Tắt đèn phòng ngủ tôi mở app nuôi dưỡng bạn trai lên.

Vừa mở app cái giao diện hiện lên tên bạn trai nhỏ "Bé tham ăn".

Bé tham ăn bây giờ là phiên bản thu nhỏ, đang mặc một bộ quần áo ngủ ngôi sao bling bling nằm ở trên giường nghỉ ngơi.

Bé tham ăn thật sự là Lục Uẩn sao?

Tôi nhấn icon "Chăm sóc" ở bên cạnh, cho nhóc tham ăn 2 bình sữa sau đó lại nhấn vào nút tắm rửa.

Cởϊ qυầи áo của Bé tham ăn sau đó trực tiếp ném hắn vào bồn tắm.

Tiếp đó quyết định nhìn chằm chằm Bé tham ăn một lúc thì di động lại vang lên.

Nhìn thấy người gọi đến là "Chồng yêu" mặt tôi đỏ như đít khỉ.

Tên gợi nhớ là Lục Uẩn đặt tôi còn chưa kịp đổi tên khác.

Nhấn nút nghe máy tôi còn chưa kịp mở lời thì từ trong điện thoại phát ra giọng Lục Uẩn thẹn thùng như gái mới về nhà chồng.

"Vợ ơi em đừng nhìn chằm chằm anh nữa."

"Người ta cũng biết ngại mà."

"Cứ nhìn như thế người ta không ngủ được."

Tôi lập tức nhìn Bé tham ăn ở trên điện thoại sợ tới mức thoát app ngay tức khắc.

Bên tay chuyển đến tiếng Lục Uẩn cười khẽ.

"Vợ yêu, chúc ngủ ngon."

Tên Lục Uẩn đó có ngủ ngon hay không tôi không biết.

Nhưng tôi thì chắc chắn không.

Cả đầu đều là âm thanh Lục Uẩn mềm mại gọi hai tiếng "Vợ yêu" vừa ngọt lại dễ thương.

Nghĩ đến hình tượng bên ngoài của hắn là thanh niên trùm trường siêu cấp vô địch một đấm bay ba đối thủ, ai cũng sợ hãi tôi lại cảm thấy không đúng.

Khoan… Chẳng lẽ hắn dùng tình cảm phổ độ chúng sinh, cảm động anh em xã đoàn hay gì!!

6.

Hôm sau, tôi không được ngủ thoả mãn mà đang trong giấc lành bị gào cho tỉnh.

Tôi bật dậy mang theo hai quầng thâm mắt nhìn người vừa gọi tôi.

"Quốc Bảo, mày gào cái khỉ gì?"

Quốc Bảo leo lên cái thang nhích lại gần tôi.

"Bối Bối, nói tao nghe mày thoát kiếp độc thân từ bao giờ hả? Chú giấu kĩ quá anh không ngờ được! Không được, mày phải bao cơm tao."

Tôi còn chưa kịp phản ứng lại.

"Thoát gì? Tao nào có thoát..."

Lời còn chưa dứt điện thoại đã vang lên.

Mắt Quốc Bảo đảo như bi ve đã nhanh chóng thấy được tên người gọi, cái miệng lập tức mở nút hú hét không ngừng: "Diệp Bối Bối mày chối cho tao xem. Chồng yêu của mày gọi còn chối nỗi gì."

…Tàn đời rồi, quên chưa sửa tên.

Tôi tỉnh táo lại, tuyệt vọng nhấc máy: "Alo"

"Vợ ơi mau mau xuống đi."

"Hả?"

"Cửa ký túc xá."

"Anh… m mưu gì đấy?"

"Vợ ra nhận đi, anh mua bữa sáng cho vợ rồi."

"Ai cần anh rảnh thế!!"

Tôi chê mười phần cúp điện thoại. Quốc Bảo nhìn tôi khoé miệng co rút.

"Diệp Bối Bối mày đáng chết thật! Thoát kiếp chó độc thân còn chưa tính lại còn ngược con cún độc thân là tao đây. Lấy gương ra soi cái nết mày đi, miệng sắp kéo đến mang tai rồi đấy."

Tôi giơ tay sờ mặt.

Cười tươi thế à.

À có cười này… Thôi phúc đến phải hưởng thôi.

Tôi cười thẹn thùng: "Chà chà xin lỗi, tao phải đi lấy bữa sáng rồi."

Bạn trai mua bữa sáng cho bạn gái cũng không phải chuyện lạ ở ký túc xá.

Nếu không ngoài dự đoán thì sẽ là bánh bao thịt với sữa hoặc đại loại thế.

Tôi đây kinh nghiệm rình mò đầy mình không lạ gì.

Cho nên tôi cũng không nghĩ nhiều mặc nguyên áo ngủ đi dép lê định ra ngoài.

Đại Chùy đang tô son giữ tôi lại: "Bối Bối mày định mặc thế này mà ra sao?"

"Yassua chắc chắn là thế rồi."

Lộ Lộ đang mặc váy áo gẩy eyeliner cũng khϊếp sợ: "Bối Bối tao thấy mày nên rửa mặt trang điểm rồi ra cũng không muộn."

Tôi nhanh chóng từ chối đề xuất này.

Đồng thời cho hai người kia ánh mắt chị đây biết tỏng.

Hai cái con quễ này đứa trước lười hơn đứa sau, hôm nay trời đổ bão hay sao? Vừa mới sáng đã trang điểm bùng binh?

Ra đến cửa, Quốc Bảo ra vẻ thần bí nói một câu: "Bối Bối mày nhất định sẽ hối hận."