Ánh Trăng Mờ Nhạt

Chương 1: Ánh trăng không thuộc về tôi

1.

“Choang" một tiếng, chén canh rơi đầy ra đất.

Chén canh vốn là muốn ném về phía tôi, chẳng qua là vị thiếu gia kia đang bị mù nên ném không được chuẩn xác lắm.

“Thẩm Châu đâu, rõ ràng Thẩm Châu nói hôm nay sẽ đến thăm tôi mà.”

Lương Ký nhắm hai mắt, lông mi hắn rất dài, gương mặt anh tuấn sắc bén không chút cảm xúc.

Tôi vội vàng ngồi xổm xuống chuẩn bị nhặt mấy mảnh vỡ lên, tôi nghĩ Thẩm Châu hiện tại chắc đang ở Anh quốc rồi.

Sau khi biết được Lương Ký và Lương Sơ đua xe vì cô ấy mà xảy ra tai nạn, Thẩm Châu nhanh chóng trốn ra nước ngoài.

Tôi an ủi nói: “Thẩm Châu có nói, cô ấy hiện tại đang gặp vài chuyện rắc rối, đợi cô ấy giải quyết xong nhất định sẽ đến tìm anh.”

“Không đúng, Thẩm Châu cô ấy từng nói, bất luận gặp khó khăn gì, cô ấy sẽ giải quyết được rồi đến tìm tôi. Chắc chắn là tại cô, tại cô làm cô ấy giận dỗi bỏ đi đúng không."

Lương Ký nhắm hai mắt, hắn không thể nhìn thấy gì nên chỉ có thể nhờ vào âm thanh để tìm kiếm tôi.

“Anh đừng nhúc nhích, trên mặt đất đều là mảnh vỡ.” Tôi vội vàng lớn tiếng ngăn hắn lại.

Hắn dùng chân trần dẫm lên mảnh gốm vỡ trên mặt đất, nhưng không hề cảm nhận được chút đau đớn nào, đôi lông mày kiếm của hắn khoá chặt lại, hắn lần theo tiếng nói tìm được tôi.

Lương Ký sau khi tìm thấy tôi, hắn mò mẫm bắt lấy tóc của tôi, ép tôi phải ngẩng đầu lên nhìn hắn.

“Tất cả là tại cô, vì cô thích tôi nên cô ấy mới ghen, mới bỏ đi.”

Cơn đau xé rách da đầu khiến tôi theo bản năng phản kháng lại nhưng những lời của Lương Ký cũng khiến tôi im lặng.

Đúng vậy, tôi thích Lương Ký.

Nhưng Thẩm Châu bỏ đi không phải vì ghen, cô ấy bỏ đi một là vì sợ Lương gia trả thù, hai là vì anh em Lương gia đều đã trở thành người tàn tật, đối với cô ấy mà nói thì đây là một sự trói buộc.

Nhưng những lời này tôi đều không thể nói cho Lương Ký biết.

Thẩm Châu trước khi đi có dặn dò tôi, nếu tôi có thể chăm sóc họ thật tốt, hơn nữa đừng quên nói vài lời tốt đẹp về cô ấy, mỗi tháng cô ấy sẽ cho tôi 10.000 tệ.

Còn nữa, nếu không có việc gì quan trọng thì đừng liên lạc với cô ấy.

Tôi cũng chỉ là một sinh viên, tôi cần 10.000 tệ này.

Nó có thể giảm bớt gánh nặng cho gia đình nghèo khổ của tôi.

Lương Ký không ngừng truy hỏi tôi, có phải do tôi làm Thẩm Châu tức giận rồi. Lương Ký muốn tôi gọi điện thoại cho Thẩm Châu, bắt tôi xin lỗi Thẩm Châu rồi gọi cô ấy về.

Tôi vẫn im lặng như cũ. Sự im lặng của tôi thành công chọc giận Lương Ký, hắn phẫn nộ mà mắng mỏ tôi.

“Cô bị câm à, còn không mau gọi Thẩm Châu về.”

“ Cô cho rằng nhân lúc Châu Châu không có đây, cô ở bên cạnh tôi thì tôi sẽ thích cô chắc?”

Lương Ký dùng ngữ khí ác liệt nhất không ngừng chỉ trích tôi, hắn cho rằng là tôi đã để Thẩm Châu rời đi.

Đến khi Lương Ký cảm giác được một giọt lạnh lẽo chạm vào da hắn, hắn cuối cùng mới ngậm miêng lại.

2.

Bố tôi là tài xế của nhà Thẩm Châu, tôi từ bé đã hiểu rằng, tôi mãi mãi không thể so sánh với Thâm Châu, tôi chỉ đáng làm nền cho Thẩm Châu mà thôi.

Bố nói hãy lấy lòng Thẩm Châu, hãy chăm sóc cho Thẩm Châu thật tốt.

Tôi dựa vào việc lấy lòng Thẩm Châu, đã may mắn cùng học với cô ấy ở trường quốc tế.

Ở đó chúng tôi đã làm quen được với Lương Ký.

Trường quốc tế có rất nhiều người giàu, người giàu khinh thường những học sinh nghèo như chúng tôi chỉ dựa vào thành tích để đi học cùng họ, còn những kẻ theo đuôi bọn nhà giàu lại muốn trút giận lên chúng tôi mỗi khi chúng cảm thấy uất ức.

Thẩm Châu tinh quái, xinh đẹp khiến người khác phải ghen tỵ, các nữ sinh đó vì không thể chọc vào Thẩm Châu, nên toàn lấy tôi ra để trút giận.

Lúc tôi đang thay Thẩm Châu trực nhật, các nữ sinh đó đã chặn tôi ở sau trường, cười nhạo tôi là con chó không biết liêm sỉ bám lấy Thẩm Châu, nói tôi vì tiền mà ngay cả một chút tôn nghiêm cũng không có.

Tôi cây chổi trên tay, cúi đầu không nói lời nào, tôi từ trước đến nay đều như vậy, trầm mặc ít nói, ngay cả bố cũng nói tôi có thể hoạt bát giống Thẩm Châu thì tốt rồi, bướng bỉnh một chút cũng chẳng sao.

Nhưng mà bố chưa bao giờ biết được, tính tôi vốn không có chút nào gọi là hoạt bát bướng bỉnh cả.

Họ nói chuyện chán rồi thì chuyển qua xô đẩy tôi.

Lúc này, một thiếu niên đột nhiên từ sau thân cây sau nhảy ra, trên người mặc bộ đồng phục lỏng lẻo, lộ ra đầu vai.

“Vẫn chưa xong à, nói nhảm nãy giờ làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của tôi, bọn con gái đúng là phiền phức!” Hắn nhướng mày, xua tay đuổi mấy cô nữ sinh kia

Người thiếu niên đó chính là Lương Ký.

Hắn giống như hoàng tử từ trên trời giáng xuống trong tưởng tượng của tôi, cứu vớt một người hèn mọn là tôi.

Tôi thích hắn.

Sau đó hắn thích Thẩm Châu, nhờ tôi tặng quà cho Thâm Châu, rất nhiều lần mang cho tôi ít đồ ngọt xem như là trả ơn.

Chỉ là chút thiện ý mờ nhạt, nhưng nó đã đốt cháy tình yêu nóng bỏng của tôi như một ngọn đèn không ngừng cháy.

Chuyện thích hắn tôi vẫn luôn giấu thật kĩ, chưa từng có biết tôi thích Lương Ký cả.

Cứ như vậy, tôi đã yêu thầm hắn, từ cấp ba đến đại học đã là ba năm.

Tôi im lặng, lặng lẽ viết những dòng tâm sự của mình lên một tài khoản weibo, tôi thậm chí còn không dám viết họ tên, chỉ gọi hắn là "shimmer".

Nhưng lại vô tình bị Thẩm Châu phát hiện.

Thẩm Châu chạy đến bên Lương Ký cười nói: “Này, để tôi làm mối cho cậu nhé, bạn thân của tôi thích cậu đấy, hay là hai ngươi ở bên nhau đi.”

Tôi còn nhớ rõ là lúc ấy tôi đi sau Thẩm Châu, sợ đến mức muốn chạy nhanh đến ngăn lại.

Lương Ký phản ứng còn lớn hơn tôi, hắn lớn tiếng phản bác: “Cậu đừng có đùa, mình chưa từng có chút hứng thú nào với cô ta cả, người như cô ta mà bị lạc trong đám đông thì cũng không tìm ra nổi đâu.”

Thẩm Châu tức giận đuổi theo đánh hắn, Lương Ký vội vàng né tránh, hai người hi hi hô hô đùa giỡn.

Chỉ có tôi, chỉ có tôi đứng tại chỗ, không biết làm gì. Thậm chí ngay cả ngẩng đầu lên tôi cũng không dám, rất sợ bọn họ chú ý tới mình.

Tôi nắm chặt góc áo, cũng không dám đi. Chỉ cần bố tôi làm tài xế cho nhà Thẩm Châu một ngày, thì tôi sẽ phải lấy lòng Thẩm Châu một ngày.

Sau chuyện này bọn họ đều ăn ý không nhắc tới nữa.

Mà tôi càng trở nên im lặng ít nói, đi theo sau Thẩm Châu.

Tôi từng thấy Lương Ký cố ý nắm tóc Thẩm Châu, Thẩm Châu quay người lại đánh hắn, hắn cũng không giận, còn cười đến khoa trương.

Lúc ấy tôi vuốt mái tóc ngắn của mình thầm nghĩ, nếu tóc tôi dài hơn thì tốt quá.

Bây giờ tóc tôi cuối cùng rất dài ra, nhưng nó lại trở thành phương tiện để Lương Ký bắt nạt tôi, hắn đối với Thẩm Châu dịu dàng còn với tôi lại không đủ kiên nhẫn.

3.

Tôi thu dọn sạch sẽ mấy mảnh vỡ trên mặt đất, thấy hắn ngồi trên thảm, trên đôi chân trần còn chảy máu tươi, hắn cũng không cảm thấy đau, chỉ là đang nhắm mắt lại không biết nghĩ tới cái gì.

Tôi đi xuống tầng lấy hòm thuốc.

Lúc đi đến tầng dưới, đã thấy Lương Sơ ngồi trên xe lăn đọc tạp chí kinh doanh. Anh ta thấy bóng dáng của tôi, mi mắt nâng lên, giọng điệu quan tâm hỏi tôi:

“Quân Quân cô không sao chứ? A Ký bị mù nên tính cách thằng bé có hơi nóng nảy, ấm ức cho cô rồi, tôi sẽ nói chuyện với nó sau.”

Lừa người là giỏi, vừa nãy Lương Ký mắng tôi gần mười phút, Lương Sơ ở dưới lầu nghe thấy hết nhưng anh ta cũng chẳng thèm ngăn lại.

Anh ta chính là muốn để em trai mình trút giận lên tôi.

Chăm sóc cho hai anh em họ gần một tháng, Lương Ký vui buồn thất thường, hầu hạ không nổi.

Nhưng Lương Sơ lại biết lễ nghĩa, ôn nhuận như ngọc. Anh đeo mắt kính tinh tế, đôi mắt luôn mang theo ý cười nhạt, nốt ruồi ở đuôi mắt càng làm tăng thêm vẻ dịu dàng.

Nhưng chỉ có tôi biết, ý cười của anh ta chưa bao giờ chạm đến đáy mắt, sự dịu dàng cũng chỉ là hình tượng của anh dựng nên mà thôi.

Anh ta coi thường tôi, bọn họ chính là hạng người này, luôn coi thường những kẻ đào mỏ, đánh mất tôn nghiêm như tôi để bám theo nhà giàu.

Anh ta đang là sinh viên năm cuối của đại học top đầu và là sinh viên thuộc diện xuất sắc.

Anh từng về trường để diễn thuyết, nhìn thấy tôi đang đi đưa đồ cho Thẩm Châu.

Lúc ấy đang trời mưa to, trên đường thì trơn, tôi ôm bảy tám kiện hàng nặng trĩu nên không có cách nào bung dù, áo mưa cũng dùng để che hàng rồi.

Khi đi lên cầu thang, tôi trượt chân ngã trên mặt đất, vô tình đυ.ng phải Lương Sơ vừa diễn thuyết xong.

Dáng người Lương Sơ cao thẳng, phía sau còn có mấy fanboy fangirl tìm anh hỏi chuyện.

Anh ta nhìn thấy tôi bị té ngã, đi đến bên cạnh tôi, dịu dàng đỡ tôi lên, nhặt mấy kiện hàng rơi đầy trên đất đưa lại cho tôi

Lúc ấy tôi còn cảm thấy, vị học trưởng trước mắt là người tốt.

Mãi đến khi tôi bắt đầu chăm sóc hắn, tôi đẩy xe cho anh đi dạo công viên.

Anh ta cảm thấy đôi chân phơi nắng có chút không thoải mái, tôi tiện tay cởϊ áσ khoác của mình ra che lên đùi cho anh, sau đó dặn dò anh chờ tôi một lát, tôi sang bên kia mua cái thảm lông mới.

Sau khi tôi quay về, áo khoác của tôi đã không còn

Lương Sơ để ý thấy ánh mắt nghi ngờ của tôi, dùng giọng điệu dịu dàng giải thích: “Vừa rồi có một đứa bé thấy tôi bị tàn tật nên cố tình giật áo khoác ném đi rồi.”

Tôi còn khó chịu mà an ủi anh: “Đứa bé này đúng là xấu xa.”

Khi tôi đang đẩy anh về, lại vô tình liếc thấy trong thùng rác có màu xanh đen giống y với màu chiếc áo khoác của tôi.

Lúc tôi quay lại tìm áo khoác, tiện tay túm lấy đứa trẻ bên cạnh đấy hỏi:

“Em có nhìn thấy ai đã ném chiếc áo này vào thùng rác không?"

“Em có thấy, là một anh trai ngồi xe lăn ạ.”

Tôi lúc này mới nhận ra, Lương Sơ chính là chán ghét tôi, coi thường tôi, ngay cả đồ của tôi cũng khiến hắn cảm thấy dơ bẩn.

Tôi nhặt áo khoác từ thùng rác ra, đây là chiếc áo tôi mới mua, tốn 120 tệ. Tôi mang về nhà giặt lại, định nhân lúc Lương Sơ không nhìn thấy thì sẽ tiếp tục mặc nó.

4.

Tôi không thể mất đi công việc này, bởi vì ngoại trừ Thẩm Châu cho tôi mỗi tháng 10.000 tệ bên ngoài, anh em Lương gia thấy tôi chăm chỉ, sẽ trả lương cao cho tôi đến 50.000 tệ một tháng.

Số tiền này quá lớn, bố sẽ không phải vì lo cho mẹ chạy thận mà lo lắng nữa.

Đã cầm tiền của người ta thì phải làm việc cho tốt, tôi ghi nhớ đạo lý này. Cho nên lúc Lương Ký kêu gào nói muốn tìm Thẩm Châu, tôi sẽ đi hỏi Thẩm Châu phải làm gì.

Thẩm Châu không kiên nhẫn mà trả lời lại: “Làm ơn đi cô nương, tôi vừa nói chuyện với anh đội trưởng bóng bầu dục đẹp trai xong, thời gian đâu mà đi an ủi hắn, cậu cứ nói với hắn là tôi đang bận học đi.”

Tôi chỉ đành nói cho Lương Ký, Thẩm Châu ở nước ngoài mỗi ngày đều đang nỗ lực học tập. Lương Ký nhắm hai mắt, biểu cảm không rõ là vui hay buồn, cong môi: “ Năm Thẩm Châu học cấp ba mỗi ngày đi học thì chỉ có ngủ, lên được đại học cũng là do cô ấy bỏ tiền ra, làm sao cô ấy có thể ra nước ngoài nỗ lực học tập mà không có thời gian quan tâm tôi được chứ.”

Tôi thật sự không còn cách nào khác, đành phải nhờ Thẩm Châu trả lời tin nhắn thoại.

“Lương Ký à, cậu đúng là đồ đại ngốc, mình đương nhiên đang chăm chỉ học tập rồi, chờ mình về nước nhất định sẽ đến tìm cậu! Nhớ chờ mình đó.”

Âm thanh nghịch ngợm của Thẩm Châu từ điện thoại truyền ra, Lương Ký vẫn luôn giữ nó trong điện thoại của mình, lúc nào cũng mang ra nghe.

“Tôi biết ngay Thẩm Châu sẽ đến tìm tôi, tôi nhất định phải chờ cô ấy.” Lương Ký dựa vào giường nói, không biết hắn đang thuyết phục tôi hay tự thuyết phục chính mình, giọng nói của hắn chắc như đinh đóng cột, không một chút lung lay.

Hắn cầm điện thoại, nghe giọng nói ấy hết lần này đến lần khác.

Lúc tôi đóng cửa, hắn còn chê tiếng động của tôi quá lớn làm ảnh hưởng đến việc hắn nghe giọng của Thẩm Châu.

Thích Thẩm Châu đến thế sao?

Tôi nhớ rất rõ.

Ngày sinh nhật của Thẩm Châu, Lương Ký nhờ tôi chuyển cho Thẩm Châu chiếc vòng cổ kim cương. Hắn tùy tiện ném cho tôi 200 tệ làm phí chạy vặt.

Tôi biết mình ở trong lòng Lương Ký chỉ xứng với 200 tệ kia.

Còn ngày sinh nhật của tôi thì chẳng có ai nhớ tới cả, năm sinh nhật 18 tuổi của tôi, là vào năm cấp ba.

Lương Ký dẫn theo Thẩm Châu đi ra ngoài ăn món Nhật, bọn họ giao lại bài tập ngày mai để tôi làm, bài tập của năm cuối thật nhiều, tôi ngồi trong phòng viết đến tận khuya.

Ánh trăng trong veo xuyên qua cửa sổ chiếu vào người tôi.

Tôi chắp tay trước ngực tự chúc mừng sinh nhật mình.

Lương Ký là người tốt, nhờ có hắn mà tôi không còn bị người khác bắt nạt nữa.

Thẩm Châu là người tốt, nếu không có cô ấy thì tôi không có cách nào để vào ngôi trường quốc tế, nhận được môi trường giáo dục tốt.

Tôi cảm ơn từng người. Cho nên, sự ghen ghét hay đố kỵ đều sẽ làm con người trở nên xấu xí, tôi không thể chấp nhận để bản thân xấu xí như vậy, cho nên dù vô số lần bị xem nhẹ hay làm lơ, tôi sẽ không bao giờ cảm thấy ấm ức.

Ánh trăng là ở trên trời, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ tháo ánh trăng xuống.

Cho dù ánh trăng ấy có chiếu vào tôi trong một khoảnh khắc nào đó, thì tôi cũng biết rằng ánh trăng đó sẽ không bao giờ thuộc về tôi.

CÒN TIẾP