Ánh Trăng Mờ Nhạt

Chương 4: Em là ngoại lệ

12.

Bởi vì trận cãi nhau hôm ấy mà suốt mấy tuần liền cả Lương Ký và Lương Sơ đều không nói với nhau một lời nào, chỉ dùng gương mặt lạnh lùng nhìn nhau.

Bầu không khí ngột ngạt này làm tôi có chút không thoải mái, vậy nên tôi xin từ chức luôn

“Ở trường còn rất nhiều việc, tôi muốn từ chức, tôi chỉ có thể ở lại chăm sóc hai người thêm một tuần nữa, trong một tuần này, hai người hãy nhanh chóng tìm người khác.” Thái độ của tôi nhẹ nhàng, nghĩ thầm có thể rời đi được rồi, dù sao thì cũng được trả rất nhiều tiền

Việc từ chức tôi cũng nói với Thẩm Châu, Thẩm Châu có chút bất mãn, vẫn luôn khuyên tôi tiếp tục ở lại để nói mấy lời tốt đẹp về cô ấy, sau khi cô ấy về nước thì sẽ để tôi đi. Nhưng tôi thật sự không thể tiếp tục ở lại mà.

Ngay khi tôi xin từ chức xong, bỗng phát hiện ra có điều gì đó không ổn.

Lương Ký đột nhiên mở to đôi mắt luôn nhắm nghiền của mình ra, con ngươi đen như mực bất động nhìn chằm chằm tôi.

Tôi lui về sau một bước, hỏi: “Lương Ký, sao anh có thể mở mắt được, anh có thể nhìn thấy?”

Ngay sau đó, ở sau lưng tôi truyền đến tiếng lạch cạch, chân của Lương Sơ vốn dĩ bị thương, chỉ có thể ngồi xe lăn lại không biết khi nào đã đứng ở cửa, nhẹ nhàng khóa cửa lại.

“Lương Sơ, sao chân của chân anh cũng khỏi rồi!” Tôi có chút kinh ngạc.

Bỗng nhiên nghĩ tới, mấy tháng này bọn họ vẫn luôn đi khám bệnh, bình phục lại cũng là chuyện bình thường, nhưng mà sao phải giả vờ làm gì?

Mà thôi đây không phải là lúc nghĩ đến vấn đề ấy, mà vấn đề chính ở đây là khi tôi xin từ chức, vậy mà bọn họ lại khoá cửa.

Đây chẳng phải là câu chuyện đám tư bản muốn cưỡng chế người làm ở mỏ than đen mà tôi đã từng nghe qua sao.

Lương Sơ nhìn thấy sắc mặt tôi không vui, anh ta cười dịu dàng, đôi chân dài bước đến ngồi đối diện tôi.

“Quân Quân đừng sợ hãi, anh chỉ là muốn cho em đọc lại bản hợp đồng một chút.”

Nói rồi, tên đàn ông như cáo già này lấy ra bản hợp đồng đẩy về phía tôi

"Ở trang 4 có nói, nếu muốn xin nghỉ thì phải nói trước nửa năm, và trong nửa năm vẫn phải làm tốt công việc của mình". "Quân quân, lúc đấy em đã ký vào rồi nhé." Lương Sơ ngồi trước mặt tôi, hai tay đan vào nhau, mỉm cười nhìn sắc mặt tái xanh của tôi

“Cái tên mất nết này, đồ không biết mắc cỡ.” Tôi dùng những lời lẽ ác độc nhất mà tôi nghĩ ra được để mắng Lương Sơ, lúc ấy tôi căn bản không đọc kỹ bản hợp đồng này, tôi thật sự không thể ngờ tới nó vậy còn có thể gài bẫy tôi.

“Quân Quân, chúng ta là bạn bè mà, anh sao có thể lừa em chứ. Anh chỉ hy vọng em có thể ở lại đây thêm khoảng thơi gian nữa.”

Tôi chính thức bị Lương Sơ nhốt lại.

Vì quá tức giận nên tôi không làm việc nữa, bọn họ cũng không cho tôi ra khỏi biệt thự, mà Lương Ký suốt ngày theo dõi tôi, tôi giận thêm cũng vô ích

Tôi đành phải dùng tới nhà kính ở hoa viên, rải lên một ít hạt giống ở phòng thí nghiệm có thể giúp tôi vượt qua cuộc sống nhàm chán này.

Mấy người Lương Ký Lương Sơ cũng không cần tôi phải làm việc, Lương Ký hàng ngày đều phụ trách ngày ba bữa cơm

Lương Ký sẽ mặc chiếc tạp dề con mèo màu xanh mà tôi đã từng mặc, nghiêm túc đọc công thức nấu ăn

Lúc tôi giận dỗi không chịu ăn, Lương Ký liền đẩy tôi đến ghế sô pha, dùng đầu gối giữ chân tôi, nâng cằm tôi lên hỏi:

“Quân Quân, giận dỗi là không ngoan đâu, không ăn thì nói để anh đút cho?” ánh mắt của hắn thậm chí còn có chút chờ mong.

Quả nhiên, đây chính là Lương Ký, vẫn bá đạo ngang ngược như vậy

Hắn chậm rãi tiến sát, hơi thở ấm áp phả lên mặt tôi.

Tôi vừa định nhổ nước miếng vào mặt hắn

Thì bị giọng nói khó chịu của Lương Sơ cắt ngang.

“Lương Ký!”

Lương Sơ vừa mới về nhà đã gọi Lương Ký, Lương Ký định thần lại, có chút xấu hổ mà buông tôi ra.

Lương Sơ đi đến bên cạnh tôi, hôm nay anh ta lại mang quà cho tôi, Lương Sơ vẫn luôn như vậy, mỗi ngày anh đều sẽ tặng tôi một món quà. Tôi không thể không thừa nhận là món quà nào của anh ta tặng tôi đều thích hết.

“Quân Quân, em xem, anh có mua cho em tập san "nông sản Trung Quốc" , từ khi xuất bản đến nay anh đều mua, tốn rất nhiều công sức đấy, nhưng vì thích Quân Quân nên anh tình nguyện làm hết.” Lương Sơ đem sách đặt ở trước mặt tôi.

Tên Lương Sơ đáng ghét, nhưng lại không rời được mắt được! Tôi im lặng ra vẻ từ chối, nhưng ánh mắt vấn dán chặt vào chồng sách kia

Lương Sơ cảm nhận được ánh mắt của tôi, anh ta lấy ra một quyển sách số trong đó, âm thanh nhẹ nhàng: “Kỹ thuật trồng cây cà chua trên núi, anh có nhớ là Quân Quân thích trồng cà chua lắm nhỉ, có muốn đọc một chút không?”

Phải tịnh tâm, không thể bị cái tên Lương Sơ này dụ dỗ. Tôi nuốt nước miếng. Dáng vẻ của tôi làm Lương Sơ rất hài lòng, lúc Lương Sơ còn muốn trêu tôi một chút nữa, Lương Ký đột nhiên cầm lấy quyển sách trên tay Lương Sơ, đưa đến trước mặt tôi.

“Đừng trêu cô ấy nữa.”

Lương Sơ nâng má, ánh mắt dịu dàng: “ Dáng vẻ Quân Quân muốn mà không dám nói có chút đáng yêu.”

Lương Ký nhìn tôi một lúc, sau đó gật đầu: “Đúng vậy.”

Hai tên khùng điên này, tôi mở tập san ra, quyết định không để ý tới bọn họ nữa.

13.

Tôi còn cho rằng bọn họ thật sự sẽ không để tôi đi, nhưng mấy hôm sau, ngày mà Lương Ký đi bệnh viện để kiểm tra, Lương Sơ gọi tôi vào hoa viên.

Bấy giờ hoàng hôn đã buông xuống, bầu trời bao phủ bởi một tầng mây màu hồng cam, giọng nói của Lương Sơ giống như hoàng hôn, vừa nhẹ nhàng lại pha chút lười biếng

“Quân Quân, lúc trước Lương Ký một hai phải bắt em ở lại, thân là anh trai anh cũng đau lòng cho nó nên anh mới giữ em lại. Bây giờ Lương Ký đã đến bệnh viện, anh sẽ đưa em về trường trước. Số tiền lương còn lại anh sẽ trả cho em, về sau em không tới Lương gia nữa."

Tôi có chút ngạc nhiên, dễ dàng buông tha cho tôi vậy sao?

Lương Sơ nhìn khuôn mặt có chút ngờ nghệch của tôi, anh ta cười nhạt, ngón tay dịu dàng vén tóc mái của tôi ra sau tai.

"Em đừng trách Lương Ký bẫy em, thằng bé chỉ muốn em ở lại nhiều hơn một chút nên nó không còn cách nào khác. Năm anh mười tuổi, bố mẹ tôi ly hôn. Khi đó Lương Ký chỉ mới năm tuổi, hai người họ đều có gia đình riêng, để anh và Lương Ký sống trong ngôi nhà cũ này. Ngày bố mẹ anh xách vali lên đường, Lương Ký đã khóc và ôm lấy chân họ, không cho họ rời đi. Anh phải gỡ từng ngón tay của nó ra."

Tôi vẫn im lặng lắng nghe hoàn cảnh bi thương của họ.

“Anh và Lương Ký đều sợ sẽ mất đi, Lương Ký sợ sẽ mất đi mà làm hết thảy những điều ngu ngốc, còn anh thì không. Vì ngay từ khi bắt đầu anh đã tự nhủ với bản thân, chỉ cần không muốn có được, thì sẽ không sợ mất đi.”

Trong đôi mắt Lương Sơ như hai hồ nước trong veo, mỉm cười nhìn tôi.

“Nhưng em là ngoại lệ, không biết bắt đầu từ khi nào, em đã chạm đến cảm xúc của anh. Có lẽ là khi em ghé vào tai anh kể những chuyện vụn vặt, hỏi anh muốn uống trà hay không, có cần đệm hay không, hoặc là lúc em đưa cho anh quả cà chua nhỏ trồng ở trường, đó cũng là lần đầu tiên anh muốn có được.”

Lời thổ lộ của Lương Sơ cũng có chút độc đáo, anh không nói thẳng là thích tôi, mà là kể về những kỉ niệm giữa anh và tôi.

“Quân Quân, vì anh thích em, cho nên anh sẽ không khống chế em. Thích không phải là chiếm hữu, mà là làm cho đối phương vui vẻ. Anh biết em muốn quay về trường học, vậy để anh đưa em về.”

Lương Sơ thâm tình mà nhìn tôi, anh ta có lẽ chờ mong tôi đáp lại, nhưng tôi vẫn chọn cách im lặng

Anh khẽ thở dài, lông mày xinh đẹp hơi cau lại, nhưng rất nhanh sau đó đã trở lại với nụ cười ôn hoà

Lương Sơ không lừa tôi, anh lái xe chở tôi đưa về trường.

Trường học cách Lương gia có hơi xa, đợi khi chúng tôi đến trường, ngoài cửa sổ xe trời đã tối

Tôi nhìn bóng tối ngoài cửa sổ, trong lòng cũng không vì lời tỏ tình của Lương Sơ mà cảm động, tôi chỉ cảm thấy rất phiền muộn.

Sau khi xe dừng lại, nhìn về phía cổng trường đại học ở xa xa, tôi vừa định xuống xe đã bị Lương Sơ gọi lại.

Trong bóng tối, đôi mắt anh đặc biệt sáng ngời, anh nói: “Quân Quân, anh đã sắp xếp xong việc cho cha mẹ em, tìm cho cha em một công việc mới, em không cần phải cố gắng lấy lòng Thẩm Trúc nữa. Anh cũng đã nộp toàn bộ chi phí chữa bệnh cho mẹ em, anh biết em thích nghiên cứu khoa học, anh sẽ đầu tư năm triệu cho người hướng dẫn của em, hỗ trợ em tiếp tục nghiên cứu khoa học, em có muốn nhận của anh không?"

Tôi sửng sốt, lắc đầu.

“Lương Sơ, cảm ơn anh đã làm nhiều thứ cho tôi như vậy, nhưng tôi không hề thích anh.”

“Sau này có lẽ cũng không, số tiền mà anh bỏ ra cho tôi, sau này tôi khi có thành quả nghiên cứu khoa học, tôi sẽ kiếm tiền trả lại cho anh.” Tôi thành khẩn nói.

Anh ta vẫn duy trì nụ cười như cũ, hỏi tôi vì sao. Thầy giáo đã từng nói nếu gặp vấn đề gì thì hãy nói luôn, tôi dự định lần này sẽ nói cho rõ ràng.

Tôi lấy hết can đảm, bắt đầu nhớ lại từng sự việc.

“Lương Sơ, anh còn nhớ ngày ấy tôi tìm anh để xin tiền không? Ngày ấy tôi đã ôm rất nhiều hy vọng, tôi thậm chí còn không biết xấu hổ mà xem các người là bạn bè. Nhưng sự thật đã nói cho tôi biết, tôi và các người là người của hai thế giới. Các người không giúp đỡ tôi mà còn xúc phạm, khinh thường tôi.”

“Lương Sơ, nếu anh cái gì cũng có thể điều tra được, vậy anh có từng tra ra tôi làm gì để kiếm tiền hay không? tôi đi quỳ lạy, bán luận văn, đi bán máu.”

“Tôi sẽ không chấp nhận anh, càng không muốn làm bạn với anh, bởi vì tôi sợ hãi, sợ hãi lúc tôi cô đơn không nơi nương tựa, anh sẽ đứng ở trên cao lạnh lùng mà nhìn chằm chằm tôi, mỉa mai tôi.”

Không biết từ khi nào hốc mũi bắt đầu chua xót

Lương Sơ như bị sét đánh, chiếc mặt nạ dịu dàng luôn treo trên mặt bất giác tan biến, bàn tay của anh vươn ra muốn ôm lấy tôi, muốn an ủi tôi đang sắp khóc, nhưng cuối cùng anh vẫn dừng lại ở giữa không trung.

“Tôi khá ngốc nghếch, phản ứng cũng chậm chạp, nhưng không có nghĩa là tôi không biết buồn .”

Những đoạn ký ức ngày ấy luôn hiện lên trong tâm trí tôi, tôi vẫn luôn kìm chế bản thân không được nhớ lại. Bởi vì chỉ cần nhớ lại ánh mắt giễu cợt của bọn họ, tôi càng bất và lực tuyệt vọng, những giọt nước mắt ở hốc mắt đảo quanh lại không dám rơi xuống lấy lòng, tất cả đều khiến trái tim tôi như bị khoét một lỗ lớn.

Tôi thật sự cho rằng thời gian ở cạnh nhau nhiều như vậy, ta cố gắng chăm sóc, bọn họ có thể quan tâm tôi một chút thôi. Dù chỉ là một chút nhỏ nhoi , một chút lòng tốt ít ỏi, tôi cũng sẽ rất trân trọng

Nhưng tất cả bọn họ đều không.

Thế thì giờ đây tôi sẽ không cần cần lòng tốt của họ nữa.

Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Lương Sơ gỡ bỏ lớp ngụy trang dịu dàng. Giờ đây anh ta lại nắm chặt lấy cửa xe đang mở, anh nhìn tôi, trong mắt là không giấu được nỗi buồn.

Tôi mang theo cặp sách, nhấn mạnh một lần nữa sẽ trả lại tiền, rồi rời đi không quay đầu lại.