Nam Nhược không khỏi lâm vào trầm tư.
Nữ tiền bối xuyên việt đến đây đem tất cả những gì có thể làm đều làm được, hắn chỉ là một biên kịch, tựa hồ cũng không có chỗ nào có thể phát huy.
Cuối cùng cũng tới tiền sảnh, Nam Nhược tạm thời ấn xuống băn khoăn trong lòng, dựa theo trí nhớ đi tới chủ vị ngồi xuống.
Trên bàn bên cạnh đã bày đồ ăn nhẹ và nước trà, nước trà là trà sữa, dùng ly thủy tinh trong suốt hình trụ kiểu hiện đại, cắm một ống hút chạm khắc bằng bạc, xuyên thấu qua thủy tinh có thể nhìn thấy tiên thảo cùng đậu đỏ phía dưới, điểm tâm càng quen mắt —— bánh bông lan!
Nam Nhược: ....
Nếu như không phải ký ức nói cho hắn biết phía dưới bàn điểm tâm là bàn gỗ tử đàn, hắn đều sẽ cho rằng mình kỳ thật là bị đùa giỡn chứ không phải thật sự xuyên qua.
Cúc cu cúc cu cúc cu.
Bất thình lình truyền đến vài tiếng chim báo thức.
Giật mình nhìn lại, trên giá để đồ ở cửa chính đặt một cái đồng hồ tinh xảo.
Nam Nhược: ....
Cảm ơn tiền bối, nhờ ngài mà tôi biết tôi xuyên đến đây trước 2 giờ chiều.
Nữ chính trâu bò!
Trà bánh hắn không đυ.ng vào, trước khi làm rõ nguyên nhân hạ độc, tất cả đồ đạc vào miệng đều phải thận trọng, hơn nữa độc này thập phần huyền huyễn, vô sắc vô vị không nói, còn phải đợi đến bốn mươi chín ngày mới phát tác, hắn cũng không muốn hẹo một lần nữa.
Sơ Nhất thấy thế trong lòng lộp bộp một chút, xem ra trà bánh hôm nay chuẩn bị không hợp khẩu vị Đại gia, lát sau tất phải cùng phòng bếp dặn dò một tiếng, lần sau đừng cho hai thứ này lên bàn.
Đại gia tính tình nhân từ, không thích cũng không trách cứ bọn họ, chỉ là không đυ.ng vào.
Nam Nhược không đợi bao lâu, hai gã sai vặt khác là Sơ Nhị, Sơ Tam liền dẫn theo đoàn người tiến vào.
Người đứng đầu là một nam nhân chừng ba mươi tuổi, tên là Hứa Hữu Phúc, là một trong những đại quản sự dưới tay nam 2, nhiệm vụ hộ tống mẹ con Thập Bát di nương lên kinh lần này.
Hứa Hữu Phúc tiến vào không nói hai lời dập đầu trước. "Kiến quá Đại gia, Đại gia an.”
Một đoàn đi theo phía sau ngoại trừ vυ' nuôi vì ôm đứa nhỏ chỉ cúi người ra, những người khác đồng loạt dập đầu.
Nam Nhược bất ngờ không kịp đề phòng, ngón tay run lên, may mắn bàn tay giấu trong tay áo rộng thùng thình không ai nhìn thấy, lập tức kêu họ đứng lên, thứ nhất Hứa Hữu Phúc là đại quản sự dưới tay cha ruột, thứ hai em dâu Hứa Hữu Phúc là vυ' nuôi của nguyên thân, thế nào cũng phải cho người ta thể diện.
"Tình hình lão gia thế nào?"
Hắn dựa theo phương thức xử lý của nguyên thân trong trí nhớ, không sốt ruột để ý tới đệ đệ mới, trước tiên hỏi chuyện của nam 2.
Vạn sự, hiếu là trên hết.
"Hồi Đại gia, lão gia hết thảy an ổn, bảo ngài không cần phải lo lắng." Hứa Hữu Phúc nói xong từ trong ngực lấy ra một phong thư, tiến lên hai bước đưa cho Nam Nhược.
"Vậy là tốt rồi."
Nam Nhược cầm trên tay không lập tức mở ra, dời ánh mắt đến phía sau Hứa Hữu Phúc. "Đây là Cửu đệ?”
Hứa Hữu Phúc đứng sang một bên, ý bảo vυ' nuôi tiến lên.
Vυ' nuôi này là do Thập Bát di nương lúc ở Giang Nam gọi tới, vυ' nuôi nào ngờ có một ngày lại có thể đến kinh thành, từ lúc vào Nam Cung phủ liền nơm nớp lo sợ, sợ mất lễ không giữ được phần công việc này, lúc trước theo nữ chủ tử gặp Triệu ma ma cùng Tam di nương đã ra một thân mồ hôi lạnh, lúc này biết được trước mặt là đại gia chủ sự trong nhà, liền càng sợ hãi.
Hứa Hữu Phúc chắn trước người dời đi, cả người nàng ta run lên, ôm đứa nhỏ một lúc lâu không nói nên lời.
Ngược lại tiểu nha hoàn đi theo bên cạnh nàng thông minh, lập tức nói. "Hồi Đại gia, đúng vậy.”
Lúc này vυ' nuôi mới hồi thần đáp lại. "Đúng vậy."
Sơ Nhất nhíu nhíu mày, quả nhiên là người ngoại lai, không có quy củ, dám nhìn thẳng chủ tử.
"Không cần khẩn trương." Nam Nhược mỉm cười.
Khuôn mặt hơi vàng của tiểu nha hoàn nổi lên đỏ bừng.
Nam Nhược dung sắc ôn hòa, hắn cùng nguyên thân tính tình giống nhau, chỉ là bản tính nguyên thân vốn là như thế, còn hắn là theo thói quen sử dụng.
Ý bảo vυ' nuôi đến gần, nhìn đệ đệ mới trong bọc, đứa bé nửa tuổi đang ngủ say, Nam Nhược đưa tay ra, Sơ Nhất nâng lên một cái hộp gỗ to bằng bàn tay.
Nam Nhược lấy từ trong hộp ra khóa trường mệnh khảm bảo thạch đã chuẩn bị từ trước buộc lên tã lót đứa nhỏ, cuộc gặp mặt huynh đệ này coi như đã kết thúc.
Về phần mẹ con Thập Bát di nương dàn xếp làm sao, đó là chuyện nội trạch, có Tam di nương cùng Triệu ma ma, không cần hắn quan tâm.
Dặn dò vài câu đuổi người đi, lúc này Nam Nhược mới mở thư trong tay ra.
Trước tiên khen một tiếng nam 2 viết chữ đẹp, bút viết thì không cần nói, là sản phẩm nữ chủ xuyên không sáng tác ra. Liếc một cái đọc xong mười hàng, mở đầu cơ bản vô nghĩa, bỏ qua hàn huyên vô nghĩa, tổng kết một chút liền ra hai chuyện, một ta rất tốt, không cần quan tâm, tết nguyên đán không kịp trở về, ngươi xem rồi làm, hai nhanh chóng viết thư cho Trường Nhạc công chúa.
Trọng điểm là thứ hai, cách giấy tờ đều có thể cảm nhận được sự bất mãn của nam 2.
Trong đầu Nam Nhược hiện lên ký ức liên quan, nam 2 theo đuổi nữ chủ không có kết quả, liền đem tầm mắt đặt sang thế hệ tiếp theo, cơ hồ một khắc khi nữ chủ sinh hạ long phượng thai, hắn liền nổi lên tâm tư.
Kể từ đó, những ngày tiếp theo của nguyên thân trở nên nước sôi lửa bỏng.
Nữ chủ sinh long phượng thai khi nguyên thân sáu tuổi, đã vào cung làm thư đồng cho thái tử một năm, kết quả lại bị cha ruột bắt làm bảo mẫu kiêm đồ chơi của Trường Nhạc công chúa, chờ tiểu công chúa lớn hơn một chút, thì tiến hóa thành triệu hồi thú thế hệ thứ hai, tùy tiện gọi là đến, mưa gió không biết ngại.
Nam Nhược cạn lời.
Nam 2 tự mình liếʍ cẩu chưa đủ, còn muốn lôi kéo nhi tử cùng nhau liếʍ liếʍ.