Tôi Dựa Vào Nhan Sắc Để Thông Đồng Với Đại Lão

Chương 9

Lục Minh Triết là nam chính trong sách, lại một lần nữa thể hiện đầy đủ cách hành văn cặn bã của tác giả.

Lúc đó Diệp Cầu Tác bị bắt đọc hết quyển sách nên cô vô cùng không thích nhân vật trong sách. Cô không đọc loại tiểu thuyết này nhiều lắm nên không thể miêu tả được.

Nếu để một người thường đọc tiểu thuyết ngôn tình mà nói thì Lục Minh Triết chính là vị thiếu giá bá đạo thời xưa.

Gia thế anh ta tốt, là một nhị thiếu gia, bên trên còn có anh trai chống lưng cho nên chỉ muốn ra ngoài chơi đùa. Tiến vào giới giải trí chẳng qua chỉ là do tâm huyết dâng trào, đằng sau có anh trai mở đường cho anh ta, một đường thuận buồm xuôi gió, thậm chí còn đoạt hết danh tiếng của Tạ Khê không còn một mảnh.

Ở trong sách, tác giả không viết chi tiết cuộc nói chuyện điện thoại của Lục Minh Triết ở cầu thang, ở trong chỉ nói qua một câu: những người khác đều tụ tập nói chuyện, anh đi qua cầu thang để tránh thí sinh đi lại nhiều. Trong chuyện này vừa thể hiện sự bá đạo lại còn cưng chiều Vạn Ngữ Nhu.

Hiện tại xem ra có rất nhiều chuyện tác giả không viết chi tiết, cũng có thể nói tất cả mọi người đều có tính toán của riêng mình, cũng không giống với nội dung đơn giản trong sách như vậy.

Diệp Cầu Tác lại đi về lần nữa, nói xong câu cuối cùng với học trò rồi cúp máy, cô đứng ở hành lang, sườn mặt cô nhìn thoáng qua cánh cửa đang khép.

Nam chính trong sách chẳng qua cũng chỉ như vậy.

“A, giáo sư Diệp, chương trình sắp bắt đầu rồi, ngài mau đi vào đi.” Có nhân viên công tác chuyên môn đi ra tìm.

Diệp Cầu Tác gật gật đầu, đi vào cùng với nhân viên công tác.

Cô vừa đi vào thì trong trường quay hội trường chương trình yên lặng trong nháy mắt, sau đó mọi người mới giả bộ như không nói chuyện gì với nhau.

Người này hấp dẫn lực chú ý của mọi người.

“MLCC tên tiếng trung là gì? A. Ghép lại gốm sứ của cameras, B. Cách thức các mảnh nhiều tầng gốm sứ điện dung…”

Diệp Cầu Tác vừa mới ngồi xuống thì MC trên đó đã nói vài câu giữa thời gian trống, sau đó bắt đầu đọc đề.

“Khách quý có nhận xét gì đối với đề này?”

“Tôi cảm thấy chọn A, phiên dịch tiếng Trung của nó ra vừa đúng trở thành tên viết tắt MLCC.” Có khách quý giơ tay nói.

Ở đây chỉ có mười vị khách quý, phát biểu ý kiến so với ngày trước thì thoải mái hơn rất nhiều, có thể trực tiếp giơ tay rồi MC sẽ mời nói.

Diệp Cầu Tác không suy nghĩ gì mà chọn B.

MC: “... Giáo sư Diệp của chúng ta đã chọn xong rồi? Không cần suy nghĩ lại sao?”

Diệp Cầu Tác gật đầu.

“Trên sân khấu khách quý ngôi sao có người bắt đầu chọn rồi sao?” MC xoay người nhìn năm người trên sân khấu, phát hiện có hai người đã chọn xong rồi, “Lần này giáo sư Đổng của chúng ta chọn rất nhanh, là khẳng định đáp án là gì rồi sao?”

Một người khác là Vạn Ngữ Nhu, nhưng rõ ràng cô ta không có hứng thú muốn nói chuyện.

Đổng Quân Kiện cười ha ha: “Tôi đầu biết là viết tắt của cái gì, chỉ là nghĩ chọn giống với giáo sư Diệp sẽ không sai.”

Diệp Cầu Tác híp đôi mắt lại, đây là tình tiết xuất hiện trong sách, chẳng qua đối tượng đổi thành là cô thôi.

Quả nhiên tiếp theo, trên sân khấu lại có hai khách quý chọn đáp án giống với Diệp Cầu Tác.

Vạn Ngữ Nhu ngồi ngay ngắn, trên mặt lộ vẻ cười khẽ, thật ra trong lòng ít nhiều cũng có một vài suy nghĩ. Rõ ràng cô ta cũng chọn B, tất cả mọi người đều xem nhẹ cô ta.

“Tôi chọn đáp án giống với Ngữ Nhu.” Hạ Châu Băng cố ý đứng dậy nhìn liếc mắt sang đáp án của Vạn Ngữ Nhu ở bên cạnh nói.

MC cười nói: “Các vị khách quý, loại tự do này đã kết thúc ở tập 6, trong trận chung kết cuối cùng, các bạn ai cũng không thể nhìn thấy đáp án của ai.”

“Mau cho chúng ta nhìn đáp án chính xác đi.” Đồng Quân Kiện thúc giục nói.

“Đáp án chính xác là…..B.”

“Quả nhiên, chọn theo giáo sư Diệp sẽ không sai.”

Ống kính không quay Diệp Cầu Tác, nên có người ra hiệu cho cô ấy lên sân khấu, sau khi chương trình này được phát ra, Diệp Cầu Tác rất khó không gây sự chú ý.

Sau khi quay xong chương trình, thậm chí còn có nhân viên công tác chạy lại đây hỏi cô có cần thẻ đậu xe hay không.

Vốn dĩ thẻ đậu xe này chỉ cấp cho ngôi sao và những nhân viên công tác có liên quan, người chơi không có đãi ngộ này, có thể trực tiếp đi vào bãi đỗ xe ngầm của đài truyền hình.

Diệp Cầu Tác nghĩ nghĩ rồi nhận lấy.

“Giáo sư Diệp.” Vạn Ngữ Nhu từ trên sân khấu tiến lại đây, cười dịu dàng nói, “Ngày đó không biết cô đã ở công ty kỹ thuật công nghệ Thiên Cầu nên không chào hỏi, hôm nay có muốn cùng đi ăn khuya không?”

“Không cần.” Diệp Cầu Tác từ chối, cô muốn trở về hơn.

Hạ Châu Băng đã đi tới, trong lúc Diệp Cầu Tác và Vạn Ngữ Nhu nói chuyện, theo sau nói: “Giáo sư Diệp, tất cả mọi người đều là người trẻ tuổi, lại còn cùng quay chương trình 5 tập, cùng nhau ăn khuya làm quen một chút.”

“Tôi đã quen biết các cô.” Diệp Cầu Tác vẫn không bị lay chuyển.

“Chúng tôi chỉ là muốn kết bạn với giáo sư Diệp thôi mà.” Sắc mặt Hạ Châu Băng hơi khó coi, anh ta chưa từng bị cô gái trẻ tuổi cự tuyệt nên cảm thấy mình bị mất mặt.

Vạn Ngữ Nhu vén tóc sang sau tai phá vỡ cục diện bế tắc, dịu dàng nói: “Thời gian cũng muộn rồi, có thể giáo sư Diệp phải về nghỉ ngơi, vậy chúng tôi không quấy rầy nữa, lần sau có cơ hội chúng ta lại cùng nhau tụ họp.”

Không đưa tay đánh mặt đang cười, Diệp Cầu Tác cũng không muốn dây dưa cùng bọn họ, gật đầu xem như lễ phép đáp lại, sau đó xoay người rời đi.

“Giáo sư Diệp này thật xấc xược.” Trong lòng Hạ Châu Băng hơi tức giận.

Tiền bối Đổng Quân Kiện đi ngang qua liếc mắt nhìn anh ta, thầm nghĩ không cùng bọn họ đi ăn khuya chính là xấc xược, tên này tuổi còn trẻ mà những điều xấu trong vòng lại dễ dàng học được.

………….

Chuyện Diệp Cầu Tác quay xong chương trình không biết là việc tốt của học trò nào truyền ra, trên đường cô đến văn phòng gặp ai cũng chào hỏi, ngay cả viện trưởng và đồng nghiệp cũng biết rồi.

“Tiểu Diệp, cô thật sự làm vẻ vang cho trường học chúng ta.” Viện trường lại nói, “Mỗi tuần, tôi nhất định sẽ xem chương trình.”

Diệp Cầu Tác: “.....”

Viện trường lôi kéo Diệp Cầu Tác, thấp giọng nói: “Ngày hôm qua, hiệu trưởng còn đặc biệt gọi điện thoại đến đây hỏi chuyện của cô.”

Phụ đề hậu kỳ mỗi khi Diệp Cầu Tác xuất hiện, lời giới thiệu đưa ra đều là người phụ trách hạng mục của công ty kỹ thuật công nghệ Thiên Cầu, chứ không phải là đại học Hoa Kinh, hiệu trưởng thấy hơi đau lòng.

Mấy năm nay, đại học Hoa Kinh thật không dễ dàng, hiện giờ còn được xưng là “985 xuống dốc”, thật ra bọn họ không phải không có chuyên ngành át chủ bài, chỉ là chuyên nghành nghe có vẻ không nâng cao và sinh viên cũng không hiểu chuyên ngành đó.

“Khi quay tập tiết theo, tôi muốn hỏi có thể sửa lời giới thiệu hay không?” Diệp Cầu Tác đã hiểu ý của viện trưởng.

Viện trưởng lập tức vui vẻ ra mặt: “Về sau viện chúng ta đều phải dựa vào Tiểu Diệp cô.”

Hiệu trưởng vui mừng, về sau tài chính bọn họ nhận hạng mục cũng sẽ thoải mái hơn một chút.

Diệp Cầu Tác đi vào văn phòng của mình, còn chưa ngồi xuống được bao lâu thì tiếng gõ cửa vang lên.

“Vào đi.” Diệp Cầu Tác giương mắt nhìn về phía cửa, nhìn thấy là học trò của mình, “Có chuyện gì?”

“Giáo sư Diệp, em muốn… đổi thầy hướng dẫn.” Học trò đi vào, do dự một lúc rồi nói.

Diệp Cầu Tác dừng bút ở trang sách một chút, cô đặt bút xuống, sau đó hơi nhích lại gần: “Em ngồi trước đi.”

Học trò quan sát sắc mặt của cô, cảm thấy Diệp Cầu Tác không tức giận như mình tưởng tượng thì thả lỏng một chút ngồi xuống.

“Có thể nói cho cô biết nguyên nhân vì sao không?” Lần đầu Diệp Cầu Tác hướng dẫn học trò, không đến ba tháng thế mà lại có học trò muốn đổi thầy hướng dẫn.

Chuyện đổi thầy hướng dẫn này nói thì không khó, nhưng cũng không dễ dàng như vậy.

Đây là học trò được điểm cao mà lúc trước cô được phân lúc trước, là một trong những học trò mà trong viện muốn chiếu cố Diệp Cầu Tác với tư cách là giáo sư mới.

“Em không thích ứng được với phương thức dạy học của cô, cho nên…” Học trò khó xử nói.

“Em muốn được thầy nào hướng dẫn, cô đi nói giúp em.” Diệp Cầu Tác làm sao nghe không hiểu, học trò này chỉ là lấy cớ, hiện giờ mới có mấy tháng, có giáo sư thậm chí còn chưa bắt đầu dạy học sinh thì nói gì đến phương thức dạy học.

Học trò sửng sốt, hiển nhiên không ngờ Diệp Cầu Tác dễ nói chuyện như vậy, cũng dũng cảm hơn.

“Em muốn đi theo giáo sư Diệp Thu Tô, lúc trước vốn dĩ em đã được phân đến đó, không ngờ rằng lại đi theo cô.” Học trò suy nghĩ rất lâu, cảm thấy Diệp Cầu Tác rất trẻ tuổi, là mánh khóe tuyển sinh của trường học, anh ta muốn đi theo giáo sư Diệp Thu Tô, làm nhiều hạng mục, tương lai tiền đồ mới tốt được.

“Em về chờ tin tức trước đi, cô đi trao đổi với giáo sư Diệp một chút.” Nếu học trò đã muốn đi thì Diệp Cầu Tác cũng không giữ lại, về phần hạng mục chuẩn bị phân cho bọn họ, tự nhiên cũng không nói vội.

Học trò vui mừng phấn chấn rời đi, căn bản không biết bản thân mình đã bỏ lỡ cái gì.

Lại càng không dự đoán được tương lai anh ta sẽ hối hận thành cái dạng gì nữa.