Cố Chấp Chiếm Hữu

Chương 15-3: Về nhà

Thẩm Sùng Sơn có vẻ rất vui: “Đúng rồi, cha đặc biệt chọn nó, hai anh em nhất định phải mặc một bộ.”

Thẩm Niệm không nói gì, Cố Chấp cũng không nói, nhìn lẫn nhau, trong mắt có những cảm xúc cùng hàm ý có lẽ chỉ có bọn họ mới có thể hiểu được.

Thẩm Sùng Sơn và Cố Chấp cùng đi ra cửa, Thẩm Niệm cũng đi gặp bà Tần, anh rất ngạc nhiên khi thấy ông Trương từ nhà bà Tần đi ra, sắt mặt không tốt, giống như vừa cãi nhau.

Trong ngõ mọi người đều biết ông Trương và bà Tần bất hòa, nhưng dù có tệ đến đâu thì cũng cãi nhau trước mặt người khác còn chưa từng đi vào nhà đối phương, Thẩm Niệm có chút kinh ngạc, ông Trương chắc hẳn không ngờ lúc này lại gặp Thẩm Niệm, ông hơi sửng sốt không giấu được vẻ mặt xấu hổ.

“Tiểu Niệm đã về?”

Thẩm Niệm đáp: “Ông Trương à, ông tới tìm bà Tần có việc gì sao?”

Khuôn mặt đang mỉm cười với Thẩm Niệm nháy mắt thu hồi, hừ lạnh một tiếng: “Ông tìm bà có chuyện gì đâu, con nhìn nhầm rồi, ông đi nhầm cửa.”

Nói xong ông quay đầu rời đi, Thẩm Niệm nhìn theo bóng lưng ông Trương, không hiểu nguyên nhân sắc mặt ông thay đổi nhanh, anh cũng không suy nghĩ nhiều, trực tiếp vào nhà tìm bà Tần.

Có lẽ mùa đông quá lạnh, bà Tần đang ngồi trên giường, trên TV phát bài hát bà yêu thích , đang hát đến khúc Quách Tử Nghi trói Quách Ái đi vào cung, đoạn này bà Tần yêu thích nhất nhưng giờ khắc này bà Tần lại nhìn ra ngoài cửa sổ không nhìn TV, ngay cả Thẩm Niệm đi vào nhà cũng không biết.

Mãi đến khi Thẩm Niệm ngồi trên giường, bà Tần mới phục hồi tinh thần, bà sửng sốt một lát khi đột nhiên thấy Thẩm Niệm xuất hiện, ngay sau đó cười:

“Tiểu Niệm về rồi.”

“Bà à, bà không khỏe sao?”

“Không có.” Bà Tần cười: “Chỉ là trời quá lạnh, bà cũng lười cử động.”

Không có việc gì cũng tốt, Thẩm Niệm thấy tinh thần bà Tần rất tốt cũng yên tâm, tuy nhiên khi nói chuyện với bà Tần, Thẩm Niệm cảm nhận bà đang lơ đãng, Thẩm Niệm cảm thấy mình đã quấy rầy bà Tần nên nghĩ đi về trước, bà Tần lại kéo tay anh:

“Tiểu Niệm, bà muốn nói với con một chuyện.”

Thẩm Niệm đột nhiên cảm thấy đây không phải chuyện tốt nhưng vẫn gật đầu: “Bà, nói cho con biết đi.”

“Bà sẽ ở cùng con gái, trước một năm sẽ đi.” Bà Tần vuốt ve tay Thẩm Niệm: “Bà đi rồi, Tiểu Niệm sẽ bớt đi một người quan tâm.”

Thẩm Niệm hơi kinh nhạc nhưng vẫn vui vẻ, có lẽ vì Thẩm Niệm cũng là một người trong ngõ nhỏ biết bà Tần có bao nhiêu cô đơn, bà muốn con gái mình ở bên cạnh biết nhường nào, trước kia có nguyên nhân gì đó mà bọn họ không ở cạnh nhau nhưng anh lại biết bà Tần chờ đợi ngày này rất lâu, bà đã lớn tuổi cũng nên có người thân bên cạnh.

“Bà rất vui đúng không.” Thẩm Niệm mỉm cười: “Đây không phải bà luôn mong chờ sao?”

“Đúng rồi, bà luôn đợi ngày này. Chỉ là bà đi rồi, Thẩm Niệm về sau sẽ chịu ủy khuất, cũng không có đầu gối cho con nằm.” Bà Tần sờ tóc của anh: “Nhưng làm sao bây giờ?”

“Bà à.” Thẩm Niệm lắc đầu gối bà: “Con đã trưởng thành, không cần lo lắng cho con.”

Anh ở nhà bà Tần cho đến giờ ăn trưa, Thẩm Niệm muốn xác nhận chừng nào bà đi để có thể đến tiễn bà, bà Tần thì không muốn anh trở về một chuyến nên không nói ngày khởi hành, Thẩm Niệm không lay chuyển được bà Tần nên cũng không nài nỉ nữa.